Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Huyền Giới Hoàn Thiện

Phiên bản Dịch · 2049 chữ

Trong cung điện, trên tay Vu Xa cầm một bình thuốc chữa thương dinh dính, im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu nói: - Những thứ này đều là do các ngươi luyện chế?

Trước mặt hắn, lão già tóc trắng và tóc hoa râm nhìn nhau, lão già tóc hoa râm đáp:

- Nói nghiêm chỉnh, là được Ngưu đại nhân chỉ dẫn, luyện chế ra được.

Vu Xa nói: - Các ngươi học được chưa?

Hai lão đều gật đầu, lão già tóc trắng có phần xấu hổ nói:

- Hắn... cũng không che giấu, rất thoải mái dạy cho chúng ta pha chế thuốc chữa thương này, bởi vậy chúng ta học được rất nhanh.

- Rất tốt. Vu Xa cười khẽ, lại nói: - Vậy các ngươi cảm thấy Vu Ngưu này thế nào?

Lão già tóc hoa râm nói: - Lòng dạ rộng rãi!

Lão già tóc trắng:- Làm người rộng lượng!

Xa nói: - Ta nói là bản lĩnh của hắn.

Hai lão già im lặng một hồi, cùng nói: - Không ai sánh bằng.

Ánh mắt Xa chợt bùng lên ánh sao, giống như dã thú đói khát gặp được con mồi, nhàn nhạt nói: - Dược sư xuất sắc như vậy, Nam Man Bộ không biết lợi dụng cho tốt thật là đáng tiếc.

Ngừng một chút, hạ lệnh cho bên dưới: - Vũ, chiêu đãi hắn cho tốt, thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn, nhưng... không được cho hắn rời hoàng cung.

Trong lòng Vũ run lên, hiểu được dụng ý của Xa, sắc mặt phức tạp: - Rõ!

Hai lão già nhìn nhau, đều khẽ thở dài, vốn còn muốn nói gì, nhưng khi nhìn lên, Xa đã mất bóng.

Ở một chỗ trong hoàng cung, trong gian phòng có thể gọi là xa hoa ở thế giới thượng cổ, Dương Khai ngồi đó, thần niệm tuôn trào, cảm nhận lực lượng mất mà lại có, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Quả nhiên giống như thôn trưởng nói, tu vi đến Vu Sư, quả thật có được thần niệm, mà như vậy, các loại hạn chế trói buộc Dương Khai đều ầm ầm tan vỡ.

Có thể mở ra nhẫn không gian, tế ra đủ loại bí bảo, nhất thời, Dương Khai cảm giác thiên hạ rộng lớn mặc ta tung hoành. Trước tiên hắn tra xét Tiểu Huyền Giới. Huyền Giới Châu cắn nuốt nhiều pháp tắc vỡ nát trong tầng thứ tư Ngũ Sắc Bảo Tháp, Dương Khai còn cố ý thu gom lực pháp tắc ngũ hành, dựa theo suy đoán, ngũ hành đủ thì thế giới sinh, chỉ là mãi tới giờ hắn vẫn chưa thể tra xét Huyền Giới Châu biến hóa.

Linh thể thần hồn nhập vào Tiểu Huyền Giới, Dương Khai lập tức phát hiện thế giới rất khác trước kia, dù nhìn mặt ngoài không biến hóa rõ ràng, nhưng Huyền Giới Châu đi theo hắn nhiều năm, một chút thay đổi nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn. Nếu nói trước kia Tiểu Huyền Giới là một mảnh thế giới chưa hoàn chỉnh, vậy lúc này thế giới đã được bù đắp trọn vẹn.

Dương Khai cảm nhận rõ ràng thế giới này tràn ngập các loại pháp tắc thần diệu, lấy pháp tắc ngũ hành làm cơ sở, tương sinh tương khắc, diễn hóa lẫn nhau, diễn sinh vạn vật, hội tụ ba ngàn đại đạo thiên địa. Đây mới thật sự là thế giới, thế giới không một chút khuyết điểm nào!

Tiểu Huyền Giới trước kia, pháp tắc không đầy đủ, thực lực vượt qua cảnh giới nhất định, căn bản không thể đột phá cảnh giới lớn. Bởi vì không thể dẫn tới pháp tắc thiên địa cộng hưởng, không thể làm năng lượng thiên địa hội tụ tẩy rửa.

Nhưng hiện giờ, tình huống này đã không còn. Dù cho có người thăng cấp Đế Tôn Cảnh ở trong này cũng không chút trở ngại. Dương Khai mừng rỡ không thôi, cẩn thận tra xét Tiểu Huyền Giới, cảm thụ được thế giới mới sinh truyền đến vui mừng.

