Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Vân Hồ Điệp Trâm

Phiên bản Dịch · 2477 chữ

Hội trường đấu giá náo nhiệt phi thường, Tử Nguyên Thương Hội tổ chức hội đấu giá này quy cách khá cao, không ít Đế Tôn Cảnh đều tới tham dự, mỗi một kiện vật đấu giá đều có thể đấu ra giá tiền rất lớn, làm mỹ phụ đứng trên đài đấu giá không ngừng nở nụ cười. Linh đan diệu dược, kỳ trân dị bảo, nối tiếp nhau được đưa ra, bốn phương tám hướng không ngừng vang lên tiếng đấu giá.

- Kế tiếp đấu giá chính là một kiện Lưu Vân Hồ Điệp Trâm! Mỹ phụ trên đài bỗng nhiên thanh âm tăng lên không ít, đôi mắt đẹp dịu dàng quét nhìn phía dưới, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Các bằng hữu mang theo bạn gái tới hoặc là chuẩn bị tặng lễ vật cho bạn gái... các bằng hữu hãy chú ý, thiếp dám cam đoan đây tuyệt đối là một kiện lễ vật tốt nhất!

Không quản mỹ phụ này ăn mặc như thế nào, nàng là một Đấu giá sư hợp cách, tự nhiên biết nên dùng phương thức gì để ào ào đẩy giá lên, cho nên lời vừa nói ra, không ít người đều lộ vẻ mặt hứng thú. Dù sao Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này vừa nghe tên chính là một vật trang sức. Bình thường vật trang sức là không có khả năng đưa lên hội đấu giá, duy chỉ có một vài bí bảo có giá trị mới có tư cách. Mọi người rất tò mò Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này rốt cuộc là trang sức loại hình gì, có uy năng ra sao?

Trước mắt bao người, một tỳ nữ bưng một cái khay từ phía sau đi tới, đứng bên cạnh mỹ phụ Đấu giá sư. Trên khay trùm một tấm vải đỏ, mọi người không thể nhìn thấy hình dáng vật đấu giá. Mỹ phụ chờ bầu không khí căng lên, lúc này mới mỉm cười, đưa tay giở tấm vải đỏ, chỉ một thoáng, một luồng sáng màu u lan chợt bay lên, mang theo một chuỗi ánh sáng u lan chiếu rọi đài đấu giá sáng trưng, hùng vĩ tráng lệ.

Vang lên một tràng tiếng hô kinh ngạc, rất nhiều nữ nhân đều mở to hai mắt nhìn lên đài... Vật xinh đẹp loại này xưa nay đều dẫn tới chú ý của nữ nhân! Đợi thấy rõ, các nữ nhân kia lại "ồ" lên một tràng, bởi vì ánh sáng màu u lan bay lên kia không là gì khác, mà lại là một con bướm nhẹ nhàng bay múa, mỗi một lần vỗ cánh đều mang theo đốm sáng xinh đẹp khiến người ta nhìn hoa mắt tâm thần ưa thích. Một lát sau, con bướm kia bỗng nhiên hạ xuống, đậu trên cây trâm ngọc bích kia, cánh vẫn như cũ nhẹ nhàng lay động, giống như vật còn sống.

Thế nhưng ai cũng biết, con bướm này hoàn toàn không có sinh mạng, mà với một loại hình thái tồn tại đặc biệt trang trí trên cây trâm. Mọi người xem thấy đều cảm thán, vật này không chỉ các nữ nhân trong mắt lộ ý yêu thích, ngay cả một số nam nhân đều cảm thấy hứng thú. Vật trang sức này nếu mua về tặng cho các nàng, tuyệt đối là có thể tìm được niềm vui, nói không chừng có thể thành tựu một cọc chuyện tốt gì đó.

- Bí bảo này không đơn giản chỉ là vật trang sức chứ? Xin hỏi có uy năng gì? Trong một gian phòng bao truyền tới một thanh âm rổn rảng.

