Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao bé khóc?

Tiểu thuyết gốc · 1854 chữ

Chương 160 : TẠI SAO BÉ KHÓC ?

Tuân lệnh Giang Phong, hai viên Cấm vệ hầu cận đã lập tức trảm thủ gã “sứ tiết gian tế”. Gã ta bị sát tử, bộc ra mấy vật phẩm. Đương nhiên, dù vật phẩm đó có đáng giá hay không thì Giang Phong cũng không thể bỏ qua. Có còn hơn không mà. Dù có kém thì cũng là tiền. Mà đối với tiền, Giang Phong rất nhạy cảm. Cấm vệ quân thu thập xong, dâng lên cho Giang Phong xem xét. Một quyển trục lập tức khiến Giang Phong chú ý.

“Thuyết khách chuyển chức quyển trục : sử dụng sẽ được chuyển chức thành Thuyết khách.

Thuyết khách : ẩn tàng chức nghiệp. Yêu cầu : trí lực 20, mị lực 5. Có các kỹ năng :

Diễn thuyết (sơ cấp kỹ năng) : kỹ năng nói chuyện trước đám đông, khiến người nghe bị nội dung được nói đến hấp dẫn, lôi cuốn. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người diễn thuyết, hữu hảo độ và trí lực của người diễn thuyết và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 20.

Khoa trương (sơ cấp kỹ năng) : kỹ năng nói quá sự thật để nhấn mạnh hay tăng thêm độ hấp dẫn cho nội dung câu chuyện, sự việc. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 20.

Nịnh hót (sơ cấp kỹ năng) : kỹ năng nói nịnh làm người nghe vui lòng. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 30.

Thuyết phục (sơ cấp kỹ năng) : kỹ năng nói chuyện nhằm gia tăng độ hấp dẫn hoặc khiến người nghe càng tin tưởng vào nội dung câu chuyện. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 30.

Lừa dối (trung cấp kỹ năng) : kỹ năng nói dối nhằm làm người nghe tin tưởng vào sự việc, câu chuyện không có thật. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 40.

Xúi giục (trung cấp kỹ năng) : kỹ năng xúi giục người khác làm chuyện xấu nào đó. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 40.

Biện luận (trung cấp kỹ năng) : kỹ năng trình bày, giải thích về vấn đề nào đó, gia tăng lòng tin của người nghe đối với đề tài. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 50.

Li gián (trung cấp kỹ năng) : mỗi lần thành công có thể giảm hữu hảo độ, tín phục độ từ 1% đến 5%. Xác suất thành công tùy thuộc vào đẳng cấp của kỹ năng, mị lực của người nói, hữu hảo độ và trí lực của người nói và người nghe. Yêu cầu đẳng cấp 50.

Cao cấp kỹ năng : (???)

Đỉnh cấp kỹ năng (???)

Muốn học kỹ năng thứ hai thì kỹ năng thứ nhất phải đạt đến trình độ cao cấp.”

Ẩn tàng chức nghiệp a. Các kỹ năng đều lợi hại và thật dụng. Gã này hẳn là cao đẳng Thuyết khách nên mới có nhiều kỹ năng như vậy (nghe gã nói chuyện cũng biết). Thuyết khách là chức nghiệp cổ xưa và quan trọng trong quá trình tranh bá. Đáng tiếc là Giang Phong không sử dụng được. Nhưng Giang Phong cũng đã nghĩ ra cách xử trí nó, nên tạm giữ lại đó. Ngoài ra còn có hai vật phẩm khác nữa và một ít kim tệ, ngân tệ.

“Quạt lụa Ly Sơn : hoàng kim trang bị, yêu cầu : đẳng cấp 30, trí lực 30. Tăng 30% hiệu quả kỹ năng của văn quan, quân sư. Phụ gia kỹ năng “Sơ cấp không gian chuyển di”, tùy ý di chuyển trong phạm vi gần, tối đa 10 thước (4 mét), tiêu hao pháp lực 10 x n (thước).”

“Đông Hải bạch ngọc : đặc thù vật phẩm, dùng để khảm nạm lên trang bị.”

Trong lúc Cấm vệ thu dọn hiện trường, Giang Phong bảo Vương Đại tướng quân ngồi xuống cùng bàn công việc, sau đó lấy bức Mật hàm thu được từ lão Vu Tôn đưa cho họ Vương (Giang Phong vẫn chưa hiểu sao mình không thể mở được mấy Mật hàm loại này, trong khi những người khác như Giang lão, Vương Đại tướng quân, Lục Hoa Thành Hà Châu mục, … lại mở rất dễ dàng). Lão mở ra xem, đoạn thở dài nói :

- Đại nhân. Đây là Mật hàm của Hà tộc trưởng lão gửi cho lão Vu Tôn đề nghị kết minh. Bọn họ cùng sắp đặt gây nên chiến tranh giữa Man tộc và Kinh tộc, khiến cho cả song phương đều kiệt quệ vì chiến tranh. Khi xong việc, lãnh thổ của Kinh tộc thuộc về Hà tộc, còn lão Vu Tôn sẽ có cơ hội giành lấy ngôi vị Man vương. Sau chiến tranh, song phương sẽ lấy Nguyên Giang làm phân giới tuyến, nghĩa là cắt hẳn đất Phần Dương cho Man tộc. Bọn này thật là thâm độc.

