Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1314 chữ

Vệ Thành muốn búng trán hắn, lại bị Khương Mật nắm lấy tay: "Còn chưa ấm đâu, chàng đừng nhúc nhích nha. ”

"Ta ngồi một lát là ấm ngay, Mật nương bàng đừng phí sức vào chuyện này."

Khương Mật mặc kệ, ôm tay chàng nói tiếp: "Chàng vừa về đến nhà Nghiên Mực đã giận dỗi với chàng rồi, thế mà lúc chàng đi vắng thì ngày nào cũng nhớ thương, chạng vạng... thời điểm chàng về nhà mỗi ngay, hắn sẽ ngồi dưới mái hiên nhìn ra cửa lớn, đợi rất lâu, đến khi trời sắp tối, thiếp mới phát hiện ra, hắn đưa tay ra cho thiếp sờ một cái, cả bàn tay lạnh buốt. Hỏi hắn ngồi đó làm gì? Thế mà hắn lại hỏi thiếp: Hôm nay cha có về hay không? ”

Nghiên Mực không thừa nhận, nói không có.

Khương Mật cảm thấy tay Vệ Thành đã ấm áp, buông ra ngồi xuống bên cạnh con trai, hỏi hắn có thật không? Đưa bé ngoan không được nói dối.

Nghiên Mực xoăn xoắn ngón tay, chu chu mỏ.

Khương Mật hỏi hắn có hay không, hắn nói: "Con chờ cha về dạy con đọc sách.”

"Phải không? Là chờ cha về dạy con đọc sách? Không phải là nhớ cha sao? ”

Nghiên Mực lắc đầu như trống bỏi, nói không nhớ, không nhớ, thích đi bao lâu thì đi .

Khương Mật đỡ bụng cười một lúc lâu, cười đến khi con trai thẹn quá hóa giận bỏ chạy, nàng mới dừng lại, nháy mắt với chồng "Con trai chàng là kiểu vịt chết còn cứng miệng, bình thường cũng toàn là cố ý đối nghịch với chàng, chàng đi mấy ngày, người không được tự nhiên nhất chính là hắn. Thiếp và cha mẹ thì đã quen rồi, trước kia chàng ở bên ngoài học tập, đi rất lâu, so với lần này lâu hơn nhiều. ”

Vệ Thành nói chàng không nghĩ tới.

"Người nào không được tự nhiên."

Ngô thị vừa đi rót một chén nước nóng, bưng đến cho nhi tử, đi qua sân đúng lúc nhìn thấy cháu trai từ trong phòng chạy ra, còn hỏi hắn trời lạnh như vậy ra ngoài làm gì? Nghiên Mực siêu hung dữ trả lời một câu: "Cha phiền phức, không muốn để ý tới hắn.”

Ngô thị không hiểu, vào phòng còn nói: "Nghiên Mực hôm qua còn hỏi cha khi nào về, sao bây giờ người ở nhà rồi hắn lại náo loạn? ”

Khương Mật bảo mẹ chồng đến ngồi: "Này lại là lỗi của con. ”

"Chuyện gì xảy ra?"

"Con nói với tướng công là thật ra Nghiên Mực rất nhớ thương hắn, nên Nghiên Mực mới ngượng ngùng trốn ra ngoài."

Ngô thị cũng vui vẻ, nói hài tử đã lớn, tâm nhãn không ít.

"Trên người tiểu hài tử lúc nào cũng có lửa, để hắn đi đi, lát nữa cảm thấy lạnh sẽ tự biết vào phòng. Tam Lang này, con đã đi qua suối nước nóng trong hành cung của Hoàng thượng, vậy hành cung trông như thế nào? ”

"Cũng giống như cung điện."

"Cung điện ta cũng chưa từng thấy qua..."

Thấy nương tò mò, Vệ Thành miêu tả một chút, vừa nghe con trai nói Ngô bà tử vừa hâm mộ, nói không biết những người sinh ra ở nhà phú quý mấy đời trước đã tích được đại đức gì, mệnh quá tốt, sinh ra đã hưởng phúc.