Câu hỏi này đúng là nghi vấn trong lòng mọi người muốn biết. Tuy rằng Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này nhìn từ bề ngoài, quả thật không tầm thường, vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu vẻn vẹn chỉ là một vật trang sức, thì giá trị của nó nhất định phải giảm nhiều. Chỉ dễ nhìn mà không có công dụng gì khác chỉ có một số nữ nhân ưa thích, nhưng xuất tiền túi lại là nam nhân.

Mỹ phụ trên đài mỉm cười, mở miệng nói:

- Bí bảo do Hậu đại sư luyện chế, sao có thể chỉ là vật trang sức? - Cái gì?

- Cây trâm này là bí bảo do Hậu đại sư luyện chế ư?

- Lời ấy là thật? Trên đài cao mỹ phụ vừa nói ra lập tức dưới đài vang lên hàng loạt tiếng kinh hô, dường như vị Hậu đại sư kia là một nhân vật tài giỏi hiếm có.

Dương Khai cũng mở mắt, hiếu kỳ nói: - Hậu đại sư là người nào vậy?

Hắn hỏi một câu nhưng không có ai đáp lời, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tần Ngọc đang mím bờ môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm trên đài cao không chớp mắt một cái, đầy mặt ý động... rõ ràng nàng cũng cảm thấy rất hứng thú với Lưu Vân Hồ Điệp Trâm kia.

Dương Khai hỏi lại một câu, lúc này Tần Ngọc mới giật mình, đỏ mặt nói: - Hậu đại sư là một vị đại sư luyện khí mới quật khởi mười năm gần đây, bí bảo qua tay ông ấy luyện chế, không có kiện nào không phải là tinh phẩm, chỉ có điều...

- Vì cái gì?

- Bất quá Hậu đại sư vô cùng khiêm tốn, trước nay không có người nào thấy qua mặt mũi thực của ông ấy, ngay cả ông ta là nam hay nữ cũng không biết!

- Thần bí như thế ư? Dương Khai nhướn mày hỏi.

Tần Ngọc cười nói: - Không sai! Mười năm gần đây, Nam Vực bên này xuất hiện không ít bí bảo không tệ, đều là do Hậu đại sư luyện chế. Hơn nữa ông ta tựa hồ đối với luyện chế mỗi một loại bí bảo bất luận là phòng ngự hay là công kích, hoặc là bí bảo phụ trợ, đều vô cùng tinh thông... Dù sao người này là một đại sư luyện khí rất lợi hại!

Dương Khai nói: - Nếu không ai thấy qua ông ta, thì làm sao biết những bí bảo này là ông ta luyện chế?

Tần Ngọc trả lời: - Bí bảo do ông ta luyện chế đều có một dấu hiệu, trên mỗi kiện bí bảo, đều có ẩn tàng dấu hiệu một đầu khỉ!

Lúc này, trên đài cao, mỹ phụ kia nói: - Nếu chư vị không tin, có thể dò xét một chút cây trâm ngọc trên tay thiếp, nhìn xem có phải xuất từ tay Hậu đại sư hay không!?.

Một lời nói ra, tức thì vô số đạo thần niệm từ bốn phương tám hướng tràn ra, rối rít rơi vào trên ngọc trâm. Thần niệm của Dương Khai cũng ở trong đó, cẩn thận quét nhìn, phát hiện quả đúng như Tần Ngọc nói, bên hông trâm ngọc này có một dấu giống như đúc đầu khỉ. Nhìn thoáng qua dường như đầu khỉ này còn đang gãi tai, trông rất sống động.

- Đúng là tác phẩm của Hậu đại sư!

- Chính xác không thể nghi ngờ! Hơn nữa còn là một kiện bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm!

- Không tệ không tệ, bí bảo này lão phu muốn!

- Chu lão thất phu, ngươi tuổi một bó to, muốn cái này làm gì? Tốt hơn là để lại cơ hội cho người trẻ tuổi đi!

