Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Thương Lan

Tiểu thuyết gốc · 3124 chữ

Vương hậu càng nghe hắn nói thì càng càm thấy tên thái giám mới đến này thật thú vị, nàng cảm thấy rất ý tứ, một cảm giác đặc biệt khi nói chuyện với hắn khiến nàng thư dãn đi.

Thật ra nàng rất mệt mỏi với công việc này đó, lúc nào cũng quản lý hết tất cả mọi việc trong vương phủ a, dù là trúc cơ viên mãn cường giả nhưng cuối cùng nàng vẫn là nữ tử cho thân a, cũng không phải nữ tử thân không tốt chỉ là việc vốn do nam nhân sử lý, nên ít liên quan a, não bộ của nàng cũng không thể vận động nhiều thế được nha.

Bất quá, bây giờ trượng phu nàng cũng không ở tại vương phủ, nên việc lại thêm khó khăn đi, dù sao thân là một tu sĩ nàng rất ít học tập cái này, có thể để vương phủ hoạt động bình thường, nàng đã tận lực nha.

Nên nàng cần một chút thời gian thư giãn đầu óc và cơ thể nha, tinh thần hay cơ thể điều phải thư giãn nghỉ nha, không cực lực hóa rồ, thư giản để cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn một chút, hiệu quả làm việc vó lẽ cũng tốt hơn.

Tại Nam Thiên Vân cảm nhận được một chút thư giản cảm giác, đó là hành động nói trêu đùa a, bình thường nàng cũng không có nói những câu nói dạng đó đâu, thường là dạng lãnh đạm cao cao tại thượng nhìn xuống nói, theo kiểu nữ đại nhân a.

Nên hôm nay nói với Nam Thiên Vân là đặc biệt phá lệ nha, nói những lời không đúng với những câu nói ngày trới với hạ nhân nên không đặc biệt phá lệ còn là gì nữa a, nhưng nàng không cảm thấy mình sai gì xấu hổ mà ngược lại nàng cảm thấy nó có chút ý tứ thêm nha.

Vương hậu không đám lại câu nói trước của Nam Thiên Vân, thân thể nàng giường mêm, khẽ nhẹ nói: "Nói tuy không lâu nhưng tính danh còn chưa biết nhỉ, bổn hậu ngược cảm thấy tên ngưới tất nhiên cũng đặc biệt a!!"

Nam Thiên Vân dưới nghe xong miệng cũng hơi đật dật, lòng thì thầm nghĩ một cách tốt a: "Vượng hậu đoán thật chuẩn danh ta, nếu thường thì bình thường nhưng ngược lại bây giờ tên lại đặc biệt nha là không sai!!"

Nhưng nghĩ cũng là nghĩ trong lòng miệng ngoài lại nói một câu khác rất cung kính không dám nói sai lời: "Ti chức mới vào không lâu, bổn danh Đại Việt, mong nương nương sau này chăm sóc."

Giọng điệu bình thường phổ thông không có gì lạ, nhưng câu nói cũng thật là tốt hài hòa nha, rất loạt tai nàng, đây nghĩ chính là liếm cẩu trong truyền thuyết, đương nhiên bây giờ là liếm cẩu nịnh nọt giữa hạ nhân và đại nhân rồi.

Vương hậu nghe xong cũng nghe rất thuận tai hợp lòng, không phòng màn nằm nhìn trần, đôi môi đào nhẹ mở ra nói: "Đúng như bổn hậu nghĩ, tên của ngươi rất đặc biệt, đặc biệt giống ngươi vậy ha, nghe ngươi tốt như vậy xin, bổn hậu sẽ nhận a."

Giọng điệu bình luận xem lẫn chút đắc ý chi từ, Nam Thiên Vân nghe xong cũng dở khóc dở cười, hắn thật không biết vương hậu đây là khen hay nói móc hắn đây, thâm ý trường từ mà, điều có hai mặt nghĩ nha, không đạt phản bác.

