Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôm Nay A Ny 15 Tuổi

Phiên bản Dịch · 1980 chữ

Dân lấy ăn là trời, đạo lý mãi mãi không đổi. Ở thời kỳ thượng cổ, có thể ăn đến no, tuyệt đối là hưởng thụ xa xỉ nhất.

Phương thức nấu nướng của Man tộc vô cùng đơn giản, đó là nướng! Từng tảng thịt lớn xâu qua cây gỗ, trong thôn đều đốt lửa, thôn dân đặt xâu thịt thú lên nướng trên lửa, màu sắc vàng óng cùng tiếng dầu mỡ nổ tách tách, làm người ta thòm thèm.

Dù hôm qua đã có thịt thú, nhưng toàn thôn bao gồm cả thôn trưởng, đều không ai ăn một miếng, bởi vì mọi người đều đang chờ anh hùng trở về! Bây giờ A Ngưu đã trở lại, tự nhiên là đến thời điểm ăn mừng.

Trong thôn nhanh chóng bay ra mùi thịt nướng, không có gia vị thêm thắt gì, trực tiếp cầm lên cắn xé, nuốt thẳng xuống, có chút thịt còn dính to máu, chưa chín hoàn toàn, nhưng thôn dân lại ăn như mật ngọt, vô cùng vui vẻ.

Trước mặt Dương Khai đặt những chỗ thịt ngon nhất trên người dã thú, đãi ngộ như thế, ngay cả thôn trưởng đức cao vọng trọng nhất cũng không được hưởng thụ, bởi vì hắn mới là công thần lớn nhất đánh lui thú triều, chém giết Man thú, tự nhiên được ưu đãi tốt nhất.

Vốn Dương Khai chỉ định tùy tiện qua loa một chút, dù sao tu vi đến trình độ như hắn, có không ăn gì cũng không sao. Nhưng khi mùi thịt nướng bay vào mũi, bụng lại phát ra tiếng sùng sục. Dương Khai liền ngây người. Bản thân mình lại... cảm thấy đói bụng! Chuyện này làm sao xảy ra được?

Hắn là Đế Tôn Cảnh, đã sớm không cần ăn uống, bình thường hấp thu linh khí thiên địa là có thể bổ sung yêu cầu của thân thể. Nhưng ở chỗ quỷ này, hắn lại thật sự cảm giác đói bụng. Còn có một chút mỏi mệt. Thế giới này chân thật như vậy!

Hắn không nghĩ nhiều, đã bị thôn dân lây nhiễm, cũng cầm lên thịt thú nướng chín, há mồm liền cắn. Các thôn phụ đem ra quả khô cất kỹ, thôn trưởng cũng sai người đem ra rượu trái cây cất giấu, toàn thôn tràn ngập không khí náo nhiệt.

Dù vậy, phòng vệ vẫn không buông thả, vẫn có thôn dân ở bên ngoài cảnh giới, phòng ngừa mùi thịt nướng trong thôn dẫn tới dã thú ngấp nghé.

Ăn mừng suốt một ngày. Dương Khai không biết mình ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu rượu trái cây, đến cuối cùng lại mơ hồ say, lảo đảo trở về nhà gỗ, ngã đầu liên ngủ. Trong mơ hồ, cảm giác có người vào nhà gỗ của mình. Dù rằng mỏi mệt, dù say mơ hồ, nhưng Dương Khai vẫn còn nội tình Đế Tôn Cảnh, lập tức mở mắt, quát khẽ: - Là ai!

Còn chưa hết lời, liền cảm giác một thân thể nóng bỏng chui vào tấm chăn da thú, ôm lấy eo mình, đầu vùi vào ngực.

Đầu mũi quấn quanh mùi thơm, hai má bị tóc dài tán loạn đâm ngứa ngáy. Không có địch ý gì, ngược lại người trong lòng lại còn hít thở dồn dập, khẽ run run.

Dương Khai chợt tỉnh táo, ngửa đầu lên, mượn ánh trăng mơ hồ bên ngoài cửa, nhìn rõ người trong lòng. - Sao lại là ngươi! Dương Khai ngạc nhiên nhìn thiếu nữ.

Đây là thiếu nữ đưa rượu cho mình lúc ban ngày, ôm ngọc ngà trong lòng, Dương Khai càng cảm nhận được thân thể thiếu nữ truyền tới co dãn kinh người.

- A Ngưu ca... Thiếu nữ nỉ non, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong xấu hổ có một chút mạnh dạn, môi đỏ mấp máy, hết sức mê người.

