Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tăng Cô Nương

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

- 170 triệu! Dương Khai tăng giá mặt không đổi sắc, Tần Ngọc nhìn liên tục kinh ngạc dị thường.

- 180 triệu! Lão già họ Chu gầm nhẹ.

- 2 triệu! Lời vừa nói ra, mọi người đều giật mình, lão già họ Chu cười ha hả nói: - Tiểu tử ngươi hồ đồ rồi sao? 2 triệu...

- Nguyên tinh thượng phẩm! Dương Khai nói bổ sung.

Tiếng cười nhạo của lão già họ Chu trong nháy mắt tắt ngấm. 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm, đổi giá trị chính là 200 triệu nguyên tinh trung phẩm, bất quá tại địa phương hội đấu giá loại này, 200 triệu nguyên tinh trung phẩm thì không đổi được 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm. Nói cách khác, 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm này tuy rằng trên lý thuyết tương đương với 200 triệu nguyên tinh trung phẩm, nhưng giá trị cao hơn rất nhiều.

Lão già họ Chu nếu như muốn tăng giá, nhất định phải ra giá bằng nguyên tinh thượng phẩm. Lão lập tức trầm mặc. Trên đài cao, mỹ phụ Đấu giá sư cười tươi xinh đẹp, chăm chú nhìn phòng bao của Dương Khai hé miệng nói:

- Bằng hữu phòng chữ Thiên số ba ra giá 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm, còn có ai ra giá cao hơn không?

Đương nhiên không có người nào tăng giá. Nên biết rằng, Dương Khai bán cho Tử Nguyên Thương Hội một viên nội đan bậc mười hai, mới chỉ có 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm mà thôi, Lưu Vân Hồ Điệp Trâm này lại giá trị tương đương với một viên nội đan bậc mười hai. Nhưng vật này cũng không phải mỗi người đều có thể lấy được.

- Chúc mừng vị bằng hữu phòng chữ Thiên số ba!

Mỹ phụ mỉm cười, trong lòng cũng rất nghi hoặc, nghe thanh âm của Dương Khai rất xa lạ, nàng cũng không biết từ lúc nào thương hội có một khách hàng lớn như vậy. Phòng bao chữ Thiên kia cũng không phải người nào đều có thể đi vào, mà còn chiếm giữ phòng bao chữ Thiên xếp hạng số 3 đáng giá như thế, có thể tưởng tượng người bên trong này hẳn là khách nhân vô cùng trọng yếu đối với thương hội.

Mà trước đó ngay lúc Dương Khai lên tiếng đấu giá, trong một gian phòng bao chữ Thiên khác, Nhạc Đông Chính ánh mắt lạnh xuống. Đã từng va chạm với Dương Khai đương nhiên lão nghe ra giọng nói của Dương Khai, ánh mắt cừu thị của lão nhìn chằm chằm hướng phòng số ba, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Lão coi như một khách hàng lớn của Tử Nguyên Thương Hội, nhưng mặc dù với thân phận địa vị của mình, cũng chỉ có thể chiếm giữ căn phòng xếp hạng thứ 9, thanh niên kia có tài đức gì không ngờ chiếm giữ phòng chữ Thiên số ba? Trầm ngâm một lát, lão nói với tỳ nữ hầu hạ quỳ ở trước mặt:

- Đi gọi Cốc quản sự đến đây một chuyến!

- Dạ! Tỳ nữ đứng dậy, đi ra ngoài.

Thời gian không lâu, Cốc Hồng gõ cửa đi vào, ôm quyền nói: - Nhạc môn chủ tìm tại hạ có chuyện gì vậy?

Nhạc Đông Chính nói: - Người ở phòng chữ Thiên số ba kia... có lai lịch gì?

Cốc Hồng ngẩn ra, khổ sở nói: - Nhạc môn chủ tìm hiểu cái này làm gì? Ngài cũng biết quy củ của thương hội, Cốc mỗ dù là một quản sự, nhưng tư liệu khách nhân này lại là bí mật tuyệt đối không được tiết lộ!

