Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền Bối Đừng Quấy Nữa

Phiên bản Dịch · 2063 chữ

Vu Xa dứt lời, lực sấm sét hóa thành thế đè nén bao phủ Dương Khai, trực tiếp trấn áp hắn. Xa ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:

- Thế nào? Ngươi có cần cân nhắc lại?

Trong Giới Vực Lôi, hắn khống chế tất cả, Vu Ngưu này đừng mong gây ra một chút sóng gió gì.

Dương Khai giãy giụa mấy cái, người bị khóa cứng, không động đậy được, không khỏi khen:

- Không tệ!

Xa hơi nhíu mày, toát ra vẻ mặt cổ quái, hắn nghe rõ Vu Ngưu nhàn nhạt khen ngợi, làm hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, giống như đối mặt không phải là Vu Sư vừa thăng cấp, mà là Vu Vương Vu Thánh, đứng đó bình phẩm thủ đoạn mà mình kiêu ngạo.

Sao lại có ảo giác kỳ quái như thế, đối phương chỉ là Vu Sư thôi. Nhưng sau đó, Dương Khai hít vào một hơi, ngực phồng lên, Bách Vạn Kiếm nhẹ nhàng lung lay, mũi kiếm tỏa ra dao động vô cùng kỳ diệu, tạo nên gợn sóng thấy rõ ràng.

Gợn sóng đi qua, Giới Vực Lôi chợt thả lỏng, có dấu hiệu sụp đổ.

Xa cả kinh, không dám giữ lại, người chấn động, tăng cường khống chế Giới Vực Lôi. Vừa rồi hắn thi triển Giới Vực Lôi cũng không dùng hết sức, dù sao tu vi đối phương kém một đại cảnh giới, nhưng nào ngờ Vu Ngưu này lại có năng lực rung chuyển Giới Vực của mình?

Nhưng vẫn hoài công, Vu khí kiếm tỏa ra gợn sóng có lực lượng không tưởng, mặc kệ hắn tăng cường thế nào, vẫn không thể ngăn cản Giới Vực sụp đổ.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Xa, nhìn Dương Khai như thấy quỷ, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bách Vạn Kiếm nhẹ nhàng múa lên, lực lượng pháp tắc không gian lan tỏa, Dương Khai đi ra một bước, phá vỡ Giới Vực Lôi, từng bước đi về phía Xa.

Ở thế giới võ đạo ngày sau, võ giả Phản Hư Cảnh nhất định phải nắm giữ Thế tràng, Hư Vương Cảnh nắm giữ Vực tràng. Đến Đạo Nguyên Cảnh, sẽ có thể kết nối pháp tắc thiên địa, còn Đế Tôn Cảnh lại nắm giữ pháp tắc thiên địa.

Giới Vực Lôi của Xa, nói đúng ra thì cao hơn Vực tràng của Hư Vương Cảnh một chút, cũng kết nối một chút pháp tắc thiên địa. Nhưng Dương Khai nắm giữ lực lượng, lại càng cao cấp hơn.

Nếu như Xa không mùa rìu qua mắt thợ, muốn dùng Giới Vực Lôi trói buộc Dương Khai, mà đao thật thương thật đánh một trận, có lẽ Dương Khai còn phải tốn công sức, dù sao hiện tại tu vi của Dương Khai hạn chế, phát huy ra lực lượng có hạn.

Nhưng cố tình hắn lại không biết, muốn dùng cảnh giới tuyệt đối nghiền ép Dương Khai, làm cho Dương Khai thoải mái phá tan.

Lực lượng pháp tắc không gian vốn vô cùng quỷ dị, hiện giờ tỏa khắp Giới Vực Lôi, nháy mắt khiến Giới Vực Lôi rung chuyển, Dương Khai đi qua, sấm sét ngập trời tan biến, toàn bộ Vực tràng bị xóa sạch. Cảnh giới cao thấp, vừa nhìn là hiểu.

Đối phương đạp bước, Xa còn nghe được tiếng Giới Vực của mình tan vỡ. Khoảng cách hai người ngày càng gần. Dương Khai khóe miệng châm chọc, còn Xa không còn giữ được bình thản cao xa như trước.

Khi Dương Khai đạp ra một bước cuối cùng, một bước này không phải đạp lên hư không, mà đạp lên trái tim Xa.

Vu Xa, Đại Vu Sư hùng mạnh, một trong các Đại thống lĩnh Sương Tuyết Bộ, người run lên, há miệng phun ra sương máu, Giới Vực Lôi nháy mắt sụp đổ, người lảo đảo lùi ra, tay ôm ngực, ánh mắt sáng ngời cũng tối lại.

