Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Vương Phủ, Kiến Vương Hậu.

Tiểu thuyết gốc · 3110 chữ

Khi thấy đám người tập hợp đầy đủ, Văn Lương Hoàng gật đầu được a, dưới ánh mắt của trên ba mươi người hắn bắt đầu mở miệng: "Hôm nay là một ngày mới, cũng là một bắt đầu mới cho công việc chúng ta, mỗi người một việc chia nhau mà làm, rõ chưa?!!"

"Rõ!!!" Đám người đồng thanh hô lớn, khí thế hừng hực, nhiệt huyết như lửa, khí huyết phương cương.

Văn Lương Hoàng nghe xong rất hài lòng mặt khẽ cười nhẹ nói nhìn đám người khí phách lãnh đạo bộc phát nghiêm chỉnh nói: "Được rồi, bây giờ phân chia việc đúng không, người cũ thì viếc trước cứ thế mà làm, còn tân nhân mới đến chính là dựa theo đây mà làm."

Nói đến sau cùng Văn Lương Hoàng không biết lúc nào đã cầm trên tay một tệp giấy trắng với những chữ viết long bay phượng múa đệp vô cùng, hắn đưa cho một tên gần đó kêu hắn phát nhờ.

Nói đến nới làm thì thái giám không có nơi làm nào cụ thể, lúc thì làm trong vương gia phủ lúc thì ở hoàng cung điện hoặc quân sư phủ không vó nơi cố định tùy duyên phận nha, nói chúng cứ làm vài ngày hay vài tháng thì đổi chỗ một lần, nói chúng là phân bố khắp nơi a.

Nam Thiên Vân cầm lấy tờ trên viết ở là 'Cửu Vương Phủ', ồ Nam Thiên Vân cũng hơi kinh ngạc khi biết đó ở Cửu Vương Phủ, đó chính là vương gia nhỏ nhất trong cưu đại vương phủ, những vương gia thường là đời trước thất bại tranh đoạt vị hoàng tử, nên tính ra cũng là kẻ sống sót trên chiến trường nguy hiểm.

Hắn cũng biết đâu rồi, vì hắn cho đọc nơi đó ở đâu nha, vị trí khá gần đây, cũng tốt đi a, nhưng chưa vội chạy đi làm bởi công việc còn chưa bắt đầu nữa kìa, ắt hẳn phải đợi Văn Lương Hoàng cái này hiệu lệnh mới được chứ, không thì nhìn đám cựu thái giám vẫn đứng đó sao hẳn cũng đang chờ hiệu lệnh làm việc đó, nhìn trông giống bọn hắn thật siêng năng mà.

Văn Lương Hoàng đứng nhìn hồi như nhớ ra gì nhẹ giọng điệu khá ngượng và nhắc nhở ý vị: "À sút quên, tân nhân lên nhận đi Thái Giám Lệnh này, may mới nhớ không thì các ngươi muốn vô tình phạm thượng đây mà!!"

Nói xong hắn tìm một tên thái giám bên cạnh đó đưa từng thái giám lệnh, tên tân nhân thái giám cũng hiểu ý truyền cho tên bên cạnh, cứ thế mà nghĩ ra sau gần phút, cuối cùng tân nhân ai cũng có đủ hết rồi mới thôi.

Văn Lương Hoàng nhìn đám người một hồi cũng phất tay hiệu sâu nói: "Đi, đi làm việc đi, đứng đơ làm gì nữa, không phải muốn ăn phạt sao, nhanh đi làm việc đi a, làm tốt sẽ có thưởng, không tốt thì phạt nha!!"

Mỗi chưa kiểu đuổi người vậy nhưng đến cuối hắn hít mắt nhìn người cười như không cười nói khiến đam người tốc chạy tứ phương tám hướng không dám ở lại lâu, chỉ sợ ở lại xui xẻo lại rơi trên đầu mình thì toi luôn a.

