Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 99-3: Chia Ly Là Để Tương Phùng (phần 3)

Phiên bản Dịch · 1958 chữ

Thấy Uyển Ca thất thần không nói câu nào Lục Phong bước tới chỗ nàng khẽ lay người nàng. Uyển Ca lúc này mới hoàn hồn, cố gắng suy nghĩ lạc quan. Đó đều là chuyện của quá khứ mà thôi, lịch sử sẽ không bao giờ lập lại, mà nếu có lập lại nàng sẽ là người ngăn cản nó!

"À...ờ ta không sao, ta là đang nghĩ nhiều đồ như vậy làm sao mặc cho hết đây? Lục Dao, cảm ơn muội* đã chuẩn bị cho ta nhiều y phục tới thế, có điều như tam ca của muội đã nói, ta không thể mặc hết càng không thể đem hết lên Liên Châu thành được, tấm lòng này của muội ta xin nhận, nhưng chỉ có thể nhận một ít mà thôi."

*Lục Dao lớn hơn Uyển Ca 4 tuổi, tất là hiện đã 14 tuổi rồi. Nhưng vì là hôn thê của Lục Phong nên theo cách xưng là tẩu tẩu và tiểu cô (tức em gái của chồng).

Thấy Uyển Ca vui vẻ nhận quà, Lục Dao hết lòng vui mừng, chạy tới chỗ nàng bấu lấy tay trái của nàng làm nũng.

"Ta biết tẩu tẩu thương ta nhất mà. À phải rồi mẫu phi nhờ ta truyền lời với tẩu: Liên Châu đối thủ chùm chùm, không tới mức quá đáng không nên gây chuyện, mọi việc còn lại ở Đông Tề sẽ thay tẩu lo liệu."

Uyển Ca tới đây lại dỡ khóc dỡ cười, chẳng qua ở Gia Yến nàng quậy một chút thôi mà, sao bây giờ ai ai cũng bắt nàng phải cẩn thận, không nên gây chuyện vậy? Nguyệt! Đây là phúc phần mà ngươi tạo nên, vì sao ta phải chịu cơ chứ?

Uyển Ca miễn cưỡng gật đầu, nhờ Lục Dao chuyển lời cảm tạ tới cho Diệp Hách hoàng quý phi. Hắc Nhị từ ngoài nội viện chạy tới thông báo.

"Vương gia, xe ngựa đã được chuẩn bị xong, bao giờ thì xuất phát?"

"Lấy túi càn khôn bỏ hết đống đồ đã chia lại kia vào, ngay bây giờ lập tức xuất phát về Cảnh vương phủ."

Chưa đợi Lục Phong nói gì, Uyển Ca nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, Hắc Nhị tuân lệnh lập tức làm theo lời của nàng. Lục Phong thở dài, dù hắn muốn nếu kéo thì cuối cùng vẫn phải để nàng rời đi.

"Đồ cần tặng đã tặng rồi, lời cần chuyển đã chuyển rồi, muội hãy về cung đi để tránh hoàng tổ mẫu và mẫu phi lo lắng."

Lục Dao biết ngay Lục Phong là đang đuổi khéo mình, tỏ ra khó chịu nhưng đành phải vâng lời, quay người rời đi, đi được ba bước lại quay mặt về phía Uyển Ca, mỉm cười nói lời tạm biệt

"Năm đó tam ca đi suốt 10 năm mới trở về, lần này không biết là tẩu đi bao lâu, hy vọng muội sẽ được nhìn thấy ngày tẩu và tam ca thành thân. Tam tẩu tạm biệt."

Lời nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng sao đối với Uyển Ca như dao cắt trong lòng. Ngày đó khi Lục Dao được gả đi sang Tây Tề, Lục Dao khi đó cũng có nói một câu tương tự như vậy.

"Lần này ly biệt không biết bao giờ mới trùng phùng, hy vọng có thể nhìn thấy ngày đại thọ sáu mươi của phụ hoàng. Tạm biệt Đông Tề quốc."

Uyển Ca định thần nhanh chóng chạy tới chỗ của Lục Dao, ôm Lục Dao vào lòng, một lời ước định.

"Ta sẽ sớm quay về, ngày ta và Lục Phong thành thân nhất định sẽ có sự chính kiến của muội. Hai chúng ta hãy hứa với nhau như thế, được chứ?"