Tiểu Huyền Giới hoàn thiện, làm cho dược viên cũng tràn ngập sức sống, kỳ hoa dị thảo trồng bên trong lung lay nhảy nhót. Lấy Bất Lão Thụ làm trung tâm, kéo theo vô số thảo dược phát triển mạnh mẽ, sức sống kinh người.

Làm Dương Khai mừng rỡ, là hắn cảm nhận được một cỗ ý chí mơ hồ trong Tiểu Huyền Giới. Đây là ý chí thế giới, giống như đứa trẻ vừa thành hình, mơ hồ lờ mờ, còn chưa tỉnh táo, nhưng Dương Khai biết, chỉ cần cho nó thời gian, nó có thể hoàn toàn trưởng thành. Đến khi đó, mình có thể mượn nó cảm ngộ Thiên Địa Vĩ Lực, đột phá trói buộc Đại Đế. Đây cũng là nguyên nhân làm Dương Khai tốn hết công sức tu sửa Tiểu Huyền Giới, hiện giờ xem ra đã đi đúng rồi.

Hắn không vội rời Tiểu Huyền Giới, mà chìm đắm tâm thần vào đó, hóa thành lực lượng vô hình lan rộng ra, giống như cha mẹ, trao đổi với ý chí mơ hồ của Tiểu Huyền Giới. Lần lượt thất bại, lần lượt bài xích, Dương Khai thử một lần lại một lần.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Khai cảm giác ý chí thế giới này yếu đi vài phần, xem ra là dấu hiện dần tiếp nhận hắn, Dương Khai chuẩn bị một hơi tiến lên, nhưng ánh mắt tối sầm, linh thể thần hồn tan vỡ, sau đó liền trở về thân thể.

Mở mắt ra, đầu óc choáng váng, đang ngồi trên giường, Dương Khai cắm đầu lăn ra đất, phát ra tiếng vang. Đầu đau muốn nứt ra, Dương Khai mặt tối đen, hiểu được đây là vì mình tiêu hao lực lượng thần hồn quá độ.

Hiện giờ dù hắn có cảnh giới Vu Sư, mở ra thần niệm, nhưng dù sao chênh lệch rất xa với thời kỳ đỉnh cao, thần hồn xuất khiếu không hạn chế như thế, gây ra gánh nặng rất lớn lên thân thể. Nếu là thời kỳ đỉnh cao, điều này không thành vấn đề, nhưng bây giờ, lại là vấn đề lớn.

Tiếng ngã làm kinh động người canh cửa, Vũ lập tức chạy vào, vừa nhìn Dương Khai sắc mặt tái nhợt, tai mắt mũi miệng chảy máu, sắc mặt cũng biến dạng, liền vội đi lên đỡ hắn dậy, lớn tiếng gọi:

- Vu Ngưu... ngươi làm sao vậy?

Dương Khai mở mắt nhìn nàng, nhìn rõ ràng rồi mới khoát tay, ra hiệu mình không sao, lật tay lấy ra linh đan bổ sung thần niệm, lén lút uống vào, rồi ngồi lên giường.

Tuy rằng Vũ lo lắng, nhưng thấy Dương Khai bình tĩnh như thường, cũng bị lây nhiễm, đứng một bên chú ý chặt chẽ.

Làm nàng vô cùng chấn động, là mới không bao lâu, thần thái Dương Khai lại sáng láng, suýt nữa khiến nàng trừng lọt tròng. Vừa rồi Vũ cũng nhìn ra chút tình hình, rõ ràng là Vu Ngưu xảy ra vấn đề trong tu luyện, đây là chuyện đòi mạng, sao mà chỉ mới một thoáng là hắn lại bình yên như thường?

Trong khi nàng thất thần, Dương Khai hỏi: - Đã bao lâu rồi?

Vũ sững sờ, nhưng vẫn nói: - 5 ngày rồi.

Từ khi Dương Khai vào phòng đã qua 5 ngày, trước đó Vũ cũng kiểm tra một lần, thấy Dương Khai như đang tu luyện, không tiện quấy rầy, liền vẫn canh chừng ngoài cửa.

- Lâu như vậy... Dương Khai nói rồi nhảy xuống giường, giãn người ra, phát ra tiếng nổ bùm bùm, vặn người nói: - Chuyện đã làm xong, ta cũng cần trở về.

Vũ cả kinh, vội cản hắn lại: - Ngươi còn chưa thể đi.

- Sao vậy? Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng.

Trong đầu Vũ nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng nghĩ ra được một lý do khá hay: - Xa đại nhân còn muốn triệu kiến ngươi.