- Lão phu gần đây mới nạp một phòng tiểu thiếp, muốn bí bảo này tặng cho nàng, ngươi có ý kiến gì?

.........

Trên đài cao, mỹ phụ xem cảnh náo nhiệt phía dưới như không có gì, mở miệng nói:

- Hậu đại sư luyện chế bí bảo số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một kiện đều là cực phẩm trong cực phẩm. Ngay cả đế khí sư trong thương hội ta đều rất tôn sùng Hậu đại sư, cảm thấy Hậu đại sư đã có trình độ đế khí sư! Tin tưởng mọi người cũng rất quan tâm muốn biết, Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này rốt cuộc là bí bảo loại hình gì?

Bí bảo chủng loại đơn giản chỉ là vài loại hình đó, tuy nhiên nữ nhân bình thường dùng bí bảo trang sức, đa số đều là loại hình phòng ngự, cũng có loại hình tấn công, bất quá số lượng ít hơn loại hình phòng ngự. Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này đưa ra bán đấu giá hẳn là vật không tầm thường, nếu là loại hình phòng ngự, tự nhiên giá cả phải cao hơn một chút.

Mỹ phụ ngược lại cũng không có tháo gỡ thắc mắc, mỉm cười nói: - Cây trâm ngọc này không phải công kích cũng không phải phòng ngự, mà là... Nói đến đây, nàng vừa thúc dục nguyên lực, Lưu Vân Hồ Điệp Trâm trên tay bỗng nhiên trở nên lớn, lập tức lớn chừng ba trượng, nhìn thoáng qua, giống như một con bướm phóng lớn, cặp cánh khổng lồ nhẹ vỗ, dâng lên màn ánh sáng đầy trời. Mỹ phụ hai tay bấm quyết, thúc động nguyên lực, con bướm to lớn lại hóa thành một luồng sáng màu u lan bay vòng vòng bên trong hội trường đấu giá, rồi trở về trên đài.

- Bí bảo phi hành!

Mọi người kinh ngạc kêu lên. Trước đó mọi người đều phỏng đoán Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này rốt cuộc là bí bảo loại hình gì, nhưng không người nào nghĩ đây lại là một kiện bí bảo phi hành. Nếu đúng thật như thế, thì giá trị của nó sẽ rất cao, hơn nữa nhìn theo tốc độ biểu hiện vừa rồi dường như cũng rất nhanh.

Mỹ phụ nói: - Không có luyện hóa, thiếp cũng chỉ có thể phát huy ra nửa thành tốc độ của Lưu Vân Hồ Điệp Trâm mà thôi. Tuy nhên trải qua nhân sĩ quyền uy của thương hội ta giám định: Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này nếu như toàn lực thúc giục, tốc độ phi hành cho dù không bằng Đế Tôn Cảnh, cũng không chênh lệch nhiều lắm... tuyệt đối là một kiện lợi khí bỏ chạy giữ mạng. Dĩ nhiên, ánh sáng u lan trên bí bảo này cũng có tác dụng che giấu ẩn tàng, không cần lo lắng sẽ bại lộ hành tung!

Đủ loại thổi phồng của mỹ phụ này, đơn giản chính là biểu đạt hai chữ: Thứ tốt! Quả thật là đồ tốt, bất kể là bán ra hay là tính thực dụng, đều đủ để làm cho không ít võ giả động tâm.

Mỹ phụ thấy quảng cáo không sai biệt lắm, lúc này mới hô to: - Bí bảo phi hành cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, Lưu Vân Hồ Điệp Trâm, giá khởi đầu 50 triệu nguyên tinh trung phẩm, mỗi lần tăng giá không ít hơn 1 triệu... Mời chư vị! Mỹ phụ vừa nói dứt lời, liền vang lên một tràng tiếng ra giá.

