Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÂN AN ĐẠI CHIẾN (1)

Tiểu thuyết gốc · 1895 chữ

Chương 444 : TÂN AN ĐẠI CHIẾN (1)

Tân An trấn.

Đó là một tòa tiểu trấn đang bị Hán quân chiếm đóng, bị Sở quân chiếm giữ các yếu điểm bên ngoài, phong tỏa hoàn toàn. Tân An trấn trước đây chỉ là một tòa tiểu trấn vô danh, chẳng có mấy người biết đến, nhưng giờ đây đã trở thành mục tiêu chú ý của quần hùng thiên hạ. Các đại quốc, tiểu quốc, các đại tiểu thế lực từ khắp nơi đều hướng nhìn về nơi này. Vô số thám tử, gián điệp tai mắt của các thế lực tranh nhau tiếp cận nơi này để thu thập tình hình chiến sự. Không chỉ có thế, còn có không ít thần giai nhân vật tiếp cận nơi này với những ý đồ bất minh.

Hôm nay, Sở quân sĩ tốt sáng sớm tỉnh dậy, cũng giống như hôm qua, chuẩn bị ăn uống xong sẽ lại thay phiên các toán quân trực đêm mà phòng thủ các yếu địa, đề phòng địch quân phá vây chạy thoát. Do Sở quân ở đây có quân số không chênh lệch nhiều so với địch quân, không thích hợp tiến hành công thành chiến, nên chỉ dựa vào các yếu địa quanh Tân An trấn mà đóng trại phòng ngự, ngăn không cho địch quân có cơ hội phá vây.

Đường Tướng quân ở trong đại doanh cũng đang bực bội vô cùng. Chờ mãi mà các đội viện quân vẫn không thấy đến hội hợp, khiến cho Sở quân không thể phát động tấn công được, cứ mãi nhìn thấy địch quân nhởn nhơ trước mắt mà không làm gì được, đương nhiên cũng chẳng có chút công tích nào, khiến ba quân tướng sĩ đều tức bực không thôi.

Sở quân vì muốn phong tỏa Tân An trấn, nên đã thiết lập bốn tòa doanh trại, gồm có ba doanh trại phân các hướng đông, tây, bắc, trấn giữ ba hướng xung quanh Tân An trấn. Duy chỉ có hướng nam là sông Hoài, Sở quân không có thủy quân ở đây, nên không thể phong tỏa được. Ba tòa doanh trại trên đều được xây dựng trại tường tương đối vững chắc, mỗi nơi có 2.000 quân đóng giữ, đủ sức cầm cự một thời gian khi bị tấn công. Ngoài ra còn có một tòa đại doanh ở phía sau, tập kết đại quân khoảng 5.000 người, sẵn sàng chi viện cho ba doanh trại ở phía trước. Sở quân tính toán rất kỹ, tuy nhiên ba doanh trại ở phía trước chỉ có 2.000 quân phòng thủ, nhưng một khi nơi nào bị tấn công, sẽ được đại doanh tiếp ứng ngay, vị trí công phòng thay đổi, địch quân chỉ có chưa đến 9.000 tàn binh bại tướng, nên Sở quân hoàn toàn có thể phòng ngự được mà không lạc hạ phong. Hơn nữa, bốn tòa doanh trại thủ vọng tương trợ, tấn công một nơi sẽ xúc động toàn bộ, tuyệt đối có thể bao vây Tân An trấn kín kẽ, một người cũng không qua lọt.

Chỉ có điều Sở quân chư tướng không ngờ rằng cách bố trí như vậy lại giúp ích cho Hán quân.

Lúc này, đông doanh Sở quân sĩ tốt chính đang lúc xúm nhau ăn cơm, từng nhóm từng nhóm vây quanh các đống lửa vừa ăn uống vừa chuyện trò. Từ hôm qua đến giờ chỉ vây mà không đánh, làm cho không ít người trong bọn họ cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nhất là những người chơi, vốn kỷ luật tản mạn, khó ngồi yên một chỗ lâu được.

