Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Pháp Thông Vạn Pháp Thông

Phiên bản Dịch · 2020 chữ

- Thôn trưởng, chúc tốt lành!

Trong nhà gỗ cũ nát, Dương Khai gặp được Vu duy nhất trong thôn, tuy rằng đã già, nhưng thôn trưởng vẫn dậy rất sớm, lúc này đang cầm một chén cháo, đang uống ngon lành. Nghe âm thanh, thôn trưởng liếc Dương Khai, chờ ăn hết xong, mới đặt chén đá xuống nói:

- Là A Ngưu hả, có chuyện gì sao.

- Ta tìm lão gia ngài lấy chút rượu Man Thần! Dương Khai vào thẳng vấn đề.

- Rượu Man Thần... Thôn trưởng sững ra một hồi, chống trượng đứng dậy hỏi: - Ngươi còn cần rượu Man Thần làm gì?

- Uống ngon lắm, còn muốn uống thêm một chén! Dương Khai đáp.

Khóe miệng thôn trưởng co rút, nhưng lại nhanh chóng nghĩ tới gì, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, đôi mắt đục ngầu toát ra hào quang kinh người, run giọng nói:

- Có phải là ngươi... có phải mở ra lực lượng của Vu?

- Cái gì? Dương Khai mơ màng, thôn trưởng xoay chuyển quá nhanh, hắn không theo kịp.

- Đưa tay ngươi cho ta! Thôn trưởng kích động nắm lấy tay Dương Khai.

Tuy rằng Dương Khai khó hiểu, nhưng không từ chối, tùy ý để bàn tay khô quắt nắm lấy cổ tay mình, sau đó hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng yếu ớt xâm nhập kinh mạch, chạy dọc theo cánh tay.

Thôn trưởng càng run rẩy hơn, mặt già đỏ hồng, như lập tức trẻ lại mấy chục tuổi, mừng rỡ nói: - Thật là lực lượng của Vu, thật là lực lượng của Vu, Thương Nam thôn ta có người kế nghiệp rồi!

- Ngài nói cái này? Trong lòng Dương Khai chợt động, vận chuyển một tia đế nguyên sót lại, ngón tay nhảy ra tia sáng.

Thôn trưởng nhìn chằm chằm, không ngừng gật đầu: - Đây là lực lượng của Vu, đây là lực lượng của Vu!

Nói rồi, đi ra ngoài nhà, quỳ sụp xuống, mặt đầy thành kính, hai tay chắp lại nói: - Cảm tạ Man Thần ban ơn, cảm tạ Man Thần phù hộ!

Dương Khai nhíu mày, đi lên đỡ lão thôn trưởng dậy, tránh cho lão quá kích động mà không cẩn thận tắt hơi đi luôn.

Thôn trưởng hít sâu một hơi, vỗ vai Dương Khai nói: - A Ngưu, bây giờ ngươi xem như một thành viên của Vu, ta rất yên lòng.

Dương Khai nói: - Nhưng ta rất mơ hồ!

Thôn trưởng cười ha ha: - Không cần mơ hồ, Man Thần sẽ chỉ dẫn phương hướng cho ngươi tiến tới, bởi vì ngươi cảm nhận được cỗ lực lượng này, nên mới tới tìm ta? Cho nên mới đòi thêm rượu Man Thần?

- Phải! Dương Khai gật đầu, nhìn quanh trong phòng, dù là thôn trưởng, nhưng nhà gỗ này cũng chỉ có bốn bức tường, nhìn là thấy hết, Dương Khai không thấy được dấu vết rượu Man Thần.

- Không còn rượu Man Thần, một chén ngày hôm qua là còn lại trong thôn.

Lão thôn trưởng như nhìn thấu ý đồ của Dương Khai, giải thích: - Rượu Man Thần vốn là để Man tộc cho chúng ta mở ra lực lượng của Vu mà ủ ra, cần rất nhiều nguyên liệt, sản xuất vô cùng phức tạp, một chén đó là để lại sau nghi thức từ 2 năm trước.

- Nghi thức? Dương Khai nhíu mày.

Thôn trưởng nói: - Ngươi quên rồi? 2 năm trước ngươi cùng A Hổ còn có những người trẻ tuổi trong thôn đều tham dự nghi thức đó, phân biệt có tư chất Vu hay không! Đáng tiếc khi đó các ngươi đều không có ai thông qua.

Dương Khai mơ hồ hiểu được.

- Không ngờ bây giờ ngươi là có lực lượng của Vu. Thôn trưởng như rất yên lòng, dù cho bây giờ có chết đi cũng không chút tiếc nuối.