Dương Khai nhíu mày, dù cảm thấy phiền, nhưng vẫn cố nhịn nói: - Vậy bây giờ dẫn ta đi gặp Xa đại nhân.

Thần sắc của Vũ liền cứng lại: - Xa đại nhân ra ngoài chưa về... không biết lúc nào mới về.

Dương Khai nhìn nàng, thấy ánh mắt Vũ lấp lóe, làm như không dám nhìn thẳng vào mình, không khỏi cười: - Man tộc trời sinh là loài không giỏi nói dối... Trong đồi chợt hiện ra hình dáng một tên trộm, liền bổ sung: - Đa số đều như vậy, Xa đại nhân muốn giữ ta lại ở Sương Tuyết Bộ?

Bị Dương Khai một lời vạch trần, Vũ thần sắc hoảng hốt, không biết phải giải thích thế nào.

Dương Khai vỗ vai nàng, nói: - Cách pha chế thuốc chữa thương, ta đã truyền thụ, trở về chuyển báo cho Xa đại nhân một tiếng, hắn làm vậy ta không thích. Dù ta không có ý là địch với Sương Tuyết Bộ, nhưng nếu hắn muốn hạn chế tự do của ta, chỉ sợ Sương Tuyết Bộ phải trả giá đắt.

Lời nói dù nhạt, nhưng lại khiến cả người Vũ phát lạnh, khoảng khắc này, nàng cảm giác như mình đang đối mặt không phải là Vu Sĩ thượng phẩm, mà là một vị Vu Vương, Vu Thánh... Dương Khai đi thẳng qua người nàng, Vũ cảm giác thân mình cứng lại, xoay người cũng không được, kinh hãi mới phát hiện mình mất đi khống chế thân thể.

Đây là Vu thuật gì? Sao lại có hiệu quả thần kỳ này? Mấy tiếng trầm muộn đùng đùng vang lên, ngoài cửa có tiếng vật nặng rơi xuống đất, hẳn là chiến sĩ canh gác bên ngoài bị đánh ngã.

Vũ thở dài, dù cảm thấy có phần tiếc nuối, nhưng cũng trút bỏ gánh nặng. Xa đại nhân muốn giữ Vu Ngưu này ở lại Sương Tuyết Bộ, nàng cũng hiểu tính toàn này, Dược sư có thể pha chế ra thuốc chữa thương như vậy, vốn là một gia tài lớn, nếu có thể giữ hắn ở lại phục vụ cho Sương Tuyết Bộ, sẽ có lợi lớn cho bộ lạc.

Đáng tiếc Xa đại nhân còn chưa kịp nói chuyện tử tế với hắn, Vu Ngưu đã mạnh mẽ xông ra ngoài, chuyện làm lớn đến nước này, không biết làm sao mới kết thúc được. Mặc kệ thế nào, nàng đã không còn đường can dự vào chuyện này nữa, ở La Bạch Sơn, nàng gánh ân tình của Vu Ngưu, vốn không nên dùng thủ đoạn này hãm hại hắn, cho nên lại yên lòng hơn.

Trong hoàng cung, nơi Dương Khai đi qua, các dũng sĩ Man tộc đều im lặng ngã xuống. Thẳng đến khi sắp rời hoàng cung, đằng trước mới xuất hiện một Đại Vu Sư thân hình cao lớn, khí tức như sấm sét. Không phải Xa là ai?

Thân là Đại Vu Sư Sương Tuyết Bộ, một trong thống lĩnh hoàng cung, Dương Khai một đường đi tới đánh ngã nhiều người như vậy, nếu hắn còn không phát hiện, vậy đúng là thất trách. Nhìn người bề ngoài yếu ớt thế này, trong mắt Xa không che giấu được kinh ngạc khen ngợi.

Thân là Dược sư có bản lĩnh vốn là cực kỳ khó khăn, không ngờ tới thực lực của Vu Ngưu này cũng mạnh mẽ như vậy, khó trách giữa trời đông giá rét dám một mình xông xáo La Bạch Sơn. Trước kia nghe Vũ báo cáo, nói hắn một mình, hoàn toàn dùng lực lượng thân thể đánh chết 6 con Thực Cốt Lang cùng một con Lang Vương, Xa vẫn còn không tin nổi, nhưng giờ xem ra là thật.

Người như vậy, sao không phải của Sương Tuyết Bộ chứ? Nhưng giờ cũng không muộn, kéo hắn gia nhập Sương Tuyết Bộ là được, Vu thực lực mạnh mẽ gia nhập vào bộ lạc khác, trên thế giới này cũng không phải chuyện gì lạ.

Mà lôi kéo một người, biện pháp tốt nhất tự nhiên là bày ra lợi ích.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.