Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Lén

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

Đi theo Vũ vào thẳng trong cung điện, mãi tới 1 canh giờ sau, mới gặp được một Đại Vu Sư khí tức hùng hồn, thân hình cao lớn, không rõ Đại Vu Sư này tu luyện Vu pháp gì, khí tức lại nghiêm nghị như sấm sét, ánh mắt lợi hại, đâm đến cả người Dương Khai khó chịu.

- Xa đại nhân, vị này là Vu Ngưu! Vũ cung kính làm lễ Man Vu, không dám nhướng mí mắt lên nhìn, giới thiệu Xa và Dương Khai.

Dương Khai cũng nhập gia tùy tục, tay ôm ngực, cúi mình nói: - Vu Ngưu, bái kiến Xa đại nhân!

Xa khẽ gật đầu, mở miệng, tiếng nói vang rền như sấm nổ: - Ngươi chính là Vu chế ra thuốc chữa thương kia?

- Đúng vậy! Dương Khai ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Xa.

Xa rất hứng thú, nói: - Rất khó gặp được Man tộc như ngươi, ngươi là người Phù Du Bộ?

Dương Khai lắc đầu: - Nam Man Bộ, ta chỉ là trời sinh nhỏ yếu mà thôi.

Không một Vu hay Man tộc nào lại phủ nhận xuất thân của mình, đó là miệt thị bản thân, cho nên dù nhìn Dương Khai yếu đuối, rất giống người Phù Du Bộ, nhưng nếu hắn đã nói vậy, Xa cũng không nghi ngờ.

Khóe miệng nhếch lên, toát ra mỉm cười còn khó coi hơn khóc, nói: - Dược sư không cần thân thể quá khỏe mạnh, ngươi pha chế ra thuốc chữa thương làm người tộc ta ưa dùng, cho nên không cần coi nhẹ bản thân.

- Cám ơn đại nhân khen ngợi! Dương Khai có vẻ đúng mực, làm Xa có phần nhìn khác, một Vu Sĩ thượng phẩm đối mặt với mình có biểu hiện tự nhiên như thế, thật không gặp nhiều.

Chờ đã... Không phải Vũ nói hắn chỉ là Vu Sĩ hạ phẩm thôi sao? Sao giờ lại thành Vu Sĩ thượng phẩm? Trong này chênh lệch 2 cấp bậc, hắn tin Vũ sẽ không báo nhầm chuyện này. Tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng Xa không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Hẳn là Vũ đã nói cho ngươi biết, mục đích mời ngươi đến đây.

Dương Khai nói: - Vũ quả thật đã nói, Vu Ngưu ta cũng sẵn sàng góp sức cho Sương Tuyết Bộ.

Trong mắt Xa xẹt qua tia sáng, mỉm cười nói: - Tốt lắm, nếu vậy, Vũ... đưa Vu Ngưu vào, có cần dược liệu gì, cứ việc báo lên.

- Rõ! Vũ thưa xong, liền dẫn Dương Khai đi vào trong.

Không lâu sau, hai người vào trong một gian phòng, ngoài dự liệu của Dương Khai, trong này có thêm hai người, hơn nữa tuổi già nua, khí tức còn mạnh hơn mình một bậc, rõ ràng đều là Vu Sư. Hai lão già một người tóc trắng, một người tóc hao râm, thấy Vũ cùng Dương Khai đi vào, đều đưa ánh mắt dò hỏi về phía Vũ.

Vũ khẽ gật đầu, hai lão già mới đi lên, đồng loạt hô: - Bái kiến Ngưu đại nhân!

Dương Khai ngạc nhiên: - Hai vị này là...

Thần sắc Vũ có chút không tự nhiên, nói: - Đây là Xa đại nhân an bài giúp đỡ cho ngươi, có gì cần giúp một tay, cứ việc ra lệnh cho bọn họ.

- Vậy sao... Dương Khai mỉm cười, trong lòng dù đoán ra, nhưng cũng không nói, dù sao cũng không phải chuyện gì quá lắm.

Nhìn Dương Khai mỉm cười thâm ý, biểu tình của Vũ càng thêm mất tự nhiên, thậm chí có phần áy náy. Cũng may Dương Khai không chất vấn nhiều, chỉ nói:

- Ta cần chút dược liệu, làm phiền ngươi giúp ta mang tới.

- A, được, cần những thứ gì? Vũ vội hỏi.

Lúc này Dương Khai báo ra tên dược liệu, Vũ ghi nhớ rõ ràng, hai lão già cũng vểnh tai tập trung lắng nghe, không bỏ qua chút nào.