- Thật không còn rượu Man Thần? Dương Khai vẫn chưa chịu bỏ qua. Hắn còn muốn kiểm tra xem có thể dùng rượu Man Thần khôi phục một phần thực lực của mình, nhưng không ngờ lại nghe tin dữ từ thôn trưởng, làm tính toán của hắn tan vỡ.

Lúc trước hắn cũng thử, vận chuyển công pháp tu luyện không thể tăng lên bất cứ lực lượng nào, linh khí thiên địa thời đại này không giống thời đại của mình, không hợp với những gì mình đã học được.

Thôn trưởng lắc đầu nói: - Hết rồi, hơn nữa nếu ngươi đã có lực lượng của Vu, rượu Man Thần cũng không còn hiệu quả với ngươi.

Có hiệu quả hay không, phải thử qua mới biết được, Dương Khai thầm oán.

Thôn trưởng chợt híp mắt cười nhìn Dương Khai, dùng giọng dụ dỗ nói: - A Ngưu, có muốn lực lượng càng mạnh hơn, trở thành Vu mạnh hơn không?

Dương Khai lập tức gật đầu lia lịa.

Thôn trưởng cười ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, vẫy gọi: - Vào đi!

Hai người trước sau vào phòng, chỉ thấy thôn trưởng lục lọi một hồi, tìm ra một cái giống mai rùa ở trong góc nào, đưa cho Dương Khai, nói: - Chiếu theo trên đó mà tu luyện, chỉ cần thời gian, ngươi sẽ trở thành Vu Sĩ, Vu Sư cùng với Đại Vu Sư! Ta già rồi, ngươi còn trẻ, sau này phải giao thôn này cho ngươi.

Dương Khai nhận lấy mai rùa, thần sắc nghiêm nghị, có phần trang trọng như nhận gánh an nguy thiên hạ, người cũng trở nên cao to hơn. Sau đó mới vò đầu, hỏi: - Thôn trưởng, đây là gì vậy?

Thôn trưởng ngạc nhiên nhìn hắn, giải thích: - Đây là pháp quyết tu luyện của Vu mà.

- Cái gì? Dương Khai kinh hãi, không thể tin nổi nhìn mai rùa trên tay, kinh ngạc nói: - Đây là công pháp tu luyện Man Vu thượng cổ?

- Cái gì mà thượng cổ? Thôn trưởng lắc đầu. - Ngươi chiếu theo trên đó dạy mà tu luyện, sẽ nhanh chóng trở nên mạnh hơn.

- Nhưng mà... ta xem không hiểu. Dương Khai bất đắc dĩ nhìn thôn trưởng.

Trên mai rùa, quả thật có dày đặc chữ nhỏ, nhưng hoàn toàn khác loại chữ mà Dương Khai biết, hắn không nhận ra một cái nào.

Thôn trưởng miệng há to, hồi lâu sau mới thở dài: - Xem ra chúng ta phải bắt đầu từ dạy ngươi biết chữ đã.

Suốt một ngày, Dương Khai đều chôn trong nhà thôn trưởng, thẳng đến đêm mới đi ra. Một ngày này, thôn trưởng giảng giải phương pháp tu luyện Man Vu ghi trên mai rùa cho Dương Khai, rồi mới dạy hắn rất nhiều chữ viết thượng cổ.

Vốn là Dương Khai còn không muốn học thứ này. Dù sao chỉ cần thôn trưởng giải thích công pháp ghi trên mai rùa là được, không cần thiết phải học chữ viết thượng cổ làm gì. Nhưng thôn trưởng nói một câu liền làm hắn phải thay đổi.

- Chờ ngươi càng mạnh hơn, còn có pháp quyết chờ ngươi lựa chọn, đến khi đó ngươi không biết chữ, làm sao tu luyện đây?

Dương Khai ngẫm lại cũng có lý, dù sao học thêm một chút thứ cũng không tổn thất gì, liền ổn định tâm tình cẩn thận học tập. Dương Khai ngộ tính rất cao, làm thôn trưởng mừng rỡ không thôi.

Pháp quyết tu luyện ghi trên mai rùa, năm đó lão tốn 3 năm nghiền ngẫm mới thấu suốt, nhưng bây giờ chỉ trong một ngày, Dương Khai đã nhập môn, ngay cả có lão dạy, nhưng ngộ tính của đứa nhỏ A Ngưu này cao đến xưa nay chưa thấy.

Vốn dĩ Dương Khai là Đế Tôn Cảnh, tiếp xúc công pháp bí thuật nhiều không đếm hết, đạt tới cảnh giới một pháp thông vạn pháp thông, chỉ là một thiên phương pháp tu luyện Man Vu thượng cổ, lại không quá cao thâm gì, tự nhiên lập tức thấu suốt. Nếu không phải không biết chữ viết thượng cổ, Dương Khai căn bản không cần thôn trưởng dạy bảo.