Nam Thiên Vân cũng bước chân nhanh chóng chọn hướng nhà Cửu Vương Phủ đi đến nhanh, mỗi bước đi nhìn rất nhẹ nhàng, tựa đang đi bộ vậy thật là quá phổ thông, trên đường hắn cũng gặp rất nhiều người hộ vệ binh đó, tay cầm trường kiếm, ăn mặc nghiêm trang chỉnh tề không chút lộn xột nào, đi rất thẳng hiển nhiên là những hộ vệ tinh anh, khí tức tại hậu thiên sơ kỳ dừng lại.

Rất nhanh hắn liền đến nơi cần đến, trên bảng phủ viết những chữ to bút tẩu du xà uyển chuyển ba chữ 'Cửu Vương Phủ' đẹp đẽ, cửa phủ rộng rãi rên có khắc những họa tiết tuyệt trần, cửa mở tung ra trước có hai tên canh cửa hậu thiên cảnh đứng đó uy nghiêm.

Nam Thiên Vân dần đến lại gần nhưng không đợi đi vào thì hai bàn tay ở hai bên ngắn lại kèm giọng nói đồng thanh có uy nghiêm tính chất: "Lệnh bài thân phận, không thì xéo đi!!!"

Giọng dưới mang thô tục chi từ nhưng trần ngập uy nghiêm khiên Nam Thiên Vân hơi ngẩn chút, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, quên mất nhỉ, ở trong đây phải dùng các lệnh bài mới đi vào được không thì khỏi vào nha.

Nam Thiên Vân cười khô khăn ngượng nhin hai người bàn tay nhanh chóng lấy ra lệnh bài của mình đang treo bên hông, lùi ra vài bước lấy tay cầm dơ lên chỉ sợ hai người canh cửa không nhìn rõ từ trên 'Thái Giám'

Hai canh gác hộ vệ nhìn xong cũng mười phần kinh ngạc, xong cũng nhìn Nam Thiên Vân bằng ánh mắt thương cảm tựa hồ vì Nam Thiên Vân mà tiếc đi cái gì đó rồi nhìn nhau gật gật cái đầu.

"Ngươi đợi đó chút." Một tên trong hai người bước đi vào trong phủ tựa như là muốn tìm ai đó, Nam Thiên Vân cũng thủ thế được rồi đứng đó đợi một cách bình tĩnh nha.

Sau vài phút chờ đợi cuối cùng cũng có dáng hai người đi ra một người là tên canh cửa ban nãy một người là một nữ tử mặc đồ nha hoàn thì hiển nhiên là nha hoàn của cửu vương phủ rồi, tóc nàng được bú lên thành hai cái bách bao trên đầu rất gọn gàng sạch sẽ.

"Ngươi hẳn là thái giám được cử đến đây làm việc nhỉ?, được rồi, đi theo ta, để dẫn cho nào." Nha hoàn cũng không nhiều lời nói giọng điều thanh đạm bất tạp xong quay ngươi đi vào cửu vương phủ tựa hồ chẳng quan tâm Nam Thiên Vân có đi theo hay không.

Nam Thiên Vân cũng gật đầu một cái, phất phất tay chào hai anh canh cửa bên ngoài, rồi đi theo nha hoàn vào bên trong, cửu vương phủ không hổ có tên vương, rất xa hoa với nhiều căn phòng rộng rãi, vườn cây tươi mát, khí trời vô chất, đơn giản không phải căn phòng và tiểu viện của thái giám có thể so được, căn bản là cách trời lệch địa a.

Nam Thiên Vân đi vào là theo nha hoàn không đi lộn, bởi hắn biết đi lộn hội sẽ phá sinh đại họa không mong muốn nên tốt nhất vẫn đi theo có người dẫn đường, không đi theo thì ngu à, đi thế mới là đơn giản khỏi bừa bộn.

Nha hoàn đưa Nam Thiên Vân đến một cung điện phòng ở xa hoa không kém phần bắt mắt, bảng trên treo là vương hậu điện, thì Nam Thiên Vân cũng biết đi gặp ai rồi, teong căn phòng tối không đèn, nhưng do ánh nắng chiếu ngoài vào nên vẫn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nam Thiên Vân chú ý là ở giữa căn phòng, một ngôi giường xa hoa màu cam nhạt nhẽo được nâng đỡ lên với các bậc thăng để bước từng bậc lên, nhìn quý phái vô cùng, kiểu giường nằm xa hoa với hoàng hậu vương hậu thích không phải chuyện lạ gì, trước là những tấm màn mỏng manh màu đỏ che đi chỉ hở ra một đường cheo nhau ở trung tâm.

