Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dễ Dàng Nghiền Nát

Phiên bản Dịch · 2017 chữ

Tuyết bay tán loạn, thiên địa cổ xưa này tự dưng giáng xuống tuyết rơi, nhuộm tầm nhìn trắng toát, mặt đất toàn máu đỏ sẫm nhìn mà ghê người. Trong hoàn cảnh rét buốt, thôn dân lại không cảm thấy gì, làn da để trần bốc lên hơi nóng hừng hừng.

Ngoài thôn, cả trăm thôn dân cầm những vũ khí nguyên thủy như búa đá, mâu đá hung hăng chiến đấu với đám thú lớn, trên tường rào, 10 vị Thần Xạ Thủ dùng kỹ năng thuần thục của mình chi viện mạnh mẽ.

Thôn trưởng người còng xuống vẫn đi giữa chiến trường, cây gậy đen thỉnh thoáng tung ra những đạo hào quang yếu, dùng Vu thuật yếu ớt của mình chống lại thú triều xâm lấn. Các thôn dân được bỏ Thuật Thị Huyết, huyết quang trên người ngày càng mờ, là dấu hiệu Thuật Thị Huyết sắp mất hiệu quả, một khi mất hẳn, vậy các thôn dân này sẽ bị thoát lực lâu dài, không còn sức đánh trận.

Nếu như trước đó còn chưa đánh lui thú triều, vậy sẽ chỉ có một vận mệnh chờ đợi thôn.... hủy diệt. Cả trăm dũng sĩ khỏe mạnh nhất sẽ thành lương thực trong miệng thú, còn già trẻ lớn bé trong thôn cũng khó thoát tai họa.

Đến lúc đó, thú dữ đạp qua, mặt đất tràn ngập rên xiết. Thú triều không rút, thôn dân tử chiến đến cùng, đằng sau là quê nhà, sẽ không ai lùi bước.

Vù vù...

Dương Khai một lần 3 mũi tên, ba con thú liền bỏ mạng, thủ đoạn như thần làm A Hoa choáng váng. Nếu nói trước đó Dương Khai kéo cung, bắn đâu trúng đó làm nàng khiếp sợ, vậy cảnh tượng hiện giờ làm nàng không suy nghĩ được, đầu óc mơ màng. Thì ra cung tên còn có thể chơi như thế. Nàng là Thần Xạ Thủ xuất sắc nhất trong thôn, tự có kiêu ngạo của mình, so tài bắn cung, toàn bộ lạc cũng không ai hơn được nàng, nhưng Dương Khai một cung 3 tên làm nàng chưa từng nghe qua.

Thắng được! Tuyệt đối có thể thắng được! A Ngưu đột nhiên bùng phát, làm A Hoa thấy được hy vọng thắng lợi, chỉ cần hắn có thể bảo trì được trạng thái hiện tại, chỉ là thú triều này không có gì đáng lo.

- A Hoa tỷ, A Ngưu ca, không hay rồi, cung tên không còn bao nhiêu, đây là 5 bó cuối cùng, dì Lệ bảo ta nói cho các người, bảo các người dùng tiết kiệm. Thiếu niên phụ trách hậu cần ôm mấy bó tên chạy tới, rống lên một tiếng, làm cho A Hoa như lọt hầm băng.

Một bó tên là 10 cây, 5 bó sẽ là 50 cây, tính tối đa cũng chỉ giết được 50 con thú, nhưng thú triều phía dưới nào chỉ mới 50 con? Sắc mặt A Hoa lập tức trở nên tái nhợt, nếu đến lúc đó không còn các xạ thú chi viện, đám người A Hổ chiến đấu bên dưới nhất định chết chắc.

Quay đầu lại, trừng thiếu niên, A Hoa gào lên: - Sao lại không còn, tên trong kho đâu? Các người chưa lấy sao?

Thiếu niên vẻ mặt khóc ra: - Lấy ra hết rồi, nhưng các người tiêu hao nhanh quá, mấy người dì Lệ đang vội chế tạo thêm, nhưng vẫn không kịp bổ sung.

Tiêu hao nhanh quá? Không phải nhanh, mà là thời gian quá dài, chưa từng có lần thú triều nào kéo dài như vậy, đám thú này trả giá thảm thiết như thế vẫn không rút lui, hoàn toàn khác những lần thú triều trước kia.