Một trận gió từ bờ sông thổi đến, đa số Sở quân rất cao hứng, có người nói :

- Hôm nay khí trời thật không tệ nha ! Ăn no rồi, lại còn có gió mát, thật là sảng khoái !

Bên cạnh lập tức có người hưởng ứng :

- Đúng thế ! Đúng thế ! Hôm kia trận Dự Nam chúng ta tưởng đâu thua rồi, không ngờ cuối cùng thời thế đổi thay, chúng ta lại đại thắng lẫy lừng như thế. Thật là ông trời cũng phù hộ chúng ta đó mà.

Những người khác cũng nhao nhao tán đồng. Cả bọn liền xúm nhau bàn tán về chiến quả của trận Dự Nam hôm trước, rồi đua nhau khoe khoang chiến tích của mình, so sánh xem ai giết giặc được nhiều hơn. Giữa lúc cả bọn đang hăng hái khoe khoang, đột nhiên có người lên tiếng :

- Ai ! Không đúng nha ! Hôm nay cát bụi làm sao mà nhiều thế ? Hôm qua không giống như thế nha ! Các ngươi mau xem ! Cát bụi mù mịt che kín cả tầm nhìn kia kìa !

Lời nói đó vừa dứt, những người xung quanh phân phân khen phải, quay nhìn về phía đầu gió, chỉ thấy ... cát ... bụi ... mù ... trời ...

Giữa lúc cả bọn đang bàn luận phân vân, đột nhiên nghe thấy từ phía xa giữa đám cát bụi văng vẳng truyền đến những tiếng vó ngựa dồn dập. Khi cả bọn vừa kịp tưởng đến chuyện gì thì đã thấy một trận mưa tên vun vút bắn tới, thế tên xé gió lao tới rất nhanh, chụp xuống đầu cả bọn, lần lượt cướp đi sinh mạng của những kẻ xấu số. Những kẻ may mắn chưa chết, giữa cảnh mưa tên bắn tới dồn dập, chỉ còn cách liều mạng đào tẩu. Hán quân tinh kỵ sau khi khôi phục sĩ khí thì chiến lực quả thật kinh nhân, sát cho Sở quân phải bỏ chạy tán loạn, không còn trận hình gì nữa.

Lúc này, Hán quân tinh kỵ thấy địch quân chạy vào sâu bên trong doanh trại, cũng không truy đuổi, mặc cho cổng trại vẫn đang mở toang. Bọn họ chỉ giục chiến mã phi quanh một vòng doanh trại, sử dụng móc câu lôi kéo phá hủy tường trại, doanh trướng, hoặc bắn tên vào những kẻ địch chậm chân, rồi sau đó phóng ngựa chạy đi mất dạng. Đến khi viện binh từ đại doanh kéo đến tiếp ứng thì đã không còn thấy bọn họ đâu nữa.

Đường Tướng quân dẫn quân từ đại doanh hối hả kéo đến tiếp ứng đông doanh, nhưng khi đến nơi thì không còn thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa nên tức giận vô cùng, quát tháo liên hồi. Chúng tướng lĩnh sĩ tốt cũng đều rất giận dữ, mắng chửi Hán quân không tiếc lời.

Đường Tướng quân ở đông doanh mắng chửi một hồi lâu cũng thấy mỏi miệng, cơn giận cũng giảm bớt phần nào, liền phân phó thủ hạ tăng cường phòng thủ, đồng thời lo sửa chữa lại những nơi bị phá hủy, còn đại quân thì tạm thời trú lại tại đông doanh, chờ xem đám giặc nhát gan kia có dám đến tập kích nữa không, rồi sẽ cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại. Thật ra thì mới sáng sớm, vừa ăn xong đã phải hối hả chạy đến đây, cả bọn ai nấy cũng đều mệt cả, nên đành ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đường Tướng quân vừa truyền lệnh xuống, ba quân tướng sĩ vừa tản ra nghỉ ngơi được một lúc thì bỗng đâu lại có sĩ binh chạy đến bẩm báo rằng tây doanh đang bị địch quân tập kích, quân binh hỗn loạn, thỉnh cầu khẩn cấp cứu viện. Vừa nghe báo, Đường Tướng quân nổi giận quát tháo vang rền, rồi khẩn cấp triệu tập ba quân, hối hả chạy đến tây doanh.