Nam Thiên Vân không ngại phóng thần thức ra, đương sẽ bao thêm hồn lực phạm vi phương viên căn điện này thôi, và vương hậu ắt sẽ không bao giờ phát hiện được vì có thêm hồn lực ẩn giấu nữa mà hắn xem trong và cảm nhận vị vương hậu tuyệt không phải hồn tu.

Không nhắc đến chuyện đó mà thấm vào trong trên căn giường có một đại mỹ nhân nằm ngang giường mặt người ngửa hướng cửa Nam Thiên Vân đứng, mắt nhắm dưỡng thần, cơ thể là với những đường cong uốn uyển tuyệt luân, bộc phát ra một cỗ mị lực khó cưỡng lại được.

Nàng trên thân mặc cam sắc y bào với nhưng tấm lụa mỏng quấn xung quang khiến nàng giống tiên tử hạ phàm, mái tóc đen tuyền óng ả dài gần đến bàn chân như thác nước, làn da trắng tuyết không một chút tạp màu khác biệt.

Eo thon gọn không có chút thịt mỡ dư thừa nào , môi bàn chân dài thon là kỳ công của tạo hóa, đôi mông căn mọng tuy chưa thử nhưng từ đó hắn có thể cảm nhận được nó rất mềm mại khó tả xiết, trên nữa là đôi gò bông đào có quy mô lớn hơn bàn tay người trưởng thành đồ sộ.

Khuôn mặt diện thanh mục tú tròn trịa một các đúng tốt không sai một nẽt, nó nhưng các họa tiết bút tẩu mà thành đơn giản là như tiên nha, chiếc mũi nhỏ dĩnh dĩnh đáng yêu, liễu mi mắt phượng.

Khí chất cao cao tại thượng, cao quý khó với tới, nóng bỏng mà băng lãnh, có mang tia trúc cơ cảnh viên mãn tu vi, cường giả khí chất đúng là không thể thiếu được a nha, một chút cũng vậy.

Thân phận của nàng còn có thể là ai khác người vương hậu, nghe nói nàng dưỡng dục cho cửu vương gia một đứa con, bây giờ tuổi nàng vượt năm mươi nhưng do là tu sĩ cấp cao nên tuế nguyệt không trôi qua trên người nàng, sinh đứa con cũng đại vương tử tuổi cũng hơn ba mươi chứng tỏ nàng sinh lúc hơn đôi mươi.

Khà khà là một lãnh diễm mỹ thiếu phụ đấy, nhưng chỉ sinh một con thôi nhỉ, ngoài nàng còn rất nhiều vương phi nữa, cửu vương gia đâu chỉ cưới một vợ a, cưới rất nhiều mới phải nha, cửu vương gia nhà với nàng chỉ là thông gia quan hệ a.

Thân phận của nàng cũng không đơn giản, còn là một thiên kiêu cấp đại lục không phải đùa, không thì làm sao từng ấy tuổi mà nàng có vôn đột phá trúc cơ và nay gần đến hóa thạch cảnh nhỉ, đương nhiên không chỉ cửu vương phủ cưới có nữ thiên kiêu, các vương gia khác và hoàng gia cũng vậy, thân phận đi đôi với nhau mới hợp nha.

Nha hoàn đi vào không tiến lại quá gần mà cách một khoảng cách theo luật vương phủ, mặt thận trọng không dám sơ xuất chắp tay cúi người cung kính báo cáo: "nương nương, thái giám người được cử đến rồi, ngài muốn sai sử ạ."

Nói xong thân thể vẫn chắp tay cúi người xuất cung kính, mặt dưới bị che không biết biểu cảm gì nhưng nhìn biểu hiện hẳn sẽ rất là quý trọng không dám kinh thường a.