Một lát sau, Dương Khai báo xong tên cùng số lượng dược liệu, Vũ liền đi ra ngoài chuẩn bị.

Trong phòng còn lại Dương Khai cùng hai lão già, Dương Khai nhìn lại nói: - Hai vị tiền bối xưng hô thế nào?

Hai người nhìn nhau, đều lúng túng xua tay, làm như không muốn tiết lộ danh tính của mình.

Dương Khai nhìn mà buồn cười, thầm nghĩ Man tộc thượng cổ rốt cuộc vẫn là Man tộc thượng cổ, đơn thuần chất phác, tới đây học lén dù không sáng rọi gì, nhưng sợ lương tâm bị dằn vặt, cho nên mới không muốn tiết lộ danh tính.

Dương Khai cũng không muốn miễn cưỡng bọn họ, chỉ tìm một chỗ ngồi, mở túi đồ lấy ra nội đan yêu trùng, trực tiếp ném vào miệng nuốt vào.

Những nội đan yêu trùng này nhỏ như hạt gạo, chẳng những nhỏ, chứa đựng năng lượng cũng rất kém, Dương Khai một lần ăn mấy chục viên, bụng phát ra tiếng động lạ, làm cho hai lão già học lén đều trợn mắt há mồm, nhưng hai người đều không biết Dương Khai đã ăn gì, chỉ biết hắn đang tu luyện, bởi vậy dù kinh dị, nhưng đều giữ im lặng, không quấy rầy hắn.

Không tới một nén nhang, Dương Khai luyện hóa xong nội đan đã nuốt, khí tức trên người dày đặc thêm một phần. Chờ hắn lặp lại, lúc này hai lão già mới nhìn rõ hắn đã ăn gì.

Lão già tóc trắng cả kinh biến sắc, vội vàng ngăn cản: - Ngưu đại nhân, đây chính là nội đan Man thú mà, ngài làm sao ăn như vậy?

Lão già tóc hoa râm cũng ngăn cản: - Không được ăn, không được ăn!

Chưa từng thấy ai dám ăn nội đan Man thú như thế, hắn không sợ bị no chết sao?

- Ta vẫn luôn ăn như thế. Dương Khai nói rồi, tay vẫn không ngừng, ném nội đan vào miệng, phát ra nhai tiếng răng rắc làm hai lão già rợn tóc gáy, nhìn hắn như quái vật..

- Hai vị có muốn thử không? Vị yêu trùng, giòn lắm! Dương Khai cười híp mắt đưa tay ra.

Hai lão già lắc đầu nguầy nguậy, kinh hãi không thôi. May mà lúc này bên ngoài có rất nhiều người Sương Tuyết Bộ đi vào, đều mang theo số lượng lớn dược liệu, Vũ dẫn đầu, sai các tộc nhân phân loại dược liệu để ở một bên.

Đợi cho bố trí xong dược liệu, Vũ nói: - Vu Ngưu, những thứ ngươi cần đều ở đây, ta canh chừng bên ngoài, nếu còn cần gì thì cứ gọi ta.

- Làm phiền! Dương Khai gật đầu với nàng.

Vũ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Dương Khai nhắm mắt điều tức, luyện hóa xong nội đan đã nuốt, mới mở mắt nhìn sang hai lão già:

- Vậy chúng ta bắt đầu đi.

Hai lão già đều nghiêm mặt, đứng lên.

- Hoa Vũ 2 cây, Địa Bì Quả 1 trái, Cẩu Phỉ Thảo 3 cây... Dương Khai không ngừng báo ra tên dược liệu cùng số lượng, hai lão già ngây ra một hồi liền lập tức tiến vào trạng thái, dò tìm trong số dược thảo khổng lồ lấy ra chính xác thứ Dương Khai cần, mặc kệ chủng loại hay số lượng đều đúng. Không lâu sau, trước mặt Dương Khai đã chất đống dược liệu.

Dương Khai mỉm cười: - Hai vị xem kỹ...

Dứt lời, thuận tay cầm mấy loại dược liệu, tay kia bùng lên ánh lửa, không ngừng bập bùng, nhiệt độ chợt cao chợt thấp. Hai lão già lập tức nghiêm mặt, cũng không cố xấu hổ áy náy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Dương Khai, không dời một chút.