Giang Phong cầm lấy bức Mật hàm đã được mở ra, xem xong, khẽ lắc đầu, nói :

- Ai ! Lão Vu Tôn đã là lãnh tụ tinh thần của Man tộc, chấp chưởng cả Vu Thần Giáo, vậy mà còn tham lam quyền vị thế tục chi nữa, để khiến cho dân chúng phải lầm than vì ngọn lửa chiến tranh.

Vương Đại tướng quân nói :

- Đại nhân có thấy Hà tộc thật đáng giận hay không ? Huynh đệ tương tàn a.

Giang Phong gật đầu, truyền lệnh Cấm vệ quân :

- Quốc sự khẩn cấp. Cho mời Giang lão tiên sinh đến Nha Phủ nghị sự.

Trong lúc Giang Phong công chiếm Đồng Lăng Trấn thì chiến sự ở địa hạt Man đô lại đang diễn ra vô cùng thảm liệt. Có điều chiến đấu hầu như đều giữa người chơi với nhau. Man binh đều tập trung cả về cố thủ Man đô, không hề có ý định xuất thành chiến đấu. Bọn họ đang chờ viện binh về đến rồi mới tổ chức phản công.

Nói về Thiên Lang, sau khi tham gia cùng quan quân tiến hành phản phục kích Man tộc ở Khánh Sơn Hiệp đạo (đường hẹp Khánh Sơn), đã cùng chúng huynh đệ bôn phó chiến trường. Đội ngũ của Thiên Lang giờ đây không chỉ có hơn hai mươi huynh đệ thân thiết mà ngày càng đông thêm bởi sự gia nhập của những người chơi đơn lẻ khác do đến trễ nên không nhận được nhiệm vụ, giờ muốn ra chiến trường để thỏa mãn lòng đam mê chiến đấu. Thiên Lang ít ra cũng có thể xem là một danh nhân, nên cũng có sức thu hút đáng kể.

Đội ngũ vượt qua đèo Mã Yên Sơn, lại phải vượt qua ba hẻm núi nữa mới chính thức vào đến địa phận Man đô. Khi sắp đi vào hẻm núi cuối cùng, hai gã Tiểu Vương, Tiểu Lý phụ trách đi trước dò đường quay lại báo :

- Đại ca. Phía trước có người chặn đường.

Thiên Lang cau mày hỏi :

- Có đông không ?

Tiểu Vương đáp :

- Chỉ có hai người hà. Tiểu đệ xem thấy dường như không có mai phục. Nhưng hai người bọn họ lại đứng giữa hẻm núi, chiếm mất cả đường đi. Tiểu đệ sợ làm kinh động bọn họ nên không dám đến gần.

Thiên Lang gật đầu nói :

- Được rồi. Chúng ta đến đó xem thử.

Đội ngũ tạm dừng chân lại đó nghỉ ngơi một lúc, trong khi chờ Thiên Lang cùng Tiểu Vương, Tiểu Lý đi ra phía trước xem xét tình hình. Khi đến nơi, cả bọn ẩn sau một bụi cây bên sườn núi nhìn về phía trước. Đối tượng gồm một gã khoảng hai mươi tuổi và một cô bé chỉ độ mười ba, mười bốn tuổi. Cô bé đang khóc lóc rất dữ dội :

- Oa oa … trả lại cho em … trả lại cho em đi mà … oa oa oa … anh là kẻ xấu … oa oa … em méc anh của em đó … oa oa oa …

Còn gã kia lại cười nham nhở :

- Bé con. Vật đã vào tay ta thì là của ta rồi. Có giỏi thì cứ méc đi. Thử xem anh của ngươi là thần thánh phương nào, làm gì được ta.

Xem ra gã đó đã cướp đoạt một vật gì đó của cô bé kia. Thiên Lang nhìn gã đó, khẽ hừ lạnh một tiếng. Tiểu Vương hiếu kỳ hỏi :

- Đại ca nhận biết gã đó.

Thiên Lang định thần lại, cố gắng không biểu lộ ra điều gì khác lạ, mỉm cười nói :

- Gã ta chính là Long Nhị Thiếu Gia của Thiên Long Bang. Lâu rồi không nghe nói gì đến gã ta, không ngờ giờ lại gặp gã ở đây.

Bọn Tiểu Vương, Tiểu Lý đồng ồ lên, cùng nhìn kỹ gã kia. Long Nhị Thiếu Gia cũng có thể kể là một “danh nhân”, từ khi bị Tử Long Học Viện và Ngũ Đại Môn Phái cấm cửa, tên tuổi của gã lưu truyền rất nhanh trong cộng đồng người chơi như là một trò cười mua vui cho thiên hạ.

Tiểu Vương chợt hạ giọng nói :

- Đại ca. Gã ta ỷ mạnh hiếp yếu, cướp đoạt đồ chơi của trẻ con giữa ban ngày như thế, thật là khó ưa. Hay là đại ca ra ngoài đối phó gã. Bọn tiểu đệ ở chỗ này ghi hình lại, đưa lên diễn đàn để gã ta thân bại danh liệt.

Thiên Lang gật đầu khen phải, rẽ cành lá bước ra ngoài, ung dung đi đến chỗ hai người đang tranh chấp, nhẹ nhàng nói :

- Tại sao … bé khóc. Có chuyện gì thế ?

Thiên Lang chút nữa đã lỡ miệng, nói thành : Tại sao con khóc, ta là Bụt đây. Không hiểu sao trước cảnh này Thiên Lang lại liên tưởng đến câu nói đó.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.