Thời gian chỉ trong nháy mắt, giá khởi đầu 50 triệu nguyên tinh trung phẩm tức thì bị nâng lên ào ào tới 60 triệu, mà còn không có dấu hiệu ngưng lại. Chưa tới mười hô hấp, giá tiền đã nhảy lên tới 70 triệu, hai mươi hô hấp vọt lên 80 triệu... Tần Ngọc sắc mặt không ngừng biến đổi, vẻ vui mừng trước đó trở thành hư không, thay vào đó là gương mặt rầu rĩ chán nản.

Nàng cũng biết với tài lực của mình là dứt khoát không thể cạnh tranh được thứ tốt như vậy, nhưng sau khi nghe báo giá con số kinh khủng như thế, nàng vẫn cảm thấy mình thật bất lực. 80 triệu nguyên tinh trung phẩm đấy! Dù là đi Linh Hồ Cung mua thanh ngọc lệnh phù kia, cũng có thể mua được bốn cái. Tuy nhiên giá trị so với Lưu Vân Hồ Điệp Trâm, 80 triệu còn rất xa không có đạt tới lằn ranh này.

Cây trâm ngọc xuất hiện, thoáng cái làm cho hội đấu giá nhấc lên đỉnh cao đấu giá: sau 80 triệu, võ giả ngồi bên trong đại sảnh đã không thể tham gia ra giá, chỉ có khách trong các phòng bao vẫn còn tiếp tục cạnh tranh. Nhất là lão già trước đó nói mới nạp một phòng tiểu thiếp, lão ra giá rất nhanh chóng, với xu thế như tình thế bắt buộc phải mua.

Tới khi giá tiền nhảy lên tới con số kinh khủng 130 triệu, trong hội trường chỉ còn lại có hai người ra giá, hơn nữa mỗi một lần tăng giá tựa hồ đều trải qua một phen cân nhắc kỹ lưỡng, không còn sảng khoái như trước.

- 141 triệu! Chu lão thất phu, nếu ngươi có thể cao hơn cái giá này, thì Lưu Vân Hồ Điệp Trâm nhường cho ngươi! Bên trong một phòng bao truyền ra thanh âm.

Lão họ Chu kia cười ha hả, nói: - Nếu Vương huynh có lòng, thì đương nhiên lão phu rất cảm kích, 142 triệu!

- Ngươi thắng! Đế Tôn Cảnh kia khẽ thở dài một tiếng.

142 triệu nguyên tinh trung phẩm, tính ra cũng chính là 142 vạn nguyên tinh thượng phẩm, cường giả Đế Tôn Cảnh nhất định là có phần tài sản này, nhưng cũng phải nhìn xem mua vật gì, chỉ là một vật trang sức tặng nữ nhân, đương nhiên không thể hao phí nhiều như vậy... Lúc này hội đấu giá mới tiến hành một nửa, phía sau còn có thứ tốt thì sao, nếu hao phí nhiều, đợi một hồi sau làm sao có thể theo đấu giá.

- Đa tạ! Lão già họ Chu cười ha hả, hướng về phía trên đài cao thúc giục: - Nhanh đếm ngược đi, không có người đấu giá tiếp đâu!

Mỹ phụ không giảm nụ cười trên mặt, nhìn khắp bốn phía nói: - Còn có người tăng giá không? Nếu không có người...

- 150 triệu! Bỗng nhiên vang lên thanh âm của Dương Khai.

Trong phòng bao, Tần Ngọc ngạc nhiên nhìn Dương Khai, không nghĩ tới một mực im lặng, đúng lúc này hắn lại lên tiếng, đây là muốn mua tặng cho người nào? Vật quý trọng như thế khẳng định sẽ không mua tặng cho mình... là ai có thể chiếm cứ địa vị trọng yếu trong lòng hắn như thế?

Tiếng cười của lão già họ Chu chợt ngừng bặt, ngược lại hô hấp trở nên dồn dập: - 160 triệu!

Kiện vật vốn 142 triệu có thể nắm trong tay, lại bị Dương Khai xen ngang một chân làm đắt tiền hơn, đương nhiên tâm tình lão không vui lắm...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.