Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi Tận Giết Tuyệt

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

- Thôn trưởng, tự lo cho mình, lớn tuổi đừng có chạy lung tung bên ngoài, quay về nghỉ đi! Dương Khai mỉm cười với lão già, xoay người lại xông vào trong đám thú.

Khóe miệng lão già co rút, trong lòng khiếp sợ, đồng thời cũng không quên bỏ thêm một cái Thuật Ẩn Nặc. Lão là thôn trưởng, còn là một vị Vu đức cao vọng trọng, mọi người trong thôn đều kính yêu vô cùng, trước kia A Ngưu này thậm chí còn không có dũng khí nhìn thẳng vào lão, hôm nay sao lại dám nói chuyện với mình như vậy?

Trước kia A Ngưu không có một chút cống hiến với thôn, còn chia mất thức ăn và chỗ ở. Lão cũng từng nghĩ, cứ làm như thôn dân nói, trục xuất A Ngưu ra ngoài, tùy tiện cho hắn tự sinh tự diệt. Nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, là thôn dân của mình, thôn trưởng luôn cảm giác có một ngày nó sẽ trưởng thành, phát huy tác dụng.

Nhưng thực tế những năm qua, A Ngưu biểu hiện làm người ta quá thất vọng. Cho đến hôm nay, lại toát ra hào quang chói lọi không nhìn nổi!

- Man Thần phù hộ, Man Thần hiển linh! Thôn trưởng thì thào, tận mắt thấy Dương Khai xông vào bầy thú, một hơi xông phá chém giết bầy thú thành mảnh vụn. Hắn như thanh kiếm trong tay Man Thần, tung hoành trong chiến trường, không gì cản nổi.

Ánh sáng vàng chói mắt ngay cả tuyết lớn cũng không che lấp nổi, xông pha đột phá trong chiến trường, nhanh chóng xé ra một mảnh trống không.

Thú dữ gào thét, sợ hãi, dần dần lùi lại. Thôn dân càng đánh càng hăng, ba người thành tổ, năm người thành khiên, thuật hợp kích đơn giản nhất, đuổi mãnh thú khỏi nhà mình. Búa đá và mâu đá trong tay Dương Khai đã sớm đổi một bộ khác.

Cuối cùng, tiếng gió nhỏ dần, tuyết rơi yếu dần, thú triều rút lui. Để lại mặt đất đầy xác chết và máu tươi. Thôn dân đuổi theo mấy chục trượng mới dừng lại, đồng loạt phát ra tiếng hô rung trời, như mãnh thú gầm thét, làm cho đám thú lớn chạy tán loạn càng thêm hoảng sợ.

- Thắng rồi!

- Thắng rồi!

Các thôn dân hoan hô, vô cùng phấn khởi, hưng phấn vì có thể sống sót sau một lần thú triều, mọi người đều tràn ngập vui vẻ, nhảy nhót hoan hô.

- A Ngưu, thật là ngươi sao?

A Hổ không biết từ đâu chạy ra, cả người đẫm máu, có thể nhìn ra được hắn không bị thương nặng, chỉ bị cắn một cái trên bụng, hắn mở to mắt nhìn Dương Khai, vỗ mạnh lên vai hắn: - Ta còn tưởng là nhìn nhầm chứ.

Làm sao nhìn nhầm được? Trong toàn thôn, có hình thể như vậy, chỉ có A Ngưu. Tuy rằng trước đó A Hổ đã chú ý tới Dương Khai, nhưng làm sao cũng không tin nổi, giờ này mặt đối mặt, mới xác nhận được. Các thôn dân sống sót đều tò mò nhìn về phía Dương Khai, trong mắt đều có cảm kích và sùng bái.

Đến lúc cuối cùng, nếu không phải Dương Khai đánh vào bầy thú, ngăn cơn sóng dữ, vậy có thể tưởng tượng được vận mệnh của thôn hôm nay. Thế giới Man tộc rất đơn giản, kẻ mạnh là vua! Quy tắc này vẫn kéo dài đến nay, nhưng thiếu đi đơn thuần chất phác của Man tộc thượng cổ.

- Đây là Man Thần ban ơn! Lão thôn trưởng run run đi lên, cầm cậy trượng màu đen.