Ngẩng đầu nhìn trời, tuyết rơi dày đặc, gió lạnh thấu xương kéo theo tiếng rít gào, vang vọng rừng rậm. Mùa đông, mãnh thú cũng phải tồn trữ thức ăn qua mùa đông, bằng không hoàn cảnh giá rét sẽ khiến chúng chết đói trong hang động.

Làm sao đây? Làm sao đây? Tin tức khiến người ta tuyệt vọng ập tới, làm cho A Hoa lung muốn té, môi tái nhợt mím chặt, cắn bật máu cũng không cảm giác. Quay đầu nhìn ra ngoài thôn, nhìn những thôn dân yên tâm giao lưng lại cho bọn họ, A Hoa lòng như dao cắt.

- Chỗ này giao cho ngươi!

A Hoa ngẩn ra, quay đầu nhìn A Ngưu, vô thức hỏi: - Cái gì?

Dương Khai hít sâu một hơi, buông ra cây cung lớn, nghiêng đầu cười với A Hoa: - Ta đi một lát sẽ về!

Dứt lời, nhảy xuống tường rào, xông vào trong chiến trường đầy máu thịt. A Hoa mắt liền trợn tròn, lớn tiếng hô lên, nhưng tiếng hô bị vùi lấp trong gió rít, không biết A Ngưu có nghe được. Vậy là muốn chết mà! Có thể kéo cung bắn chết thú dữ, A Ngưu biểu hiện đương nhiên không kém, nhưng từ xa bắn chết cùng tới gần chém giết là hai chuyện khác nhau, cận chiến với thú lớn dài 3-4 trượng, phải cần thân thể hơn người cùng dũng khí xem thường cái chết.

Dũng khí của A Ngưu thế nào thì tạm không nói, nhưng thân thể thì nhìn là biết ngay. Hình thể còn không bằng đứa nhỏ chưa thành niên trong thôn, người như vậy thì lên chiến trường cũng có thể làm gì? Chỉ sợ còn chưa đủ cho đám thú nhét kẽ răng.

Xuống tường rào, Dương Khai thuận tay nhặt một cây búa đá, chống đỡ gió lạnh thấu xương, đạp trên thịt nát máu tươi trộn lẫn đất cát, nháy mắt liền xông vào trong bầy thú. Giống như một con cừu non vừa sinh xông vào bầy hổ, thân mình lập tức bị chôn vùi.

A Hoa đã không đành lòng nhìn tiếp, vươn tay cầm lấy một mũi tên, thầm hạ quyết tâm báo thù cho A Ngưu.

- A Hoa tỷ nhìn kìa! Thiếu niên kia còn chưa đi, đột nhiên chỉ ra, hưng phấn hô lên.

A Hoa nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy bên đó từng con từng con thú lớn tự dưng bị đánh bay, múa may trên không trung, rơi xuống đất máu chảy ồ ạt, nháy mắt liền chết. Những con thú bay lên không trung, hình thể to lớn nổ tung ra, thậm chí có một số gãy đôi.

Nháy mắt, mười mấy con thú xông vào liền bị quét sạch, một bóng người không to lớn đứng sừng sững ở đó, búa đá trên tay đẫm máu cùng nội tạng.

- Sao lại thế này? A Hoa tròn mắt.

Mười mấy Thần Xạ Thủ trên tường rào đều tròn mắt, quên mất dùng cung tên hỗ trợ, đều sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia. Thân hình mà ngày xưa bọn họ chỉ trích thậm chí khinh bỉ đến mức muốn trục xuất, ở giữa chiến trường đẫm máu cùng thịt nát, lại cao to uy phong như Man thần!

Hắn đứng ở đó, như có thể ngăn cản mưa sa bão táp, làm người ta yên bình chưa từng có. Dường như có tiếng cười to truyền ra, gió quá lớn, không nghe rõ, nhưng mọi người đều thấy trên mặt A Ngưu toát ra tươi cười hưng phấn sảng khoái.

Động tĩnh bên đó nhanh chóng kinh động đám thú khác, con mắt đỏ sẫm nhìn lại bên này, mơ hồ có tiếng gầm khẽ truyền ra, sau đó đám thú lớn đang vây công thôn dân liền chia ra một bộ phận bao vây Dương Khai.

Dương Khai cầm búa trên tay, khí thế liên tục kéo lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám thú, làm cho đám thú lớn khựng lại, không dám tiến lên.

Dã thú đều có bản năng, bản năng của chúng nói, kẻ trước mắt... không phải hạng yếu ớt.