Lục Dao ngạc nhiên trước câu này của Uyển Ca, nhưng lập tức vui vẻ đồng ý, ngay sau đó cả hai móc ngoéo với nhau rồi Uyển Ca mới để Lục Dao rời đi, đợi Lục Dao và đám nữ tỳ đi xa rồi, Uyển Ca mới quay mặt nhìn Lục Phong nhưng lại là khuôn mặt hình sự.

"Huynh là tam ca của con bé, nhất định phải bảo vệ nó, từ giờ cho tới lúc ta quay trở lại, không được để cho nó xảy ra bất cứ việc gì, có biết không?"

Lục Phong bị khuôn mặt này của nàng dọa cho sợ, liền thành thật trả lời.

"Lục Dao là muội muội của ta, tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng được mẫu phi của ta nuôi dưỡng từ bé, đối với ta con bé chính là muội muội ruột thịt, ta tuyệt đối sẽ không để ai đụng tới một cọng tóc chứ đừng nói là ăn hiếp con bé, chuyện này nàng có thể an tâm."

Uyển Ca nghe được lời nói này của Lục Phong coi như an lòng. Có thể là nàng đã nghĩ quá nhiều, chuyện này sẽ không lập lại, sẽ không bao giờ...

"Được rồi, huynh nói như vậy thì ta an tâm rồi, chúng ta cũng mau xuất phát thôi đã là giờ Thìn (7-9 giờ sáng) rồi, không nhanh lên thì sư phụ sẽ mắng ta mất."

Lục Phong và Uyển Ca nhanh chân ra tới trước cổng lớn Chiến vương phủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong chỉ chờ lệnh xuất phát, lần này không phô trương như lần trước, chỉ có đúng một cái xe ngựa và phu xe là Hắc Nhị mà thôi.

Uyển Ca không nói không rằng gì trực tiếp leo lên xe ngựa, Lục Phong cũng leo lên theo, mà khi Lục Phong đi qua người Hắc Nhị đưa cho y một tờ giấy, bên trong chỉ viết bốn từ "Kéo dài thời gian". Hắc Nhị cười khổ miễn cưỡng theo lời của Lục Phong cố tình đánh xe cho ngựa chạy tới con phố khác chứ không về thẳng Cảnh vương phủ.

Trong xe ngựa, một nam một nữ gần như bất động bên trong, Lục Phong lấy hết gan dạ mở miệng nói thẳng vào chủ đề.

"Chỗ mẫu phi và Lục Dao cũng đã tặng quà rồi, ta cũng có thứ tặng cho nàng đây."

Uyển Ca đang suy nghĩ về chuyện của Lục Dao, bỗng Lục Phong lại nói tới chuyện tặng quà, nàng nghĩ tới cái đống bảo vật ở trong kho sài chưa hết kia liền từ chối khéo.

"Không cần đâu, huynh tặng ta nhiều đồ lắm rồi, hành lý ta cũng đã chuẩn bị xong rồi."

"Không, ta chỉ muốn tặng cho nàng thứ này."

Vừa nói Lục Phong vừa lôi ra trong túi áo một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền được làm bằng đá sapphire xanh và vàng trắng, dây đeo cũng được làm bằng vàng trắng nguyên chất, mà mặt sợi dây chuyền lại có hình một mặt trăng khuyết ôm ngôi sao năm cánh vào trong, mặt dây chuyền chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của Lục Phong, rất tinh tế và đẹp mắt không quá xa hoa nhưng không hề mất đi vẻ cầu kỳ.

"Huynh, cái này tặng ta?"

Lục Phong gật đầu, khẳng định chắc nịch. "Ta đích thân làm ra nó để tặng nàng đó."

Uyển Ca rất thích hình ngôi sao và trăng khuyết của mặt dây chuyền nhưng không khỏi tò mò hỏi.

"Huynh làm sao biết ta thích hình mặt trăng và ngôi sao?"

"Dựa vào những món đồ mà nàng đã chọn ở đêm trung thu, ta có thể chắc chắn rằng 7-8 phần nàng thích hai biểu tượng này, trước kia ở trong Phong Sơn nàng cũng nói bản thân là Tinh rồi còn gì."

Uyển Ca nhẹ lòng trước câu trả lời của Lục Phong, còn tưởng hắn đã nghi ngờ gì rồi. Uyển Ca cười mỉm cầm lấy sợi dây chuyền, đáp.