Dương Khai thầm nghĩ, đây là công của bổn thiếu, mắc mớ gì tới Man Thần! Tuy nhiên khẳng định không thể nói ra lời này, bằng không mặc kệ hắn có bao nhiêu cống hiến với thôn, cũng nhất định sẽ thành kẻ địch của toàn Man tộc. Lời miệt thị Man Thần, là tội lớn nhất ở Man tộc thượng cổ.

- Thôn trưởng, lần này giết được nhiều đã thú như vậy, chúng ta có nên chúc mừng một phen? A Hổ hưng phấn nhìn thôn trưởng, các thôn dân cũng đều tràn đầy mong chờ.

Trong thôn thiếu thốn thức ăn, lần thú triều này chết hơn trăm con mãnh thú, đủ cho thôn ăn thật lâu. Mấy ngày trước thôn trưởng còn lo lắng vì lương thực qua mùa đông, mỗi năm trời đông giá rét, có không ít thôn dân chết đói, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là không nghĩ tới hạnh phúc đột nhiên tới, có xác dã thú, mùa đông năm này không phải lo lắng vì thức ăn.

Thôn trưởng mỉm cười, đang muốn lên tiếng, Dương Khai đi lên nói: - Thôn trưởng, ngài không cảm thấy thú triều lần này có cổ quái sao?

Thôn trưởng nhíu mày, nhìn Dương Khai: - Ngươi cũng nhìn ra.

Dương Khai ngạc nhiên: - Thôn trưởng nhìn ra chuyện gì?

Lão thôn trưởng im lặng một hồi, mới nói: - Man thú, có một con Man thú, đã chỉ huy thú triều.

Vừa nghe vậy, thôn dân sắc mặt đại biến, bởi vì Man thú rất mạnh mẽ, chỉ có các Vu mới đối phó được, thân xác thịt chẳng là gì trước mặt Man thú.

"Thì ra nó là Man thú!" Dương Khai phân tích những lời này, hắn cảm thấy chẳng qua là một con yêu thú không ra gì thôi, sinh ra chút linh trí, bởi vậy mới chỉ huy được thú triều, làm cho lần thú triều này khó chơi như vậy.

- Mùa đông tới, nhất định đám dã thú kia cũng đang tìm đồ ăn, lần này dù đánh lui chúng, nhưng nếu không nhổ cỏ tận gốc, chúng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.

Các thôn dân lại biến sắc, đều hiểu Dương Khai nói không sai, nếu không có Man thú, đám mãnh thú này không đáng lo, nhưng có Man thú chỉ huy, tình hình sẽ khác.

Lỡ như có ngày thú triều đột kích nữa, sẽ là một trận tai họa đối với thôn, hiện tại trong thôn tổn thất rất nhiều chiến sĩ, chưa chắc có thể chống đỡ được lần thú triều sau.

- Thôn trưởng, không thì chúng ta đi cầu viện bộ lạc. A Hổ đề nghị.

Thôn trưởng lắc đầu: - Nếu như cầu viện, vậy phân nửa chiến lợi phẩm cướp được, phải hiến phân nửa cho bộ lạc, các ngươi chịu sao?

Thôn dân nghe vậy đều lắc đầu, chết nhiều người như thế mới được số chiến lợi phẩm này, vô duyên vô cớ chia mất phân nửa, ai mà chịu được. Ở chỗ này, thức ăn là căn bản sinh tồn!

- Vậy thì làm sao? A Hổ nhíu mày.

Dương Khai nói: - Ta đi giết nó! Nói rồi quay đầu đuổi theo hướng thú triều rút lui.

A Hổ kinh hãi, kéo tay Dương Khai, hô lên: - A Ngưu, không được làm bậy, ngươi không thể đối phó được Man thú.

Dương Khai nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, mỉm cười nói: - Chỉ là một con Man thú mà thôi, mọi người chờ tin tốt đi.

A Hổ giật mình, bởi vì vừa rồi Dương Khai đẩy tay hắn ra, hắn cảm nhận được lực lượng kinh hãi. Đây là A Ngưu mà mình biết sao?

- Ta đi theo ngươi! A Hổ nói rồi muốn đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước liền choáng váng, người lảo đảo.

Thuật Thị Huyết đã kết thúc, di chứng sắp bùng nổ, lúc này dù hắn đi theo Dương Khai cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ thành trói buộc. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai biến mất trong gió tuyết.

Quay đầu lại, hỏi thôn trưởng: - Thôn trưởng, A Ngưu làm sao vậy?

Các thôn dân đều muốn biết chuyện này, A Ngưu hôm nay so với trước kia mà bọn họ biết, gần như là hai người.