"Ồ, vậy sao, được rồi, ngươi lui ra trước để lại tên đó a, bản hậu sẽ phụ trách sai sử này không cần ngươi nữa a!!".Vương Hậu nghe ngẫm nghĩa rồi đột nhiên nói, trong mắn Nam Thiên Vân thì đôi môi hồng nhỏ tuyệt trần khẽ mở nhẹ, bên trong đôi hàm răng trắng sữa không hẹn mà lộ ra ngoài, mắt dưỡng thần cũng mở ra, đó là đôi mắt tròn đen tuyệt thâm úy.

Nam Thiên Vân thông qua thần thức hồn tu đặc biệt dùng thẩm mỹ quan lần nữa đánh giá vương hậu cao quý ngọc ngà này, một cách thầm lặng, mặt biểu không nhìn ra gì nhắm xuống đất nhưng thần đã bay bổng thẩm mỹ nhân rồi.

Đồng thời vương hậu cũng đang đánh giá hắn, cảm thấy tên thái giám này có một chút gì đó khí chất làm nàng mãi không nhớ đến, thần thức vẫn phóng ra nhưng không phát hiện thần thức của Nam Thiên Vân đang dò xét nàng, mắt đẹp rơi trầm tư không biết nghĩ đến đâu mãnh thiên địa.

Nha hoàn nghe xong như được đại xá hô nói dạ dạ vâng vâng: "Thưa, nương nương!!!"

Xong liền tháo chạy ra ngoài, không phải vì sợ nhưng ở cùng một người có quyền lực ngập trời sau cửu vương gia, vị này vương hậu rất có áp lực, tuy thường ngày rất bình tĩnh lãnh đạm nhưng áp lực tâm lý khó tránh khỏi a.

Vốn việc sai sử làm việc cho thái giám cũng không phải vị này vương hậu mà là vương gia tổng quản nhưng vị vương hậu cường thế muốn kiểm soát mọi hoạt động vương phủ, dã tâm không nhỏ đâu nên phải thông qua sự đồng ý của vương hậu mới được phân đến chỗ mình.

Vương hậu cũng bình tĩnh nằm không chú ý đến tiểu nha hoàn cử động, thân thể uốn người không nằm nghêng nữa, mà nằm thẳng mắt nhìn trần nhà, mãi không hỏi ham thái giám người đến, bởi nàng có quyền lơ a, nhưng tiểu thái giám nhìn khiến nàng có một cảm giác đặc biệt ý tứ thú vị nha.

Đương nhiên là đúng bởi Nam Thiên Vân vốn có nhiều khí chất hơn người bao nhiêu lần, dù thay đổi diện mạo sẽ không mất, chỉ là bị che đậy ẩn đi thôi, vương hậu không hổ là quyền quý thế lực nhìn mà phát hiện một tẹo khác thường từ người hắn, tất nhiên sẽ không phát hiện được đó là gì rồi mà chỉ thấy khi nhìn vào hắn có một chút cảm giác đặc biệt lạ thôi khác với người thường.

Nam Thiên Vân đứng mãi không nhìn loạn mà dùng thần thức ngắm nghĩa vương hậu bên ngoài cách các lớp áo cơ thể, bề ngoài người hắn mắt hơi thất thần nhìn đất a nhìn khá thú, thân thể không run không mỏi nha.

Đối với tu sĩ thì đứng kiểu này là bình thường dùng là mới nhập môn người đảm bảo đứng như thế vài chục canh giờ cũng không mỏi a, nên với mức độ tu vi này của Nam Thiên Vân đứng mấy ngày cũng không sao, đương nhiên đứng lâu sẽ rất chán mà người như Nam Thiên Vân thì chán là một nỗi ác mộng a, trừ phi có cái gì hấp dẫn hắn chú ý như ngắm nhìn vướng hậu vậy.

Vương hậu cuối cùng cũng động lời, miệng nhỏ xinh khẽ mở ra nói nhẹ nhưng đủ để làm tu sĩ Nam Thiên Vân nghe rồi, ý có chút trêu đùa: "Ngươi, đứng đó thì không sao đâu nhỉ?, hay muốn nói gì đó ha, không thì ý kiến sao!!"