"Cảm ơn huynh, món quà này ta xin nhận, nhưng mà nói trước: Hàng tặng rồi không được đòi lại đâu đấy. Nhưng mà huynh tặng ta món quà này làm chi vậy? Ta không nghĩ nó đơn giản chỉ là quà chia tay."

Lục Phong rất vui khi nàng chịu nhận món quà này của mình, khuôn mặt lạnh nhạt của hắn đã hóa thành lưu manh, kề tai Uyển Ca nói nhỏ.

"Tất nhiên là ta sẽ không đòi lại, ta cũng nói trước: Hàng nhận rồi không được trả lại đâu đó. Sợi dây chuyền này chính là vật định tình của ta dành cho nàng."

Uyển Ca giật thót mình trước câu trả lời của hắn, lập tức đẩy hắn ra, đỏ mặt ấp úng đáp.

"Ở Đông Tề toàn là lấy ngọc bội ra đính ước, huynh ấm đầu hay sao mà lấy dây chuyền?"

Lục Phong cười nham hiểm, hắn mà phải bắt chước người khác? Hắn chính là muốn cả Đông Tề quốc này không ai có vật định tình đặc biệt được như hắn.

"Theo như ta được biết, ở Bắc Tề quốc có một tục lệ: Vị hôn phu sẽ đích thân làm hoặc đích thân mua dây chuyền cho hôn thê của mình, ở Bắc Tề quốc muốn biết một nữ nhân có hôn phối hay chưa chỉ cần nhìn vào cổ của người đó là sẽ biết ngay. Ta chính là muốn dùng tục lệ Bắc Tề quốc tặng vật định tình cho nàng."

Nếu như không được Lục Phong nhắc có lẽ nàng đã quên mất tục lệ này của Bắc Tề quốc, đây là một tục lệ đã có từ rất rất lâu đời của Bắc Tề, không ngờ Lục Phong lại có thể biết và áp dụng nó...

"Bắc Tề là quê hương mẹ nàng, dùng cho nàng từ nhỏ tới giờ chưa từng tới đó nhưng ít nhất cũng phải có cái gì từ Bắc Tề chứ? Đá sapphire xanh này là ta cho người tới Bắc Tề mua về, nàng có thích không?"

Uyển Ca cười nhẹ, cầm lấy sợi dây chuyền nhẹ giọng trả lời.

"Cảm ơn huynh, tâm ý này của huynh ta coi như miễn cưỡng nhận vậy."

Lục Phong cười, hắn chồm người dậy giúp Uyển Ca đeo sợi dây chuyền vào cổ, rồi nhìn nàng một lúc không nhịn được mà khen ngợi.

"Đẹp, quả thật rất đẹp..."

Uyển Ca hơi đỏ mặt quay đi không cho Lục Phong nhìn thấy, nàng cố tình đánh trống lãng sang chuyện khác.

"Huynh...dạo trước ta thấy huynh có con kỳ lân bảy màu, sao bây giờ lại không thấy nó nữa?"

Lục Phong nghe nàng hỏi vậy biết là nàng đang cố tình lãng tránh nhưng vẫn cười mỉm đáp.

"Nó sao? Vì để tiện cho việc tham dự Gia Yến, ta đã nhốt nó lại một góc rồi. Nàng mà không nói thì ta đã quên luôn rồi đấy."

"Nó là thần thú của huynh, sao huynh lại đối xử với nó như thế?"

Lục Phong lắc đầu thở dài.

"Tiểu thần thú này ta thà không có còn hơn, nếu nàng là chủ nhân của nó nàng sẽ hiểu thôi. Với lại có nó đi cùng, thì ta và nàng có thể nói chuyện thân mật như thế này được sao?"

Uyển Ca cố cười gượng, có nói cỡ nào cũng bị hắn ném về chỗ cũ a. Xe ngựa bất chợt dừng lại, Hắc Nhị lên tiếng.

"Vương gia, vương phi đã tới Cảnh vương phủ rồi ạ."

  • --------Lời Tác Giả---------

    Buồn buồn viết chương mới cho mọi người, ngày mai vẫn có chương mới nha. Phần 3 nhưng chưa hết đâu, mai mới là phần cuối của chương 99 lận.

Bạn đang đọc Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương của Tiểu Vũ Miêu Miêu

Truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.