Trong gió rét lại truyền ra tiếng gầm khẽ, đám thú lớn mới lại bước lên. Bên cạnh có một thi thể không đầy đủ của thôn dân, thẳng đến lúc sắp chết, thôn dân này còn nắm chặt mâu đá, đâm vào bụng mềm của con thú, cùng chết chung với nó, nhưng cũng bị con thú cắn mất một bên đầu. Máu tươi đã cứng lại.

Dương Khai cầm lấy mâu đá, một mâu một búa, tay vung lên, hít sâu một hơi, hai chân dẫm lên mặt đất, như sấm sét nổ vang, lao đi như tia chớp xông vào bầy thú. Đâm, chém, chặt, vung... Giống như người chưa từng tu luyện, toàn bộ động tác của Dương Khai đều đơn giản đơn điệu, cầm vũ khí cũng là mâu đá búa đá nguyên thủy nhất.

Nhưng ở trong tay một vị Đế Tôn Cảnh bị áp chế lực lượng, hai thứ vũ khí đơn giản này lại có công hiệu thần kỳ. Nơi đi qua, dễ dàng nghiền nát, không có bất cứ con thú nào chống đỡ nổi, từng con bị ném ra ngoài, chém ngã xuống đất, trên người có vết thương khổng lồ ghê người. Vết thương này đã đủ chí mạng!

Không ngừng có tiếng rên rỉ, đám thú lớn liên thục lùi lại, cả trăm con thú hợp thành vòng vây, trực tiếp bị Dương Khai xé tan. Khi Dương Khai chạy ra, đám thú lớn đã ngã xuống một phần ba. Lão già lưng còng dùng Vu thuật che giấu khí tức cùng thân mình, đang như thấy quỷ, đôi mắt đục ngầu nhìn Dương Khai, như vừa mới quen biết hắn.

Bởi vì tâm thần dao động quá lớn, dẫn tới Vu thuật xuất hiện sơ hở, thân mình ẩn giấu chợt hiện ra, con thú bên cạnh liền cắn tới. Nếu không có bất ngờ, lão già này sẽ mất mạng trong miệng thú.

Vù... Mũi tên nhọn xé gió lao tới, trực tiếp ghim con thú kia xuống đất. Lão già lưng còng quay lại nhìn, chỉ thấy trên tường rào, A Hoa gật đầu với lão.

- Thôn trưởng, thêm một cái đi! Dương Khai cả người đẫm máu, trên người còn dính nội tạng của những con thú, cả người sát ý tận trời, nhưng lại mỉm cười với lão già.

Lão già chợt rùng mình, nhưng vẫn nghe lời giơ gậy lên, miệng phát ra âm thanh tối nghĩa. Vung trượng tới, một đạo hào quang bắn ra, rơi vào người Dương Khai.

Sau đó, Dương Khai cảm giác được máu trong người sôi trào, như có ngọn lửa bùng cháy, trên người toát ra ánh sáng vàng nồng đậm, làm hắn trở nên trang nghiêm! Lão giả càng thêm rung động, thật dấy lên sóng gió tận trời, ánh mắt đục ngầu lại toát ra ánh sao.

- Đây là Thuật Thị Huyết! Dương Khai hít vào một hơi, cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình tăng lên, nhưng Thuật Thị Huyết này có chút khuyết điểm, vừa tăng mạnh lực lượng, nhưng lại suy yếu cảm giác.

Cũng chỉ có Dương Khai, có nội tình Đế Tôn Cảnh, có thể bỏ qua suy yếu này, còn người bình thường như A Hổ, tuyệt đối không cách nào chống đỡ. Khó trách các thôn dân được bỏ thêm Thuật Thị Huyết đều chiến đấu hung hãn không sợ chết, trong này dĩ nhiên có dũng khí của bọn họ, nhưng cũng có công lao của Thuật Thị Huyết.

Bị mất đi cảm giác, bọn họ không cảm thấy đau đớn cùng sợ hãi, tự nhiên chiến đấu dũng mãnh hơn người. Chỉ là ánh sáng vàng trên người Dương Khai lại trở nên nổi trội, những người khác được bỏ thêm Thuật Thị Huyết, trên người hiện lên ành sáng đỏ, chỉ mỗi hắn là màu vàng. Hết cách, Thuật Thị Huyết này kích hoạt tinh huyết trời sinh trong người, mà máu của hắn là màu vàng.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.