Khi đến nơi, cả bọn nhìn thấy tây doanh tan hoang hỗn loạn, 2.000 trú quân tại đấy tuy chỉ bị sát tử hơn trăm người, nhưng lại có hơn nghìn người thọ thương, nguyên khí tuy tổn thất không nhiều, nhưng doanh trại bị tàn phá, sĩ khí giảm sút nghiêm trọng, nên vừa giận vừa kinh. Đường Tướng quân đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng về phía Tân An trấn mắng nhiếc không ngừng. Ba quân tướng sĩ thì vừa mệt vừa tức, ảo não vô cùng.

Thế nhưng, Đường Tướng quân chỉ mới mắng được vài câu thì lại có quân sĩ đến báo : đại doanh bị địch quân tập kích, phá hoại. Họ Đường vừa nghe báo, lập tức suất quân chạy ngay đi. Chúng tướng nhìn thấy Đường Tướng quân chạy đi không đúng hướng, vội lớn tiếng gọi :

- Tướng quân. Ngài chạy sai hướng rồi. Đại doanh của chúng ta đang bị địch nhân tập kích. Ngài lại chạy về phía bắc doanh làm gì thế ?

Đường Tướng quân tức giận quay lại mắng :

- Các ngươi không có đầu óc hay sao hả ? Sao không mau chạy theo ta ? Còn đứng đó la lối làm gì nữa ? Các ngươi chỉ có hai chân, tốc độ làm sao nhanh bằng kỵ binh của giặc. Chờ đến khi các ngươi chạy đến được đại doanh thì bọn giặc khốn khiếp kia đã phá hoại xong đại doanh, rồi lại chuyển đến phá hoại bắc doanh. Hiện tại chúng ta đến bắc doanh chờ bọn chúng. Từ đại doanh, bọn chúng muốn quay về Tân An trấn tất nhiên phải đi qua bắc doanh. Chúng ta hội hợp ba quân cũng được hơn 6.000 người, liên hợp với đông doanh và tây doanh cũng được gần vạn, nhất định phải cho bọn giặc khốn khiếp kia biết thế nào là lễ độ.

Đường Tướng quân nói xong, ngửa mặt lên trời cười lớn. Sở quân tướng sĩ nghe thấy rất phải, đua nhau tán tụng chủ tướng anh minh thần vũ, lần này nhất định sẽ có thể tiêu diệt được bọn giặc khốn khiếp kia.

Nào ngờ, sau khi bố trí xong đại quân, cả bọn chờ mãi, chờ mãi, chờ đến tận khi trời tối mà vẫn không thấy địch quân đâu. Mãi đến khi trời sắp tối, mới có một đội quân kéo đến, nhưng không phải địch quân mà là viện quân. Đại đội Sở quân khoảng 5.000 người từ vùng biên cương đã kéo về trợ chiến. Đây chỉ là tiên đầu bộ đội. Còn khoảng 1 vạn quân nữa sẽ đến nơi vào ngày mai, sau đó Sở quân sẽ có thể tổ chức Tổng tấn công.

Có thêm viện quân, Đường Tướng quân lập tức tổ chức tăng cường giới bị, chỉ cầu cho có thể phong tỏa Hán quân được đến ngày mai, khi viện quân đến. Hiện tại Sở quân ở đây có khoảng 1 vạn 5.000 người. Đường Tướng quân bố trí ở đông doanh và tây doanh mỗi nơi 3.000 quân, ở bắc doanh bố trí 7.000 quân, chỉ để lại khoảng 2.000 quân phòng thủ đại doanh. Đại doanh nằm ở phía sau, cách không xa bắc doanh, nên chỉ cần 2.000 quân cũng tạm ổn. Đại quân đóng ở bắc doanh, có thể nhanh chóng chi viện cho ba doanh trại còn lại, đồng thời cũng có thể uy hiếp địch quân trong trấn. Đại bản doanh của Đường Tướng quân lúc này cũng đóng ở bắc doanh.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.