Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ước Định

Phiên bản Dịch · 2015 chữ

- Nhiếp Hồn Cổ này có thể chấn nhiếp tâm thân, uy lực không quá lớn, nhưng đặc biệt ở chỗ bí ẩn, làm người ta khó phòng bị. Hoa Vũ Lộ nói rồi, đưa tay vỗ nhẹ lên cái trống.

Rất quỷ dị, là không có âm thanh nào phát ra. Lại có một đạo lực lượng im ắng tỏa ra, như lưỡi dao cắt vào thức hải Dương Khai. Không có phòng bị, tâm thần Dương Khai khẽ rung động.

Nhưng đúng như Hoa Vũ Lộ nói, uy lực Nhiếp Hồn Cổ không lớn, bởi vậy không đột phá được phòng ngự thức hải của hắn, đương nhiên cũng có thể Hoa Vũ Lộ không luyện hóa hoàn toàn, còn chưa vận chuyển toàn lực. Ngay cả như vậy, cũng đã rất hay rồi.

Thử nghĩ, hai người thực lực ngang ngửa, đang liều mạng đánh nhau, Hoa Vũ Lộ đột ngột vận dụng uy năng Nhiếp Hồn Cổ, đối thủ nhất định gặp tai họa. Nhiếp Hồn Cổ này mà dùng tốt, tuyệt đối là vũ khí đặc biệt chuyển thua thành thắng, giết người vô hình, tác dụng còn hơn Đế Bảo bình thường.

- Thứ tốt! Dương Khai tự cảm nhận uy lực Nhiếp Hồn Cổ, không tiếc lời khen.

Hoa Vũ Lộ nói: - Dương trưởng lão quá khen!

Dương Khai nói: - Ba người đi thăm dò, ngươi được Nhiếp Hồn Cổ, hai người kia được gì?

Hoa Vũ Lộ trả lời: - Một người tu được một loại bí thuật trong động phủ, cụ thể là gì thì thiếp thân không rõ, người đó cũng không biểu hiện, nhưng nhìn thần sắc của hắn, hẳn là uy lực không kém. Người còn lại tu vi tăng mạnh, vốn trong 3 người, thực lực của hắn là thấp nhất, mới thăng cấp Đế Tôn nhất tầng cảnh không lâu, nhưng lúc rời đi, hơi thở của hắn lại mạnh nhất trong 3 người.

- Còn làm cho tu vi người ta tăng vọt! Dương Khai cả kinh.

Cơ duyên có thể khiến tu vi Đế Tôn Cảnh tăng vọt thì không có nhiều, bởi vậy đủ thấy động phủ thượng cổ này tuyệt đối có lai lịch lớn, thủ đoạn của đại năng thượng cổ quả nhiên không thể coi thường, trải qua nhiều năm như vậy, trong động phủ còn ẩn giấu nhiều cơ duyên đến thế.

Thật thăm dò rõ ràng, vậy sẽ được bao nhiêu là chỗ tốt. Nếu nói trước đó đồng ý theo Hoa Vũ Lộ đi thăm dò động phủ thượng cổ, cũng có vài phần nể tình Hạ Sanh, vậy lúc này Dương Khai thật sự có hứng thú. Võ giả tu luyện không phải nhắm mắt làm liều, ra ngoài lịch lãm là con đường trọng yếu, ngẫu nhiên nhận được cơ duyên, thường hơn bế quan khổ tu nhiều năm.

Dương trưởng lão đã đồng ý, vậy 2 tháng sau chúng ta tập hợp ở Nam Chiểu, thế nào? Hoa Thanh Ti nhìn Dương Khai.

- Được. Dương Khai gật đầu, tự nhiên không có ý kiến, vừa lúc nhân dịp này đi Tinh Thần Cung một chuyến, vào Ngũ Sắc Bảo Tháp tu luyện một phen.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, đặt dấu ấn thần hồn trong la bàn của đối phương, như vậy, chỉ cần không phải cách quá xa, vậy đều có thể truyền tin cho nhau.

- Vậy chuyện này quyết định như thế, đến lúc đó Tiểu Hoa còn phải nhờ sư đệ chiếu cố nhiều hơn. Hạ Sanh mỉm cười.

Dương Khai hào hùng nói: - Sư huynh yên tâm, nhất định trả Hoa cung chủ nguyên lành về cho sư huynh.

Hạ Sanh thản nhiên, không nói gì, nhưng Hoa Vũ Lộ hai má đỏ hồng, lén liếc Hạ Sanh, sau đó lại toát ra một tia mất mát.

Dương Khai nhìn rõ ràng thần thái của hai người, mơ hồ hiểu được quan hệ giữa hai người. - Mấy ngày ta ở lại Linh Hồ Thành, nếu Biện Vũ Tình xuất quan, nhờ sư huynh thông báo cho ta một tiếng.