"Nương hâm mộ người khác làm gì? Ngài cũng là người có phúc đấy, mấy người bằng tuổi người ở quê bây giờ vẫn còn phải kiếm ăn trong đất, còn người đã là nương của quan Hàn Lâm. Tuy tướng công bây giờ chỉ là một tiểu quan thất phẩm, nhưng chưa chắc cả đời chỉ là thất phẩm, sẽ thăng lên. Không chừng mười năm hai mươi năm nữa, tướng công còn có thể xin cáo mệnh cho người, đến lúc đó người cũng là cáo mệnh phu nhân đội mũ phượng đeo khăn choàng, phong quang rực rỡ. ”

Mặt Ngô bà tử đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Chỉ sợ ta không sống được đến lúc đó, ta với lão đầu tử đã già rồi. ”

"Nương nhìn đại thúc công xem, vẫn còn vô cùng khoẻ mạnh, người cứ ăn ngon ngủ tốt, ít lo nghĩ, có thể trường mệnh trăm tuổi."

"Được được được, vậy ta sẽ tự bảo trọng, chờ Tam Lang kiếm cáo mệnh cho ta."

Vệ Thành đã quen với cách nói chuyện của mẹ chồng nàng dâu các nàng, hai người vô cùng tin tưởng vào chàng, từ đầu đã cảm thấy chàng nhất định có thể dựa vào khoa cử để lộ diện, bây giờ vào quan trường, các nàng cũng thay đổi luôn suy nghĩ, cảm thấy sau này Vệ Thành chắc chắn sẽ làm quan lớn. Chính bản thân Vệ Thành cũng không có lòng tin lớn như vậy, không muốn làm quan lớn, chỉ hy vọng có thể từ từ tiến lên, đến một vị trí thích hợp để làm được chút việc cho triều đình, vì dân chúng.

Nhưng Vệ Thành không hắt nước lạnh cho người nhà.

Các nàng cũng có chừng mực, nếu có người ngoài sẽ không bao giờ nói bậy, đóng cửa lại mới lẩm bẩm vài câu.

Vệ Thành nghĩ đến chuyện dành thời gian đến chỗ Quách huynh, lúc trước đã hẹn đợi đến nghỉ tuần thì cùng nhau uống rượu, nhưng chàng phải ra ngoài, giờ về đến nhà nên đên bồi lỗi mới phải. Nhưng vừa nói chuyện xong với hai người thì bên ngoài tuyết lại rơi, chàng không đi được nữa.

Vệ Thành tới dưới mái hiên, gọi hai tiếng Nghiên Mực, hỏi người đang ở đâu?

Nghiên Mực không biết đang trốn ở chỗ nào, không đáp lại.

"Đến lúc đọc sách rồi, người đâu?"

Chàng vừa dứt lời, thì tiểu mập mạp được bọc thành một quả bóng đi ra từ phòng bếp, giẫm lên tuyết mỏng trong viện loạng choạng đi về phía Vệ Thành. Nhìn hắn đi tới trước mặt, Vệ Thành vươn tay về phía hắn, tiểu mập mạp nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt trong chốc lát, mới đặt bàn tay nhỏ bé lên.

"Trước khi ra ngoài những bài ta dạy con có còn nhớ không? Có thể viết lại không? ”

"Con thông minh, đương nhiên biết viết."

"Vẫn là kiểm tra trước, viết tốt thì chúng ta học mới, hôm nay còn sớm, có thể học thêm hai chữ."

Nghiên Mực lẩm bẩm nói: "Sẽ viết tất cả ”

Nhìn thì có vẻ như là không tình nguyện, nhưng Nghiên Mực vẫn phối hợp hoàn thành bài kiểm tra, sau đó một lớn một nhỏ bắt đầu bài học mới. Khương Mật lúc đầu chưa chú ý đến chuyện hai cha con đã bắt đầu học, sau khi nói thêm vài câu nàng mới đi theo, thấy hai cha con mặt đối mặt ngồi, không đấu võ mồm, một người tinh tế nói một người kiên nhẫn nghe, nàng nhìn mà cảm thấy cực kỳ thoải mái.

......

Thánh giá hồi cung tạo ra một trận chiến lớn như vậy, Quách Cử Nhân sao có thể không biết. Tuần nghỉ tiếp theo, hai người xách rượu, mua thêm hai con vịt quay tới cùng Vệ Thành uống mấy chén. Vệ Thành ra đón người, sau khi bọn họ ngồi xuống sảnh, Ngô bà tử bưng lên mấy chén canh nóng, nói sáng sớm lạnh lẽo, uống vài ngụm canh làm ấm thân thể.

Quách cử nhân nhờ Ngô bà tử đặt vịt quay vào đĩa, Ngô bà tử không chỉ bỏ ra đĩa còn làm nóng rồi mới bưng tới.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.