Thôn trưởng im lặng hồi lâu, mới nói: - Man Thần ban cho lực lượng, làm A Ngưu thay da đổi thịt.

Thôn dân bừng tỉnh, dường như không hề nghi ngờ lời giải thích này, thậm chí không ai toát ra thần sắc ghen tỵ.

Dương Khai một mình đi, cầm búa đá trên tay, lần lịch lãm này chưa từng trải qua, người sống, chiến đấu sinh động, như để mình đột phá trói buộc thời gian, trở về thời kỳ thượng cổ, trở thành một thành viên thượng cổ, chứng kiến phong thái thời đại này. Hắn không biết mình sẽ nhận được gì trong lịch lãm này, nhưng biết mình xuất hiện trong thôn là mấu chốt, giành được hảo cảm của thôn dân sẽ có được thu hoạch không tưởng.

Cho nên hắn một mình ra đi, giết con Man thú xảo quyệt đáng ghét kia. Thú triều rút lui để lại rất nhiều dấu vết, mặt tuyết đầy dấu chân mãnh thú, tuyết rơi nhiều, nhưng không kịp xóa đi dấu vết này. Dương Khai vẫn đuổi theo, không tốn sức gì liền tới phía sau bầy thú.

Nhưng tốc độ của chúng rất nhanh, nhất thời không đuổi kịp. Mãi tới đêm, Dương Khai mới đuổi tới một chỗ thung lũng.

Tuyết đã ngừng, dấu chân để lại trên mặt tuyết vẫn còn máu đỏ sẫm. Nhìn từ bên ngoài, khe núi này như một cái hồ lô, ngoài nhỏ trong lớn, xung quanh vách đá dựng thẳng, ánh trăng sáng ngời, dù là đêm tối, Dương Khai vẫn có thể nhìn xa mười dặm. Hắn thấy được cuối khe núi, là một đường cùng.

Vậy càng đơn giản! Dương Khai mỉm cười, không chuẩn bị làm cho chuyện này rối rắm, chỉ là một con yêu thú chưa mở ra linh trí mà thôi.

Trên người hắn sáng chói lấp lánh, đứng trên khe núi, cắm búa đá bên hồng, vung hai nắm tay, đánh vào vách đá.

Oành ầm ầm....

Tiếng nổ vang dội trong cốc, liền kinh động bầy thú mới quay lại không lâu, vô số dã thú gầm thét, chạy ra ngoài chỗ ẩn thân. Xa xa, nhìn thấy ánh sáng chói lọi, đám mãnh thú đều dừng chân, hoảng sợ nhìn cửa ra duy nhất bị chặn đứng.

Ban ngày, đồng bọn của chúng bị kẻ tỏa sáng màu vàng này giết chóc vô số, lúc này lại nhìn thấy ánh sáng vàng đòi mạng quen thuộc, tự nhiên sợ hãi không thôi, chần chờ không dám tiến lên. Nếu có thể trốn, chúng nó nhất định lập tức chạy thật xa, tuyệt đối không muốn giáp mặt với người màu vàng này. Nhưng giờ cửa ra khe núi bị chặn, chúng muốn chạy cũng không được.

Trước giờ đều là chúng tập kích thôn xóm Man tộc, nhưng không ngờ có một ngày lại bị người Man tộc đánh tới cửa nhà, đám mãnh thú thần trí cùng kinh nghiệm kém cỏi, nhất thời không biết làm sao, phải xử lý thế nào.

Vào lúc mấu chốt, sâu trong khe núi truyền ra tiếng gầm khẽ. Như được mệnh lệnh, đám mãnh thú mới bất đắc dĩ bước lên, bao vây quanh Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, cười sáng lạn, toát ra hàm răng trắng, cầm lên búa đá, từng bước đi tới bầy thú.

Ngay sau đó, giết chóc lại nổ ra, ánh sáng vàng lướt qua, bầy thú tan loạn như bong bóng nước, từng con thú lớn ngã xuống trong vũng máu, Dương Khai bước chân nhanh chóng vững chắc, một đường đánh vào trong khe núi.

Tiếng rống, tiếng gào, một mảnh liên tiếp, trong cốc nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi gắt mũi. Búa đá trong tay Dương Khai đã vỡ vụn, dứt khoát bỏ vũ khí, hai đấm vung lên, mỗi một đấm là đám mãnh thú gãy xương đút gân.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.