Dương Khai không khỏi ngây dại, vô thức hỏi: - Cô tới đây làm gì? Vừa nói rồi đã biết mình ngu ngốc, người ta đã tỏ ý rõ ràng như thế, còn làm cái gì nữa?

Quả nhiên, thiếu nữ khẽ nói: - A Ngưu ca, hôm nay A Ny tròn 15 tuổi.

Không có giải thích nhiều, nhưng Dương Khai cũng mơ hồ đoán được tròn 15 tuổi có ý nghĩa gì với thiếu nữ Man tộc, hẳn là có nghĩa thành niên, tức là trở thành nữ nhân! Sinh nhật 15 tuổi, phải có quà tặng thật tốt, mà hiến bản thân cho dũng sĩ xuất sắc nhất trong thôn, đây là quyết định của thiếu nữ.

Ý thức được điểm này, Dương Khai lập tức cảm giác không hay. Nếu như nói đây là thế giới chân thật thì cũng thôi, Man tộc rất cởi mở chuyện này, không có bảo thủ cứng nhắc như về sau, cùng lắm chỉ một tình một đêm mà thôi, không ai mất mát gì.

Nhưng mấu chốt ở chỗ đây là bí cảnh mà! Đến giờ Dương Khai vẫn chưa phân biệt được đây là chân thật, hay là đi vào ảo cảnh. Nếu là sau, vậy mọi thứ có ý nghĩa gì, cùng lắm là một trận mộng xuân!

Trong khi Dương Khai đang rối rắm, thiếu nữ lại cọ vào ngực hắn, thân thể nóng cháy dán chặt, như muốn hòa tàn hắn, miệng thì thào: - A Ngưu ca, ngươi thích A Ny không?

Dương Khai nhắm mắt nói: - Thích, thích!

Mọi người đều ưa cái đẹp, đừng nói là thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập phong tình thượng cổ. A Ny cười sáng lạn, xoay người ngồi trên người hắn, tay vừa kéo, lớp áo da thú đơn sơ bị lột ra, dưới ánh trăng, đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ được bày ra trọn vẹn.

Dương Khai có xung động muốn phun máu mũi. Đã bao nhiêu năm... đã bao nhiêu năm rồi không có thân thiết da thịt với nữ nhân, từ sau khi rời Tinh Vực cố hương, dường như vẫn cô đơn một mình, bỗng nhiên gặp cảnh tượng kích thích như thế, ngay cả tu vi tâm tính không kém của Dương Khai, cũng cảm thấy không chịu nổi.

- Chờ đã... Dương Khai vội hô lên.

- Sao vậy? A Ny khó hiểu nhìn hắn.

Dương Khai tâm tư xoay chuyển, nuốt nước miếng nói: - Ta bị thương, bị thương nghiêm trọng!

A Ny bụm miệng, giống như bị dọa, lo lắng hỏi: - Có nặng lắm không? Dương Khai lúng túng nói: - Không đáng ngại.

- Vậy thì không sao. A Ny liền đưa tay muốn cởi ảo Dương Khai.

Dương Khai vội nắm lại, trong lòng thiên nhân giao chiến, miệng nói: - A Ny, đừng xung động!

A Ny chợt khựng lại, khó tin nhìn hắn: - A Ngưu ca, ngươi ghét ta sao?

- Không có! Dương Khai vội phủ nhân.

- Vậy tại sao... A Ny mím môi đỏ, tổn thương rất lớn như bị một con thú tông vào.

- Ta chỉ cảm thấy, chuyện này chúng ta nên thận trọng hơn! Dương Khai nghiêm túc nói.

A Ny nhìn thẳng vào Dương Khai, hồi lâu sau mới xoay người cầm lên quần áo, xoay người nhảy khỏi Dương Khai, nước mắt trào ra, tông cửa chạy ra ngoài.

- A Ny... Dương Khai hô một tiếng, nhưng nào có đáp lại?

Dương Khai chợt cảm giác mất mát. Bị thiếu nữ chọc như vậy, Dương Khai hết cơn buồn ngủ, dứt khoát ngồi lên giường, trong đầu rối rắm, hồi lâu sau mới ổn định lại, cân nhắc phải đi đâu trong bí cảnh này. Chỗ này cổ quái, đầu tiên là trấn áp phong ấn hoàn toàn đế nguyên, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể. Trong lúc đuổi giết Man thú, Dương Khai cũng từng thử điều động lực lượng thần hồn, lại phát hiện lực lượng thần hồn cũng như đế nguyên, bị phong ấn, không cảm nhận được một chút nào.