Nhạc Đông Chính mỉm cười, nói: - Dù sao cũng có ngoại lệ không phải sao?

Cốc Hồng nói: - Nhạc môn chủ đây là làm khó ta!

Nhạc Đông Chính nhíu nhíu mày, giao tế nhiều năm với Cốc Hồng như thế, lẫn nhau đều biết bản tính của đối phương, Cốc Hồng này cũng không phải là người biết giữ bổn phận gì, lão khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Không nói gạt ngươi, lão phu có thù với tiểu tử này!

Cốc Hồng ngạc nhiên nói: - Hắn đắc tội với Nhạc môn chủ thế nào vậy?

Nhạc Đông Chính hừ lạnh một tiếng: - Nếu chỉ là đắc tội cũng thôi đi, ba đệ tử Đạo Nguyên tam tầng cảnh chúng ta chết trên tay hắn... Một người trong đó còn là con cháu của lão phu!

- Cái gì! Cốc Hồng cả kinh, thầm nghĩ không trách được Nhạc Đông Chính tìm mình hỏi tin tức người kia, hóa ra đã có thù hận lớn như thế.

Nhạc Đông Chính nói: - Cốc quản sự cũng thấy đấy, tiểu tử này đấu giá không chút do dự, tài sản rất phong phú... Nếu ta có thể bắt giữ hắn, đến lúc đó nhất định có thể thu được một khoản lợi ích... Đến lúc đó chia cho Cốc quản sự ba thành, thế nào?

Cốc Hồng lộ vẻ mặt sầu khổ nói: - Nhạc môn chủ, không phải Cốc mỗ không muốn giúp ngài...

- Năm thành! - Cái này, cái này... Cốc Hồng làm bộ suy nghĩ một hồi, vỗ đùi nói: - Nhạc môn chủ, lai lịch thân phận của người này ta cũng không rõ lắm. Hôm qua bỗng nhiên hắn xuất hiện trong thương hội, trước nay chưa từng thấy qua...

- Xem ra Cốc quản sự là không muốn giúp lão phu chuyện nhỏ này rồi. Cũng được, sau này lão phu sẽ không tới Tử Nguyên Thương Hội làm ăn nữa! Nhạc Đông Chính hừ lạnh một tiếng.

Cốc Hồng cười khổ nói: - Nhạc môn chủ! Dù ta không biết lai lịch của hắn, nhưng đợi sau khi an bài hắn rời hội đấu giá, ta có thể tới báo cho Nhạc môn chủ một tiếng hướng đi của hắn!

Nhạc Đông Chính trong mắt lóe sáng, gật gật đầu: - Như thế làm phiền Cốc quản sự!

Cốc Hồng xoa xoa tay, nói: - Vậy Nhạc môn chủ trước đó nói năm thành...

- Nhất định không thiếu một xu! Nhạc Đông Chính phất tay xác định.

Cốc Hồng ôm quyền nói: - Vậy thì đa tạ Nhạc môn chủ! Chúc Nhạc môn chủ thời thế thuận lợi, thành công trở về!

Cốc Hồng lui ra ngoài cửa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, thầm nghĩ: "Tiểu tử chớ có trách ta, quả thực là sự xuất hiện của ngươi cản trở tiền đồ của ta!" Hôm qua sau khi Dương Khai xuất hiện, hắn rõ ràng nhận ra thái độ của phân hội trưởng Lâu Sất đối với hắn lãnh đạm một chút, còn với Khang Tư Nhiên thì càng nhiệt tình hơn, liên tưởng tới thời điểm trước và sau khi Dương Khai tới thương hội, Cốc Hồng sao còn không biết Khang Tư Nhiên là dựa vào một khoản làm ăn lớn này, có thể là ngoài mức tưởng tượng của hắn. Chỉ có như thế, mới có thể làm cho Khang Tư Nhiên hết cùng lại thông, mà nếu Khang Tư Nhiên hết cùng lại thông, thì người gánh chịu xui xẻo chính là hắn.