- Ngươi yên tâm! Hạ Sanh nghiêm túc nói: - Ta sẽ thường chú ý cô ta.

Dương Khai mới cáo từ, vừa xoay người lại, chợt quay đầu nói: - Đúng rồi, Hoa cung chủ, cấm chế cản trở các người, ngươi có còn nhớ rõ không?

Hoa Vũ Lộ ngẩn ra, gật đầu: - Nhớ rõ, Dương trưởng lão có cần sao? Ta có thể vẽ lại cho ngươi xem.

- Vậy thì quá tốt.

Hoa Vũ Lộ lấy ra ngọc giản trống, chìm thần niệm vào, ghi lại những gì mình thấy ngày đó, đưa cho Dương Khai: - Đây là một đạo cấm chế, hẳn là trận pháp thượng cổ, thiếp thân không hiểu trận pháp, cũng không nhìn ra dấu tích gì, chỉ cố ghi nhớ lại mà thôi, nhưng hẳn là không vẽ nhầm. Tu vi đến cỡ như nàng, gặp sẽ không quên là bản lĩnh cơ bản.

- Ta cũng không hiểu, nhưng ta có thể đi hỏi thử người khác. Dương Khai mỉm cười.

Hoa Vũ Lộ ánh mắt sáng lên: - Dương trưởng lão quen biết người tinh thông trận pháp? Vậy không gì tốt hơn, vốn thiếp thân còn định đi Cung gia Thiên Hà Cốc một chuyến, xem ra đã không cần nữa.

Cung gia Thiên Hà Cốc, Nam Vực công nhận chuyên gia trận pháp, Hoa Vũ Lộ không phải người vô tri, tự nhiên không thể hoàn toàn tín nhiệm hai Đế Tôn kia, muốn phá giải trận pháp này đi vào sâu hơn trong động phủ thượng cổ, tự nhiên phải tìm hiểu rõ ràng trận pháp này.

Cung gia Thiên Hà Cốc chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng giờ Dương Khai đã nói, nàng cũng bớt công sức, dù sao phải đi Thiên Hà Cốc, lỡ như người Cung gia hỏi tới nguồn gốc trận pháp này, Hoa Vũ Lộ chỉ có thể nói dối.

- Chuyện này cứ giao cho ta, 2 tháng này Hoa cung chủ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó chúng ta gặp lại ở Nam Chiểu.

- Làm phiền Dương trưởng lão. Hoa Vũ Lộ gật đầu cám ơn.

Dương Khai vừa mới đi, Hạ Sanh liền đứng lên nói: - Tiểu Hoa ngươi cứ tự nhiên, ta ra ngoài một chuyến.

- Ngươi đi đâu? Hoa Vũ Lộ tức giận nhìn hắn. - Đi vội vàng như thế, sợ ta ăn ngươi sao?

Khóe miệng Hạ Sanh co rút, nói: - Sợ ngươi cái gì, chỉ là nếu ta không cố gắng tu luyện, chỉ sợ không ngồi yên vị trí đại sư huynh này. Nói rồi chắp tay sau lưng, lững thững bước ra ngoài, nháy mắt không thấy bóng.

- Nam nhân thối! Hoa Vũ Lộ tức giận phồng má lên, mặt đầy khó chịu, chủ nhân cũng đi rồi, nàng làm khách ở lại còn có ý gì, đành phải đi ra, chỉ để lại mùi hương vương vấn trong phòng.

Dương Khai ở lại khách sạn trong Linh Hồ Thành chưa đến 3 ngày, Biện Vũ Tình khí tức tràn đầy đã tìm tới cửa.

Trong phòng, nhìn nhau, Dương Khai gật đầu: - Không tệ.

Biện Vũ Tình vén tóc mai, cười khổ nói: - Nhờ ngươi hỗ trợ, không thì nào có ta hôm nay.

Trong lòng lại cảm thấy chấn động, vốn nàng cho rằng mình thăng cấp Đế Tôn, đối mặt Dương Khai sẽ không còn áp lực gì, nhưng giờ gặp mặt,

Biện Vũ Tình lại hoảng sợ phát hiện nàng lại không nhìn ra sâu cạn của hắn. Nếu không phải sớm biết hắn cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh, chỉ sợ Biện Vũ Tình đã hoài nghi hắn là cường giả tam tầng cảnh. Sao lại vẫn còn chênh lệch lớn như thế?

- Phóng được không thu, còn chưa hoàn toàn củng cố cảnh giới. Dương Khai đánh giá. - Lúc nào thu liễm khí tức, mới coi như củng cố hoàn toàn.