Giới Vực bị phá, ngang với tổn hại căn cơ, hắn đã bị thương không nhẹ, Vu Ngưu đã nói mình không thể ngăn cản được hắn, còn tưởng là nói lung tung khoác lác, nhưng bây giờ... Người ta nói thật mà.

Trên đời này sao lại có Vu Sư như thế. Dương Khai lại không chút vui vẻ vì phá cục, mà quay đầu liếc một vòng, chậc một tiếng, buồn bực nói:

- Thật là phiền quá.

Nói rồi, lấy ra một chiếc lá xanh, tâm thần liên hệ, ánh sáng xanh lóe lên liền biến mất.

Ở sâu trong cung điện, một cỗ khí tức khủng bố như cự long ngủ say đang tỉnh lại, khí tức này xuất hiện, liền như dẫn tới phản ứng dây chuyền, khắp hoàng cung nhanh chóng tỏa ra những cỗ khí tức không kém. Đây là các Vu Vương Sương Tuyết Bộ bị kinh động.

Trong hoàng cung, tất cả tộc nhân Sương Tuyết Bộ sắc mặt tái nhợt, run run cúi đầu. Mấy đạo thần niệm mạnh mẽ quét qua, Xa cố nén thương thế phác tác, tay ôm ngực, xoay người hành lễ với hư không:

- Bái kiến các vị đại nhân!

- Đã xảy ra chuyện gì? Khí tức xuất hiện đầu tiên lên tiếng, âm thanh mơ hồ, không rõ là từ đâu.

Xa trầm ngâm, rồi kể đơn giản chuyện đã xảy ra, trọng điểm trình bày những điều khó tin cùng bản lĩnh pha chế thuốc của Dương Khai.

Các vị Vu Vương im lặng một hồi, không rõ có phải đang trao đổi với nhau, Vu Vương kia lại nói: - Nếu có lợi cho bộ lạc, vậy lại mời hắn đến, nhưng mà, dường như Thanh đại nhân đang bảo hộ hắn, các ngươi không được quá vô lễ.

- Thanh đại nhân... Xa liền biến sắc.

Có thể được Vu Vương đại nhân gọi là Thanh đại nhân, khắp Man tộc cũng chỉ có một vị, là Trường Thanh Thần Thụ che chở toàn Sương Tuyết Thành! Hắn lại được Thanh đại nhân bảo hộ?

Đang khó hiểu, Xa chợt toát ra vẻ hiểu ra, khó trách trước đó Vu Ngưu đột nhiên biến mất, thì ra là thủ đoạn của Thanh đại nhân, vừa rồi hắn còn đang nghĩ rốt cuộc là chuyện gì. Bây giờ nhớ lại, trước khi đối phương biến mất, dường như có lấy ra một cái lá xanh...

Khí tức các vị Vu Vương tới nhanh, biến mất cũng nhanh, nháy mắt liền rút xuống, Xa nhíu mày, sắc mặt xấu hổ.

Vu Vương đại nhân muốn chính mình đi mời Vu Ngưu đến, nhưng Vu Ngưu lại được Thanh đại nhân bảo hộ, nếu đối phương không muốn, mình làm sao mời được hắn tới? Nếu là trước đó, Xa còn có lòng tin trực tiếp dùng võ lực trấn áp, nhưng sau một trận với Vu Ngưu, Xa cảm thấy mình không có năng lực này.

Vu Ngưu kia, căn bản không thể đối đãi như Vu Sư bình thường, thực lực của hắn thấp nhất cũng là cấp bậc Đại Vu Sư, thậm chí có thể là Đại Vu Sư đỉnh phong.

..........

Bên này, dùng lá xanh liên hệ Trường Thanh Thần Thụ, quay trở về hốc cây của mình, Dương Khai gõ vào cây khô, không khách khí gọi:

- Thanh tiền bối!

Trong hốc cây chợt lóe lên bóng người, lão già lớn tuổi hiện thân, mỉm cười nhìn hắn.

Dương Khai cũng không nhiều lời, nói thẳng: - Cám ơn những ngày qua nhờ tiền bối chiếu cổ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, về sau còn có cơ hội gặp lại.

Sương Tuyết Bộ chú ý tới hắn, tuy rằng không muốn lấy mạng hắn, chỉ là muốn hắn ở lại phục vụ cho Sương Tuyết Bộ, nhưng Dương Khai không muốn vì vậy mà mất đi tự do, cho nên chạy trước thì hơn.

Thực lực hiện tại của hắn, đánh với Đại Vu Sư như Xa thì phần thắng không nhỏ, nhưng nếu đối đầu toàn bộ Sương Tuyết Bộ, vẫn không có phần thắng nào, trước đó kinh động cả Vu Vương, không đi thì chỉ sợ không kịp nữa.