Khoảng cách đến 1 tháng còn lại 5 ngày, mà mình ở trong thôn này đã 2 ngày, tức là chỉ còn 3 ngày cuối cùng để rời khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp. Trong 3 ngày, mình có thể lấy được gì từ bí cảnh này? Nhưng mặc kệ nhìn kiểu gì, một cái thôn cũ nát này có thể cho mình cái gì? Mình lúc toàn thịnh, hắt hơi một cái cũng diệt được cả trăm thôn như thế.

Vô thức vận hành công pháp, Dương Khai liền giật mình. Hắn lại cảm nhận được một tia lực lượng đang chạy trong kinh mạch, dù rất yếu, thậm chí như có như không, nhưng tuyệt đối đó là đế nguyên. Sao lại có đế nguyên xuất hiện?

Dương Khai nhíu mày, chợt nhớ hôm nay mình chém giết yêu thú trở về, A Ny mời rượu, mình uống xong chén rượu Man Thần, mơ hồ cảm nhận được trong kinh mạch có khác thường. Khi đó định kiểm tra, lại bị thôn dân nhiệt tình cắt ngang.

Là công lao của chén rượu đó? Hôm nay trên tiệc chúc mừng, tuy rằng cũng uống rượu, nhưng không giống chén mà A Ny đưa, chén của A Ny đem tới, tuyệt đối là của thôn trưởng cố ý đưa cho nàng. Phát hiện này làm Dương Khai mừng rỡ.

Một chén rượu đục ngầu lại làm kinh mạch của mình sinh ra một chút đế nguyên, nếu còn loại rượu đó thì sao, vậy không chừng có thể cho mình khôi phục một phần thực lực? Khôi phục đỉnh cao?

Hắn nóng vội muốn đi tìm thôn trưởng kiếm thêm chút rượu để kiểm tra suy đoán. Dù là đi vào bí cảnh này đến giờ, tạm thời còn chưa đụng tới nguy hiểm gì, nhưng Dương Khai không thể không phòng họa trước.

Thời đại thượng cổ này có tồn tại Vu, Vu mạnh mẽ, không phải kém cỏi như thôn trưởng, đó là tồn tại không kém gì cường giả võ giả hiện đại.

Quay đầu nhìn ra cửa, ánh trăng phủ xuống, Dương Khai thở dài, mọi chuyện chỉ có thể chờ ngày mai rồi tính. Sau đó lại không biết bao giờ mà ngủ mất.

Chờ sáng hôm sau, Dương Khai vừa tỉnh lại, liền rời nhà gỗ. Rất nhiều thôn dân đã dậy sớm, đang vội làm việc trong thôn, nhìn thấy Dương Khai đều toát ra kính ý, khẽ gật đầu, nhưng mà quay đầu lại liền không ngừng cười khẽ, thậm chí có mấy người tụ tập lại, chỉ trỏ về phía Dương Khai.

Một hai người thì cũng thôi, chủ yếu là gặp thôn dân nào cũng thế, làm cho Dương Khai muốn hỏi nhà thôn trưởng chỗ nào cũng không được. Chuyện gì vậy chứ? Dương Khai một bụng khó hiểu.

- Nghe nói tối qua A Ny đi nhà ngươi, sau đó nhanh chóng đi ra? A Hổ xuất quỷ nhập thần chợt hiện thân, đến cạnh Dương Khai cười gian hỏi.

Dương Khai cả kinh: - Sao ngươi lại biết?

A Hổ không ngừng cười hắc hắc, chỉ ra: - Mọi người đều biết.

Dương Khai mặt đầy chỉ đen, khó trách biểu hiện của thôn dân kỳ quái như thế, thì ra là chuyện này.

- Làm sao mọi người đều biết? Dương Khai mặt đầy lúng túng, bản thân không sao, nhưng không chừng sẽ liên lụy thanh danh của A Ny, thôn này cũng không lớn, một khi tin này truyền ra, khẳng định xôn xao mọi người đều biết.

A Hổ nói: - Có người gác đêm nhìn thấy được. Sau đó lại thần bí tới gần, nhỏ giọng hỏi:

- Có phải ngươi...không được hả?

- Ngươi mới không được! Dương Khai nổi giận. A Hổ không ngừng cười to. ----------oOo----------

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.