Nếu có người ngoài biết vương hậu như thế này thì tuyệt đối sẽ chấn kinh, ai bảo vương hậu trong cửu vương phủ được hạ nhân thầm nói dang hiệu 'Cao Lãnh Nữ Vương' mà đủ biết độ cao thượng trong từ ngữ khi nói với người khác của nàng, rất là cường thế nha.

Đáng tiếc bây giờ Nam Thiên Vân lại không biết a, thông tin mới vào không được hảo, mơ mơ hồ hồ nếu biết thì hắn cũng tốt chấn kinh, ai bảo hắn cũng chỉ mới đi vào đây mà lượng tin tức trong muốn lọt qua ngoài cũng rất là khó khắn, huống chi Nam Thiên Vân mới đi đến đế đô thậm chí chưa đến một thắng, thông tin khó nhanh được a.

Vương hậu trầm ngâm hồ lâu, người quay nằm hướng Nam Thiên Vân nhìn, tuy bị che bởi màn nhưng nàng còn có thần thức a, tu vi chẳng phải để không, miệng giọng nhẹ nói: "Được rồi, ngươi đi lại gần bổn hậu, để bổn hậu xem cái nào, bổn hậu thấy ngươi rất có ý tứ nha!!"

Câu nói nàng rất khống có lý nhưng lời đã ra trong miệng nàng rất là lý, nàng không biết sao ma xui quỷ khiến mà nói câu này, mặt cũng không khỏi chút đỏ lên, thường thì ngoài trượng phu và con trai nàng rất ít gần người khác nhất là là nam nhân, nhưng lời đã ra cũng không rút lại nếu không túng lên.

Nam Thiên Vân cũng không khỏi kinh ngạc, cũng không ngờ tới bản thân lại có thể được như thế, không phải quá tốt rồi sao, lòng cũng không nhin đặc nghi hoặc nhưng đột nhiên lại nhớ gì đó.

Không phải Đào Vận Đào Hoa số kiểu thể chất mới làm ra như thế vô tình tình tiết nha, tại hắn xem ra thì càng khẳng đinhn vậy, dù sao thì loại này vô tình trùng hợp tình tiết không thể rơi vào hắn được, nên chủ có thể ra sức cho cái mệnh cách đó đi a.

Nhưng nghĩ trong lòng thân thể lại rất thành thật, cước bộ đi dần đến bên gường vương hậu, chân từng chút lên từng bậc tăng cao, rất nhanh liền đi đến gần trước gường bị rèm che, mỗi nguyên liệu điều rất là quý giá.

Vương hậu nghĩ không thể rút lời lại được, cồn nhất thiết phải cứng không thì để hạ nhân cười không tin tưởng nàng a, hình ảnh uy nghiêm cao lãnh trong mắt mọi người tuyệt sẽ mất hết, rồi miệng xinh nhẹ nói: "Ngươi cũng đừng nói sự việc này cho ai nghe chưa, không thì bổn hậu tuyệt sẽ phạt ngươi đó!!"

Nam Thiên Vân cũng không biết nói gì nữa, tóm lại là cạn lời, cảm thấy giọng mang tính uy hiếp nhưng sau có chút nhu nhu khả ái khiến Nam Thiên Vân khỏi bất đắc dĩ, hắn cũng không ngờ một người tuổi trên sau mươi đặt ở kiếp trước là tuổi bà hắn còn có mặt như thế.

Nhưng cũng đúng, thanh xuân đối với tu sĩ rất lâu, có khi phàm nhân nhất thế không đủ tu sĩ một lần thanh xuân, ai bảo tuổi thọ của họ cao mà phàm nhân lại chưa đến trăm a, tiên phàm chi cách rất là lớn nha.

Vương hậu bây giờ cũng túng không biết nói gì mặt đó như lửa cháy nhìn biết xấu hổ, dù cửu vương gia ở tại nhìn tất sẽ trấn kinh bởi nàng chưa bao giờ tại cửu vương gia đỏ mặt hay hiện ra thiếu nữ chi tính như vậy, tuyệt là thiên hạ nhất lạ trong a.