Dọng hơi ngổn ngang đánh thức Nam Thiên Vân từ thần thức quay lại, nếu người thường sẽ hơi bị động nhưng thân là một tên vô lại kèm ảnh đế kỹ thuật, hắn cũng cung kính một câu: "Vâng, nương nương cứ sai bảo, thái giám thì việc gì cũng được sống núi du biển cũng không từ, miễn là sao cho nó được ở tầm bản sự của thái giám ạ!!"

Nam Thiên Vân nghe xong trước làm sao không biêt trong đó ý tứ, câu trước tỏ ý trêu đùa, câu sau là một cái bẫy, nếu đáp ứng câu đó chứng tỏ muốn phạm thượng vượt quá quyền bản thân a, nên hắn đưa một câu trong tình trạng tiến thối lưỡng nan này.

"Ồ, thật tốt nha!".Vương Hậu nghe xong cũng hơi mỉm vười cảm thấy Nam Thiên Vân thật có ý tứ, gây nên sự vui vẻ của nàng nha, không hổ là kẻ khiến nàng có cảm giác đặc biệt mà.

Vương hậu cảm thấy hôm nay thật đẹp, gặp được một tên thái giám khiến nàng cảm thấy thú vị hơn từ trước đến này, bởi tuy đáp trả một câu nhưng trong đó bao hàm lại cắt được ý kiến sau nếu có của nàng, hôm nay nàng cảm thấy vui hơi mọi hôm thật thật nhiều a.

"Vậy, ngươi muốn làm công việc gì?" Vương Hậu tò mò hỏi một câu, nghe rất vô lý nhưng nàng rất thích vậy đó làm sao, huống chi nàng cảm thấy có thể đùa với tiểu thái giám này một chút a.

Theo nàng bây giờ trong phủ đã đủ người phục vụ rồi, nên cũng khồng cần người giúp nữa, nàng có thế để tên thái giám về báo cáo là được không cần làm, nhưng nàng cảm thấy lưu lại thái giám thật có ý tứ, hơn nữa tuy mới quen không lâu nhưng nàng cảm thấy trên người hắn có một thứ hấp dẫn nàng, tuy không biết đo là gì a, nàng cũng không quan tâm nhiêu nha.

Nam Thiên Vân cũng từ trong đó tìm một con đường tốt cung kính trả lời: "Vâng cảm ơn nương nương, nhưng ti chức không dám lên quyền quyết định, mong nương nương lên quyền quyết định, không thì lại khinh mặt ngài mất!"

Nam Thiên Vân hạ thấp bản thân là điều bình thường còn gọi tiểu tử trước mắt một mỹ nhân không phải nhục gì cả, dù sao tuổi của mỹ nhân còn lớn hơn hắn vài thập niên nữa, nói vậy là tôn trọng tiền bối a.

Lần này vương hậu cũng không quá kinh ngạc lắm, môi khẽ nhếch lên cười nhẹ sau vài màn che nhẹ nói: "Đúng là một tiểu tử lanh lẹo mà, bản hậu thấy ngươi thật là hiếu thuận a."

Nam Thiên Vân nghe xong mặt nở nụ cười khổ, thầm nghĩ sâu: "Nàng đây chính là khen hay che mình đây, đúng là một câu nói đầy đủ khó khuyết, thâm ý trường lâu ấy nha!"

Nhưng thầm nghĩ là vậy mặt ngoài vẫn cung kinh đáp: "Ti chức không dám nhận, không ngoài gì hơn, thực lực yếu kém, thân phận bần hèn, tại thế giới nguy hiểm, thức thời mới là tuấn kiệt!"

Từ ngữ mang thâm ý trường từ, không đơn thuần cũng không tạp bẩn, tiến thối lưỡng nan đề nhiều vậy nhưng không khó hắn được, mang mà để trang bức kiếp trước tìm hiểu không ít kiến thức, bây giờ được tận dụng thế a.

Bạn đang đọc Vũ Trụ Phi Thăng sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.