Bọn họ đều là Dược sư xuất sắc nhất Sương Tuyết Bộ, cũng đều là tồn tại đức cao vọng trọng, lần này bị Vu Xa an bài học lén, trong lòng thật rất xấu hổ, nhưng bọn họ cũng biết, bản thân không thể pha chế ra thuốc chữa thương thần kỳ kia, dù biết thành phần thảo dược, nhưng lại bất lực.

Nhưng dược phẩm do Dược sư nắm giữ, thường là cơ mật của bộ lạc, sẽ không tùy tiện tiết lộ. Bọn họ muốn biết phương pháp pha chế thuốc chữa thương này, cũng chỉ có thể phối hợp với Vu Xa, lấy danh nghĩa giúp việc Vu Ngưu, từ đó mà học trộm.

Ai ngờ người ta đã sớm nhìn thấu ý đồ của bọn họ, căn bản không có ý che đậy, chẳng những thoải mái tự nhiên pha chế dược phẩm, thậm chí còn có vẻ cố ý truyền thụ. Lòng dạ như vậy, so sánh với hành động đê tiện của bọn họ, quả thật chênh lệch một trời một vực, làm cho hai vị Dược sư đức cao vọng trọng càng thêm bị lương tâm khiển trách.

Áy náy thì áy náy, nhưng trên đạo luyện thuốc, hai vị Dược sư vẫn vô cùng tập trung cố chấp, cho nên lúc này đều nín thở ngưng thần quan sát, chuẩn bị về sau rồi hãy cảm tạ xin lỗi Vu Ngưu. Có Đế đan sư như Dương Khai tự mình làm mẫu, hai lão già nhanh chóng hiểu được bí mật luyện chế thuốc chữa thương này.

Bọn họ vốn cũng là Dược sư không kém, thuốc chữa thương của Dương Khai pha chế cũng không khó, chỉ là thủ pháp luyện chế có chút kỳ lạ, hai lão già chỉ cần suy ngẫm một chút liền hiểu, dù sao bọn họ còn có nội tình chế thuốc thâm hậu.

Cho nên không tới một ngày, hai vị Dược sư cơ bản nắm giữ được phương pháp pha chế thuốc chữa thương, Dương Khai khuyến khích, liền bắt đầu thử nghiệm. Dương Khai cũng mặc kệ bọn họ, bản thân đi luyện hóa nội đan, tăng lên tu vi, chỉ chờ bọn họ luyện chế xong mới kiểm tra lại, đưa ra ý kiến cùng chỉ ra sai lầm khi luyện chế.

Phẩm chất thuốc chữa thương do hai vị Dược sư làm ra cũng dần hoàn mỹ. Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong cung điện, hai già một trẻ gần như quên mất thời gian trôi qua. Hai vị Dược sư Sương Tuyết Bộ dù đã già, nhưng mấy ngày qua, tinh thần càng thêm phấn chấn, bởi vì càng tiếp xúc với Vu Ngưu, bọn họ càng phát hiện vị Vu Ngưu trẻ tuổi này nắm giữ kiến thức dược phẩm khủng bố, thường thường một câu chỉ điểm tùy ý của đối phương cũng làm bọn họ có cảm giác chợt hiểu ra, được lợi vô cùng.

Thuốc chữa thương do bọn họ làm ra, đã không khác gì Dương Khai tự làm, tức là nói, sau này tộc nhân Sương Tuyết Bộ sẽ có thể thường dùng thuốc chữa thương này, không cần phải lo cho ngoại thương bình thường nữa.

Đây là chuyện lớn tạo phúc cho cả bộ lạc, làm cho hai lão già cảm kích Dương Khai rớt nước mắt.

Thoáng cái 10 ngày qua, Vũ lại đưa đến số lượng dược liệu khổng lồ, toàn bộ đều cho hai lão chế thành thuốc chữa thương. Số lượng thuốc lớn như thế, tối thiểu trong vòng 20 năm bộ lạc sẽ không phải lo lắng vì ngoại thương nữa, thậm chí có thể bán cho bộ lạc khác, đổi lấy vật tư sinh hoạt và tu luyện quý giá.

Hai lão tập trung luyện thuốc, lại không phát hiện khí tức trên người Dương Khai tăng vọt rất nhiều, lúc này, số lượng nội đan yêu trùng thu hoạch được cũng đã cạn kiệt.

Mừng rỡ cảm nhận tình trạng bản thân, Dương Khai mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia chớp, chói sáng dọa người. Khốn khó ban đầu đã qua, tiếp theo tu luyện sẽ là một đường thẳng tiến, mà nghênh đón mình sẽ là tiến bộ nhảy vọt.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.