Không để ý tới Nam Thiên Vân nữa lại đổi sang chuyện khác, làm việc cao độ hơi giãn ra lại do túng mà hiện lại xuất hiện, nàng cảm thấy công việc thật không dễ dàng mà, mặc dù nàng tâm cơ sâu cơ nào nhưng không thể một người gánh hết thảy việc a, nên trước đó phiền não ký ức lại như phim diễn ra trong đầu a.

"Aiz.."

Đột nhiên nàng cảm thấy rất mỏi lưng nha, mỏi lưng kiểu kỳ lạ, mỏi không ở cơ thể mà trong cảm nhận của nàng thì rất mỏi lưng, nghĩ đến sau này chưởng quản việc làm, thì não nàng hơi căng, bởi công việc cũng quá đau não đi a.

Nam Thiên Vân nghe xong cũng không khỏi trong tâm nghi hoặc, không chút do dự vấn hỏi nghi hoặc bản thân: "Nương nương, không biết tại sao lại như thế thời dài, hẳn là có gì nhọc nhằn a."

Lời nói chân thành bao hàm quan tâm khiến vương hậu rất xúc động, tuy nhiều than phiền nhưng trượng phu của nàng lại không nhận ra điều đó, nên trường tình rất không hảo, không ngờ lại gặp một tên thái giám hiểu biết như thể, nhẹ giọng nói: "Không có gì, chỉ là việc lâu năm nặng nhọc chồng lên thôi, phiền phức."

Nam Thiên Vân cảm thấy trong câu vương hậu hẳn nói bản thân rất là mệt mỏi, mệt mỏi trong công việc thường ngày, nên chắc rằng trượng phu rất ít quan tâm nàng nên mới vậy nha, không thì sao lại than phiền như thế, nên nói là phu thê tình không thâm tuy cưới lâu mà nhạt mà.

Nhưng đây cũng là một loại cơ hội, nhớ tới bản thân có một tay mát xa có thể khiến người thư giãn nhanh mồm lắm miệng nói: "Thưa nương nương, ti chức không giúp được ngài nhiều, nhưng cũng học qua chút y thuật, có một phương pháp có thể khiến ngài thư giãn bớt chút phiền não ạ!!"

Vương hậu nghe thế cũng nổi lên hứng thú, cũng cảm nhận được thành ý của hắn, gật đầu miệng nhẹ nói đến: "Vậy thì làm thử a."

Nam Thiên Vân càng nổi dậy hướng thú mạnh nhưng không vội vàng đi làm mà trước nhẹ giọng nói giải thích cho nàng hiểu: "Cái này cũng rất đơn giản, ti chức gọi nó là mát xa, thật là một kiểu xa bóp thôi, nhưng thêm cả y thuật vào!!"

Vương hậu cũng nghe xong có chút hiểu, nhưng vẫn mơ hồ cách làm: "Nói tiếp đi, tiểu tử."

Nam Thiên Vân hơi dưng lại nhìn vẻ do dự nhưng thật ra đang diễn cho vương hậu xem, mặt hơi ngưng nhẹ phun ra hai câu nói: "Cái này còn cần cởi y phục nữa..."

Không đợi hắn nói xong vương hậu nghe cũng không khỏi đỏ mặt nóng ran cắt ngang, miệng gắt nói với Nam Thiên Vân có chút trách: "Ngươi đây là muốn chiếm tiện nghi?, ăn đậu hủ?, cho vương gia đội nón?, không thì sao lại phải vậy."

Nam Thiên Vân cũng gấp nhưng thật đang diễn, mặt gấp gắm vội vàng giải thích cho nàng hiểu: "Không phải, ti chức không dám, nương nương nghĩ quá, ý ti chức nói chưa xong mà, thật ra chỉ cần cởi y phục còn để nội lại che bộ phận mẫn cảm là được, và ngài nằm sấp xuống ạ, nương nương suy nghĩ."

Nói xong cũng im nốt, để lại vương hậu đang đắn đó suy nghĩ không biết nên hay không nên cho làm mát xa, dù che chỗ mẫn cảm đi nữa thì cũng tiếp chạm da thịt, quá ngại đi tuy không mức cổ hủ, nhất là khi mới gặp tuy rất thuận tai thuận lòng nhưng cũng hơi nhanh quá đi nên nàng cũng có chút đắn đo không biết nên chọn thế nào.