Hơn nữa hắn đã đạt đến mục đích đi Sương Tuyết Thành, hiện tại thăng cấp Vu Sư, tốt nhất là trở về chỗ vắng vẻ như Thương Nam thôn.

Có 1 triệu nội đan trong nhẫn hỗ trợ, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ nhanh chóng thăng cấp, đợi thực lực của hắn đủ mạnh, ngay cả Sương Tuyết Bộ muốn giữ hắn lại cũng không có bản lĩnh này.

Nói rồi Dương Khai vươn đầu ra ngoài hốc cây nhìn quanh, bên ngoài một mảnh yên ắng, dưới tàng cây có người đi qua lại, một mảnh hòa bình, rõ ràng chuyện trong vương cung chưa truyền tới đây. Nghĩ lại cũng đúng, hắn dùng lá xanh thuấn di trở về, Sương Tuyết Bộ phản ứng nhanh thế nào cũng cần chút thời gian.

Có thời gian giảm xóc, đủ cho hắn rời địa bàn Sương Tuyết Bộ, cao bay xa chạy, đến lúc đó trời cao biển rộng, Sương Tuyết Bộ có thế làm gì được hắn.

- Đừng đi vội! Thanh khoát tay nói.

- Tiền bối còn có gì chỉ giáo? Dương Khai khó hiểu hỏi.

Thanh vuốt râu, mỉm cười nói: - Ta xem mấy ngày nay ngươi tu luyện công pháp dường như rất kém cỏi, có muốn đổi một bộ khác?

Dương Khai ngần ra, mừng rỡ nói: - Muốn chứ, muốn chứ.

Trước kia hắn cũng nghĩ tới, đổi một bộ công pháp tu luyện từ Sương Tuyết Bộ, dù sao công pháp của hắn là do thôn trưởng truyền thụ, làm sao là thứ tốt được. Nhưng ngẫm lại, công pháp tu luyện của người Sương Tuyết Bộ đa số lấy băng hàn là chính, chưa chắc thích hợp với mình, bởi vậy cũng không đưa ra yêu cầu. Dù sao hắn tu luyện không như người thường, công pháp thấp kém chút thì thôi, sau này không chừng sẽ tìm được cơ hội khác.

Bây giờ Thanh nói ra, làm hắn mừng rõ không thôi, đúng là buồn ngủ có người đưa gối nằm mà.

Dừng một chút, Dương Khai lại hỏi: - Tiền bối có chuyện gì cần ta giúp?

Tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng Dương Khai cũng nhìn ra được vị trưởng lão này không phải người tốt quá đến khi không lại ban thưởng cho người ta. Lão làm việc rất rõ ràng, muốn ở hốc cây, trước tiên phải tưới máu yêu thú, mình gãi ngứa cho lão, lão liền thưởng cho mình một cái lá xanh, có lẽ là bởi thân phận cây bảo hộ của lão.

Lão bảo hộ toàn Sương Tuyết Bộ, nếu mỗi người cầu xin là lão liền ban cho, vậy lão đã sớm mệt chết rồi. Cho nên dù mừng rỡ, nhưng Dương Khai vẫn cảnh giác hỏi.

Thanh mỉm cười: - Quả thật có chuyện nhỏ cần nhờ ngươi giúp.

- Mời nói! Dương Khai nghiêm túc chờ đợi.

Thanh nói: - Nếu ta cho ngươi biết, ta sắp tới đại nạn, ngươi sẽ nghĩ thế nào?

Dương Khai cả kinh, thầm nghĩ chuyển đề tài nhanh thật, làm đầu óc của mình không theo kịp, nhìn lại lão, khóe miệng co rút: - Tiền bối đừng quấy nữa!

Thanh cười ha ha, không tiếp tục đề tài này, mà chỉ nói: - Ngươi là người rất kỳ lạ, ta sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp một mình ngươi, cho nên ta có thứ muốn phó thác cho ngươi.

- Là gì?

Thanh không nói, đưa tay chỉ về phía Dương Khai.

Dương Khai cả kinh, nhưng biết Thanh không có ác ý, bởi vậy cũng không có phòng ngự gì, đợi ngón tay chỉ lên trán, Dương Khai liền cảm giác như bị cả ngọn núi đụng thẳng vào, đầu óc choáng váng, trong đầu hiện ra những chữ viết huyền ảo.

Nhưng trạng thái hiện tại của hắn căn bản không nhìn rõ được những chữ này là gì, mắt liền tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Trước khi hôn mê, bên tai còn mơ hồ nghe tiếng nói của Thanh.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.