Quay về nhà gỗ của mình, Dương Khai bụng sôi sùng sục, đói đến bụng dán vào lưng. Cảm giác đói này làm hắn có chút hoài niệm, bất đắc dĩ đành cắt chút thịt thú, bỏ vào nồi nấu, ăn ngon lành. Ăn no rồi, Dương Khai mới bắt đầu tu luyện pháp quyết Man Vu.

Vận chuyển công pháp, Dương Khai liền mừng rỡ ra mặt. Đêm qua mặc kệ hắn thử nghiệm thế nào, đều không thể hấp thu được linh khí thiên địa, giờ lại bắt đầu chảy vào người, dưới pháp quyết Man Vu dẫn dắt, từng chút một hóa thành lực lượng riêng.

Đồng thời, Dương Khai cảm giác rõ ràng trong bụng sinh ra nguồn năng lượng, năng lượng yếu ớt chảy ra, đổ đầy kinh mạch đan điền. Nguồn năng lượng này không giống linh khí thiên địa, dưới pháp quyết Man Vu chuyển hóa, vạn pháp đồng quy.

Là tinh hoa thịt yêu thú! Dương Khai lập tức hiểu ra ngọn nguồn, trước đó hắn ăn là thịt yêu thú, bây giờ dưới pháp quyết chuyển hóa, tinh hoa trong thịt yêu thú chuyển hóa thành nguồn cường hóa bản thân. Hơn nữa luyện hóa tinh hoa thịt yêu thú mạnh mẽ, còn dễ dàng nhanh hơn hấp thu linh khí thiên địa. Chỉ một nén nhang, bụng lại kêu ùng ục, thịt yêu thú bị tiêu hóa sạch sẽ...

Lại thấy đói nữa. Dương Khai nhíu mày, hiệu suất tu luyện đột nhiên giảm xuống làm hắn không vui, vội đứng lên nấu một nồi thịt. Lại nhanh chóng ăn no, tiếp tục tu luyện.

...........

Đến khuya, cả một con yêu thú đã bị Dương Khai ăn sạch, chỉ còn bộ xương. Kiểu ăn khủng bố như thế, nếu để các thôn dân khác biết được sẽ trừng lọt mắt, thịt yêu thú nào phải dễ ăn như vậy, nếu không có lực lượng mạnh mẽ trấn áp, nhất định sẽ bị yêu khí ẩn trong thịt ảnh hưởng tâm tính.

Nhưng Dương Khai có nội tình mạnh mẽ , đừng nói chỉ là một con yêu thú kém cỏi, dù cho một con yêu thú bậc mười hai cũng ăn luôn không bỏ. Tu luyện một phen, Dương Khai cảm nhận rõ ràng Man Vu thượng cổ tu luyện đơn giản thô bạo.

Giống như yêu thú, yêu thú không có pháp môn tu luyện, con đường bọn chúng trở nên mạnh hơn chính là cắn nuốt đồng loại, dùng ăn để mạnh lên, ăn càng nhiều, sẽ trở nên càng mạnh.

Từ một mặt khác mà nói, Man Vu thượng cổ tu luyện cũng trùng hợp với đạo sinh tồn của yêu thú, về sau trải qua vô số đời cải tiến suy diễn, làm cho đến hiện đại, công pháp trăm hoa đua nở. Ăn xong thịt yêu thú, Dương Khai chợt lóe linh quang, tới đầu giường lấy ra một viên nội đan tròn.

Thịt có thể ăn, vậy nội đan cũng ăn được chứ? Chỉ là nội đan của yêu thú kém cỏi, với thân thể Dương Khai hiện tại thì không chừng có thể tiêu hóa an toàn. Nếu là người khác thì còn phải cân nhắc, bằng không lúc trước sao thôn trưởng lại dặn dò Dương Khai phải lấy nội đan ngâm rượu uống, nhưng Dương Khai chỉ há miệng liền nuốt luôn nội đan.

Vận chuyển công pháp, Dương Khai cảm giác được trong bụng có năng lượng bùng nổ, mạnh mẽ gấp mấy trăm lần trước kia. Nội đan yêu thú là tập trung tinh hoa, là vị trí đáng giá nhất trên người yêu thú, nếu là Vu Đồ như thôn trưởng trực tiếp nuốt vào, khả năng cao nhất là nổ tan xác. Nhưng đối với Dương Khai, cùng lắm là cảm thấy bụng nóng lên mà thôi.

Sau đó... Liền không có sau đó.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.