Do dự một hồi vương hậu cũng nói ra lựa chọn vủa mình, nghe trong hơi ngượng nha: "Được rồi, ngươi làm thế nào bổn hậu cũng rất tò mò nó có như thế không, tất nhiên phải đợi bổn hậu chuẩn bị đã!!"

Nói xong cũng im lặng, Nam Thiên Vân cũng không đáp nhưng hai ngươi không hẹn mà biết đối phương như thế nào, bây giờ hắn đang đợi đi nha.

Nam Thiên Vân tất nhiên trong lúc chờ đợi sẽ không đúng yên không làm gì, thần thức không ngại phóng ra, tất nhiên sẽ che giấu rồi không thì chết, hướng trong phòng nhìn đến, rất nhanh toàn cảnh trong đó hiện ra trong mắt hắn.

Hiện tại vương hậu đang cởi đi cam sắc bào phục, từ cái thoát hông tháo ra, bào phục như lỏng dần, dễ mở, nàng cởi từng bộ phận một đi từ hai vên vai lộ ra xuống xuống dưới, một thân thể trắng tuyết mềm mại hiện ra trước mắt hắn.

Lộ ra là cái yêm đào tuyệt đẹp, nó khác với yếm ở kiếp trước chỉ che chác toàn cặp nhũ đồ sộ, những sợ dây giữa cho nó không tuột gần giống với óp ngực chỉ là không có lớn ngực tròn trước thôi nó không xuống chiếc bụng thon không mơ thừa với cái rốn xinh xinh.

Cái yếm đào che mỏng manh che đi cặp nhũ lớn quy mô, mơ màng tên có vươn lên một đầu núm vú dưới lớp áo, sau lưng vai là một mảnh xương sườn với làn da trắng tuyết.Rất nhanh liền đến nội khố hạ thân, đương nhiên nội khố cũng mỏng nha làm kiểu quần sịp nữ kiếp trước như không khác hoa văn mà chỉ có ba ống thôi, mơ hồ trong hơi hé mở lún pún mao lông, chính dưới cũng hơi sát ép lại, cũng mơ hồ ra một nét dạng tiểu muội của nàng.

Thật tuyệt, tuy xem do cách lớp nội khố như Nam Thiên Vân đánh giá rất cao cơ thể có nàng, rất đẹp đúng không hổ là mỹ nhân mà.

Xong rồi chưa dừng tại đó, nàng bắt đầu không biết từ đâu lấy một trâm cài, trên cây khác những nghệ thuật đẹp đẽ, vương hậu dùng nó bú tóc lên mái tóc dài đến chân, rất nhanh nàng liền bú một loại tóc đơn giản gọn gàng, tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần.

Rồi vương hậu nhẹ nhàng nằm xuống thảng, đôi gò bông đào áp sát xuống chiếc dừng mồm mại nó đàn hồi khiến bán kính cặp nhũ phồng ra, nằm thẳng một cách tự nhiên, tay lấy đồ đặt ở trước người, kệ dưới chiếc gối rồi đặt cằm lên.

Nam Thiên Vân nhìn mà muốn rơi cả dãi, nhưng hắn tiết chế được, hắn biết không cần gấp, vương hậu sẽ gọi hắn mà thôi nhưng trước hết hắn phải lại cánh cửa điện đã, những nghĩ đến đây là nhà của ai liền bẩm báo: "Thưa vương hậu, ngài cần đóng của không thì nếu người nhìn thấy tuyệt sẽ hiểm lầm mất a, thanh danh cũng mất nha!!"

Nam Thiên Vân nói xong thì vương hậu cũng nghe đến, mặt hơi nhíu nhưng cũng cảm thấy có lý, nếu người nhìn thấy tình cảnh này không hiểm lầm mới là lạ, nhất là thường này tính tình này cao lãnh nàng đây càng khiến hiểu lầm thêm hiểu lầm nha.

Tay khẽ giơ lên một lồng chân nguyên bao phủ bàn tay, cánh cửa vốn hé mở rất nhanh chóng tự động khép lại một cách hoàn mỹ, không có người nào làm hết mà do chính nàng.