Phân hội bên này nhất định là phải điều đi một người, Khang Tư Nhiên lưu lại, thì hắn nhất định phải bị điều đi. Nhưng nếu Dương Khai chết, Khang Tư Nhiên không có trợ lực, tự nhiên không đủ gây e sợ. Trong phòng chữ Thiên số ba, tỳ nữ đưa tới Lưu Vân Hồ Điệp Trâm, Dương Khai xuất ra trả 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm, lúc này mới cầm cây trâm trên tay thưởng thức một hồi, mặc dù không có luyện hóa cũng không thể hội được uy năng chân chính của Lưu Vân Hồ Điệp Trâm, nhưng Dương Khai lại có thể cảm nhận được cây trâm ngọc này luyện chế vô cùng dụng tâm, là cực phẩm hiếm có.

Dấu hiệu đầu khỉ bên thân cây trâm nhìn gần, càng tinh xảo hơn, sống động hơn. Thưởng thức một hồi, Dương Khai thuận tay thảy cây trâm ngọc về hướng Tần Ngọc. Tần Ngọc còn chưa có lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân tiếp nhận, ngạc nhiên nhìn Dương Khai.

- Tặng cô nương! Dương Khai nói một câu, rồi lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

- Tặng muội... Tần Ngọc tay cầm trâm ngọc, tim đập như hươu chạy, hai má có chút nóng rần. Vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là nữ nhân nào chiếm cứ vị trí trọng yếu ở trong mắt hắn, mà hắn lại không tiếc hao tốn 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm cũng muốn cho bằng mua được vật này như thế, vậy mà chỉ chớp mắt cây trâm ngọc lại đến tay mình.

"Dương đại ca mua cái này chính là để tặng cho mình sao? Mình ở trong lòng huynh ấy có địa vị trọng yếu như thế sao?"

Tần Ngọc không nhịn được suy nghĩ lung tung một trận, ngẩng đầu len lén nhìn lại Dương Khai, khi nhìn lên trái tim nóng bỏng lập tức bị giội một chậu nước lạnh: chỉ thấy Dương Khai đã nhắm hai mắt lại, dường như đưa tặng không phải một bí bảo phi hành giá trị 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm, mà là hàng hóa có thể tùy ý nhìn thấy trên vỉa hè.

- Dương đại ca, vật này quá quý trọng! Tần Ngọc ổn định lại tâm thần, vội lên tiếng nói cự tuyệt.

2 triệu nguyên tinh thượng phẩm đấy, đối với cả Tần gia đều là một con số to lớn không tưởng, nàng với Dương Khai không thân không thiết, sao có thể nhận hậu lễ như vậy? Nói dứt lời, liền đưa trâm ngọc qua.

Dương Khai mở mắt, nói: - Thật không muốn?

Tần Ngọc cắn môi, lắc lắc đầu, vật quá quý trọng, nàng không chịu nổi.

Dương Khai cười nói: - Nếu cô nương không cần, ta cầm về cũng không có chỗ dùng!

Tần Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Có thể đưa cho nữ nhân Dương đại ca... thích, bất luận là người nào nhất định đều sẽ rất vui mừng!

- Nhưng ta trước đã tặng cô nương rồi! Dương Khai nói.

- Nhưng muội không phải... Tần Ngọc nói giọng nhỏ hơn.

Dương Khai nói: - Bách Vạn Kiếm của Tần gia ở trên tay ta dùng thời gian lâu như thế, mấy lần lập công cho ta... cây trâm ngọc này coi như tạ lễ của ta cảm tạ Tần gia, đừng có gánh nặng gì trong lòng!

- Không giống nhau! Tần Ngọc lắc lắc đầu, không phải người thân mật, tặng vật trang sức là có ý gì chứ, hơn nữa còn là vật trang sức quý trọng như thế.