- Ta hiểu, cám ơn cung chủ chỉ điểm. Biện Vũ Tình thành thật đáp, trong lòng trong lòng không khỏi cảm giác quái dị, mười mấy năm trước nàng còn đứng trên cao trước thanh niên này, nhưng mười mấy năm sau, vai trò đã đảo ngược.

Mình có thể sống sót, thăng cấp Đế Tôn, toàn là nhờ phúc người này, hồi tưởng quá khứ, làm người ta than thở không thôi.

Dương Khai mỉm cười: - Xem ra ngươi đã chuẩn bị gia nhập Lăng Tiêu Cung ta.

Biện Vũ Tình cười nói: - Chẳng lẽ cung chủ không cần ta nữa?

- Nào có chuyện này! Dương Khai đứng dậy: - Đi thôi.

Rời Linh Hồ Thành, một đường bay tới, Biện Vũ Tình cũng vừa bay vừa củng cố tu vi. 2 ngày sau, hiệu quả rõ ràng, khí tức Đế Tôn Cảnh của nàng đã thu liễm không ít.

- Cung chủ, chúng ta đang đi đâu? Biện Vũ Tình thấy Dương Khai nhàn nhã, không nhịn được hỏi.

- Đưa ngươi về Lăng Tiêu Cung! Dương Khai đáp.

- Về cung... Biện Vũ Tình ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Nhưng mà không phải Lăng Tiêu Cung ở Bắc Vực sao?

Bắc Vực Nam Vực, khoảng cách hàng tỷ tỷ dặm, một đường bay đi, chỉ sợ phải bay nhiều năm, giữa đường có gì trắc trở, vậy 10 năm cũng không lạ. Vốn định khuyên Dương Khai tăng tốc, hay dùng pháp trận không gian truyền tống mấy lần, vậy thì có thể tiết kiệm chút thời gian, nhưng thấy Dương Khai không có ý này, Biện Vũ Tình cũng không nói nhiều được.

Dù sao hiện tại nàng đã gia nhập Lăng Tiêu Cung, Dương Khai nói sao thì cứ vậy, nàng không có chỗ nào lưu luyến, thậm chí mạng này còn là hắn cứu. Cứ thế 3 ngày sau, hai người đến một chỗ đổ nát.

- Nếu không nhầm, chỗ này hẳn là Thiên Diệp Tông? Biện Vũ Tình theo Dương Khai đáp xuống, nhìn quanh quan sát, nói. - Đúng là Thiên Diệp Tông! Biện Vũ Tình thở dài:

- Tông môn sinh diệt, như sóng nổi sóng tàn, không có thực lực quả nhiên không thể đứng vững. Nàng có chút xúc động, nhìn Thiên Diệp

Tông bị diệt, không tránh khỏi nhớ lại Bích Vũ Tông, nói tới thực lực hai tông môn cũng không chênh lệch bao nhiêu.

- Vào đi! Trong lúc nàng xuất thần, Dương Khai đứng trên pháp trận không gian sơn cốc, gọi một tiếng. Biện Vũ Tình dù khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên.

Sau đó, hai người xuất hiện trong tiểu thiên địa, Dương Khai cũng không nói nhiều, dẫn Biện Vũ Tình bay thẳng Đế Thiên Cốc. Đến khi Biện Vũ Tình nhìn thấy pháp trận không gian nhảy vực, nàng liền tràn đầy khiếp sợ, kinh hãi:

- Đây... đây là, chẳng lẽ là...

Dương Khai nói: - Thông qua nó trở về Lăng Tiêu Cung, ta có 3 phần ngọc giản cần ngươi mang về.

Biện Vũ Tình ổn định tâm thần, nhận lấy ngọc giản, hỏi: - Phải giao cho ai?

Dương Khai nói: - 1 cái giao cho Hoa Thanh Ti, nàng là đại tổng quản Lăng Tiêu Cung, quản lý chuyện lớn nhỏ trong cung, ngươi giao ngọc giản này cho nàng, nàng sẽ an bài tốt cho ngươi. 2 ngọc giản còn lại, ngươi nói Hoa Thanh Ti chuyển giao cho Nam Môn Đại Quân. Nhớ kỹ chưa?

Biện Vũ Tình nghiêm nghị gật đầu: - Nhớ kỹ!

- Đi thôi!

Dương Khai khoát tay. Biện Vũ Tình liền đi lên đứng trên pháp trận. Dương Khai phất tay, rất nhiều nguyên tinh thượng phẩm khảm chính xác vào chỗ, pháp tắc không gian vận hành, pháp trận ông ông, ánh sáng lóe lên, Biện Vũ Tình liền biến mất. Loáng thoáng, trước khi Biện Vũ Tình biến mất, môi mấp máy, như đang nói cám ơn.

Dương Khai cười thản nhiên, xoay người rời Đế Thiên Cốc. Mục tiêu, Tinh Thần Cung!

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.