Cách Không Thủ Vật...

Đây là sức mạnh chỉ có tu sĩ truca cơ mới có, khi lên trúc cơ chân khí hóa lỏng, không chỉ ngưng tụ đạo đại mà còn súc chân khí hóa nguyên gọi chân nguyên, đến cảnh giới này chân nguyên được ôn hòa không giống chân khí dễ hư thoát và vượt không chế, đây là bản lĩnh chỉ có trúc cơ mới có hoặc cũng có thể một loại thần thông.

Đương nhiên thân là hồn tu Nam Thiên Vân bây giờ cũng làm được, chỉ là nó tiêu hao hồn lực thay vì tiêu hao chân nguyên, khác biệt hoàn toàn a.

Căn phòng vốn tốt lại thêm tăm tối đa phần ánh sáng là đến từ những ngọn đèn treo trên tường, đương nhiên đối với tu sĩ mà nói, tăm tối cũng như ánh sáng giữa ban ngày a.

Vương hậu lằm xong tay đăt chỗ cũng, khí tức thu lại đến cực hạn, mắt thâm úy nhìn không biết nghĩ gì, sau một miệng đào nhỏ mở ra nói: "Được rồi, vào đi, bổn hậu đã chuẩn bị xong rồi!!"

Nam Thiên Vân đáp trả lại: "Vâng, thưa nương nương!!"

Nói rồi hắn cũng không ngần ngại khẽ mở tấm màn cam che nhẹ ra, bước vào mọt cách cận thận, độ rộng của căn giường thì khỏi nói rất rộng đủ để chứa mười người ngủ, rất rông, và vương hậu nằm chỗ chính giữa trung tâm, phương viên , rata nhanh hắn liền đi lại bên phải vương hậu nhưng không vội động.

Nam Thiên Vân mỉm cười nói: "Nương nương tỷ tỷ tên gì vậy?"

Một câu hỏi đơn giản nhưng với người quyền quý như vương hậu là phạm thượng nhưng vương hậu vẫn nhẹ giọng nói nhu hào: "Thẩm Thương Lan."

Theo nàng giúp đụng cơ thể cũng giúp việc nói tên cũng là bình thường, ít nhất nàng cảm thấy vẫn rất được, huống chi nàng rất có hào cảm tuy gặp chưa lâu, nên nói cũng chả sao.

Nam Thiên Vân nghe xong cũng gật đầu khen: "Thẩm Thương Lan, tên tỷ tỷ thật hay, vậy sau này ta gọi là Thương Lan tỷ tỷ nha?"

Nam Thiên Vân bây giờ hiểu tình thế, biết khồng hồi vãn được nên gan lớn nêu 'ta' luôn cho đỡ dài dòng a.

Vương hậu nghe xong cũng cười, hiển nhiên là rất thích câu khen của hắn nhưng nghe đến câu sao thì nàng cũng nói: "Được, nhưng lúc chỉ có hai người biết, tuyệt không đến người thứ ba biết?"

Nam Thiên Vân nghe xong hào hướng kêu lớn: "Vâng, Thương Lan tỷ tỷ."

Vương hậu mặt hơi hồng nhuận không nói gì hiển nhiên cũng bị lần đầu tiên nói vậy mà xấu hổ, Nam Thiên Vân kêu lớn mà không ai biết thì là do ở đây bố trí cấm thanh trận khiến người nào không tài nghe đến và tuyệt thần trận khiến thần thức không rình mò được, vương hậu điện xa hoa cũng chẳng nói chơi đâu chỉ bố trí đồ cho đẹp.

Nên Nam Thiên Vân mới lớn tiếng nói như thế và Thẩm Thương Lan cũng dám đóng của mà không lo ngại người bên ngoài biết bởi có hai trận đó thì ai xem được, tất nhiên đó là một Địa Cấp Sơ Giai trận pháp, rất quý giá a.

. . . . .

Cho cái like nào, chương sau tuyệt là cảnh sắc.

Bạn đang đọc Vũ Trụ Phi Thăng sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.