- Nếu vậy ta chỉ có thể trả lại Bách Vạn Kiếm cho Tần gia thôi! Dương Khai nghiêm mặt nói.

- Không cần đâu! Tần Ngọc vội vàng lắc đầu, Bách Vạn Kiếm tuy thuộc về Tần gia, nhưng nó chính là Đế Bảo, giờ này Tần gia hoàn toàn không có năng lực bảo vệ.

Thật ra cũng nhờ năm đó Tần Triêu Dương để Dương Khai mang đi Bách Vạn Kiếm, nếu thật lưu lại Đế Bảo này ở Tần gia, nói không chừng đã sớm bị họa lây rồi.

- Nếu không cần, vậy thì thu lấy đi, 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm nhỏ nhoi tặng cô nương, Dương đại ca này còn không coi vào đâu! Dương Khai mỉm cười.

Tần Ngọc ngẩn người, tâm tình bỗng dưng buông lỏng rất nhiều. Thì ra 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm là con số to lớn đối với Tần gia, nhưng với hắn căn bản không tính là gì. Nói cách khác, hắn đưa tặng cũng không phải vật đặc biệt quý trọng gì, mà chỉ là một phần tạ lễ đơn giản. Vừa nghĩ như thế, Tần Ngọc có chút bình thường trở lại.

- Vậy... cám ơn Dương đại ca nhiều! Tần Ngọc nhấc nhấc cây trâm ngọc trên lòng bàn tay, thấp giọng nói cảm tạ.

"Trong mắt huynh, đây chỉ là một phần tạ lễ đơn giản, nhưng ở trong mắt ta, đây chính là lễ vật quý trọng nhất ta nhận được từ lúc chào đời tới nay, không liên quan với giá tiền..."

Hội đấu giá vẫn tiếp tục. Sau khi Lưu Vân Hồ Điệp Trâm bán ra với giá trên trời, không khí của hiện trường càng thêm bốc lửa, dường như lòng cạnh tranh của tất cả mọi người đều bị kích thích, giá tiền của mỗi một kiện vật đấu giá đều kế tiếp kéo lên. Một canh giờ sau, hội đấu giá đã từ từ đến gần giờ phút cuối.

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, mỹ phụ Đấu giá sư lần nữa đi lên đài, thần thái sáng láng nói: - Kế tiếp đấu giá, là bảo vật áp trục của hội đấu giá lần này... là Phi Hồng Mặc Long Giáp!

Dứt lời, mỹ phụ đưa tay ra hiệu, phía sau lập tức đi ra hai nhân viên vạm vỡ, khiêng một cái rương tinh thiết, từng bước một đi lên đài đấu giá, nhìn xu thế kia dường như cực kỳ cố hết sức. Chỉ một thoáng, hơn một ngàn cặp mắt đều chú mục nhìn lên đài cao, trong các phòng bao không ít người hít thở đột nhiên trở nên dồn dập.

Phi Hồng Mặc Long Giáp này Tử Nguyên Thương Hội đã cho quảng cáo từ ba tháng trước, cho nên hội đấu giá lần này rất nhiều cường giả Đế Tôn Cảnh đều nhìn nhắm vào Phi Hồng Mặc Long Giáp mà đến, có thể nói giá trị của kiện bảo giáp này, nếu so với tất cả vật đấu giá trước đó chung vào một chỗ cũng có giá trị cao hơn.

"Ầm..."

Khi hai nhân viên lực lưỡng kia thả cái rương trên đài cao, lại phát ra một tiếng vang trầm trọng, dường như Phi Hồng Mặc Long Giáp này cực kỳ nặng, khiến không ít người đều trở nên rét lạnh. Tuy nhiên mọi người cũng biết, chỉ cần có thể luyện hóa, bảo giáp nặng hơn đi nữa cũng sẽ trở nên nhẹ như không có vật gì, nếu không thì riêng điều này, cũng đủ để cho giá trị của Phi Hồng Mặc Long Giáp giảm xuống rất nhiều...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.