Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Đồ ăn thức uống đã có đủ, ba người vừa ăn vừa tán gẫu, từ chuyện cũ nói đến hiện tại, hỏi Vệ Thành ở Hàn Lâm viện thế nào, có phải rất được thưởng thức hay không?

Vệ Thành nói cũng được, thưởng thức thì chưa tới.

"Vệ huynh quá khiêm tốn, nếu không phải được hoàng thượng coi trọng, sao có thể tuỳ giá đến hành cung?"

"Thật sự không phải như vậy, Hàn Lâm viện tiện nghi hơn những nơi khác, chúng ta có nhiều cơ hội hơn được nhìn thấy hoàng thượng, kiểu tùy giá này mỗi năm cũng có mấy lần, mùa đông ngâm suối nước nóng, mùa hè nghỉ mát, còn có săn bắn các loại, đều phải dẫn người theo, cứ bình tĩnh chờ sẽ có cơ hội đến phiên mình. Lần này có nhiều vị quan Hàn Lâm đi theo, không riêng gì một hai người.”

"Vậy bây giờ huynh đang bận rộn làm gì?

Chuyện trên quan trường, Vệ Thành cũng không thể nói thẳng ra bên ngoài, hàm hồ nói biên tu ở tầng dưới cùng của Hàn Lâm viện, không phải làm chuyện quan trọng, cụ thể làm cái gì thì chờ cấp trên an bài, không cố định. "Dù sao Hàn Lâm viện cũng chỉ làm những chuyện đó, sửa sách, viết sách các loại, nếu được thăng chức lên thị đọc hoặc thị giảng thì có thể thường xuyên đến ngự tiền làm việc, vì đọc sách giảng kinh cho hoàng thượng. Việc của nha môn nhàm chán buồn tẻ, không có gì để nói, Quách huynh thì sao? Đến kinh thành được một thời gian rồi, đã quen chưa? Đọc sách thế nào rồi? ”

"Lật qua lật lại cũng chỉ là những thứ kia, ta đã đọc rất nhiều lần, tự ngộ ra không nhiều, muốn nghe Vệ huynh giảng giải một chút."

Phạm vi thi khoa cử rộng như vậy, muốn nói cũng không biết bắt đầu từ đâu, Vệ Thành chie nói chút kinh nghiệm thi hội và thi đình của, chân thành hy vọng có thể giúp đỡ được bọn họ. Có vịt quay ăn, có rượu uống, trò chuyện hơn nửa ngày, hai người Quách, Vinh rời đi lúc xê chiều, sau khi họ đi, Khương Mật mới tới nhìn một chút, trong phòng nồng nặc l mùi rượu.

"Chàng uống bao nhiêu rồi?"

"Không nhiều, nàng đừng lo lắng."

Chàng nói xong, muốn ôm người vào trong ngực, Khương Mật tránh một chút: "Để thiếp đi đun nước nóng, chàng rửa sạch đi, không rửa được mùi rượu buổi tối đừng vào phòng, coi chừng hun say tiểu tử trong bụng.”

Tay ôm không khí, Vệ Thành có chút mất mát, nghe được lời này, chàng ngây ngốc gật gật đầu: "À. ”

Tiếng này khiến Khương Mật phát hiện ra điểm tương đồng giữa hai cha con, nàng cười "Tốt là tốt, không tốt thì không tốt, à cái gì? ”

Vệ Thành:...

"À, ta biết rồi."

Vừa tuỳ giá, vừa chiêu đãi bạn bè... Từng chuyện từng chuyện xảy ra, đảo mắt đã đến giữa mùa đông. Hôm nay, Vệ Thành tình cờ gặp Lục học sĩ ở Hàn Lâm viện, mới nhớ tới hai người đã lâu không gặp mặt l. Vệ Thành dừng bước cúi đầu chào học sĩ đại nhân, chợt nghe Lục học sĩ nói hắn đang bận rộn, không có thời gian nói nhiều, nói hắn đang chuẩn bị hội văn mùa đông, mấy ngày nữa sẽ mời đồng môn Hàn Lâm viện tụ tập, uống vài chén, nói chuyện thơ văn.

Lục học sĩ trực tiếp mời, là đã cho Vệ Thành mặt mũi.

Vệ Thành vội vàng đáp lại, khom người tạ ơn học sĩ đại nhân để ý tới.

Không nói đến kinh thành, khi còn học tập ở phủ thành, cứ cách một khoảng thời gian trong thành cũng mở hội thơ, mục đích ban đầu là muốn cho người đọc một cơ hội giao lưu, theo thời gian dần dần thay đổi, trở thành một nơi khoe khoang văn chương học đòi phong nhã, người nào nhàn rỗi không có việc gì muốn góp vui hoặc muốn tạo danh danh mới đi. Vệ Thành trước đó không những chuyện này, tham gia một lần, sau đó không đi nữa.

Hội thơ Lục học sĩ làm khác với cái kia, người được hắn mời đều là quan Hàn Lâm, có chút chờ mong.

Vệ Thành làm xong công việc cấp trên giao phó, cũng đã đến giờ tan làm, đồng liêu lục tục thu thập chuẩn bị về nhà, Vệ Thành cũng cất tay đi ra ngoài. Gần đây quá lạnh, lúc ra khỏi phòng Vệ Thành luôn có thói quen nhét tay áo vào tay áo, như vậy sẽ không bị đông lạnh quá tàn nhẫn, đỡ khiến Mật Nương đau lòng.

Mùa đông ở kinh thành không thiếu tuyết đọng, cho dù mang giày vẫn thấy đường khó đi, mỗi ngày đến nha môn đều phải tốn không ít công phu. Hôm nay cũng vậy, lúc Vệ Thành từ nha môn đi ra trời còn sáng, về đến cửa nhà trời đã tối đen. Vệ phụ vừa mới dựng thang gỗ quét sạch tuyết đọng trên nóc nhà, sau khi quét xuống còn dùng xẻng chất thành một đống, lấy đống tuyết này làm người tuyết. Vệ Thành vừa đi vào đã nhìn thấy người tuyết không khác gì nhi từ đứng ở giữa tứ hợp viện: "Cha làm cho hắn? Sao lại nghĩ đến chuyện này thế? ”

"Ta nghe nói gần đây có nhà quá lười biếng, không m dọn tuyết trên nóc nhà, tuyết đọng đè sập mái nhà, mới hối hận. Ta đây nhanh chóng đi dọn dẹp, quét xuống lười xúc ra ngoài, đúng lúc làm cho hắn một người tuyết. Hơi xấu nhưng Nghiên Mực thấy lạ, ngồi ở đó chơi một lúc lâu. ”

"Nương các nàng đâu?"

"Giống như ngày thường, ở trong bếp, lão bà tử nấu cơm, con dâu giúp nàng canh lửa, tiện thể sưởi ấm."

Vệ Thành gật gật đầu, tới bên cạnh Nghiên Mực, dùng mu bàn tay chạm vào mặt hắn một cái.

Nghiên Mực ngẩng đầu lên: "Cha làm gì vậy? ”

"Ở bên ngoài chơi bao lâu rồi? Không lạnh à? ”

" Cha mới lạnh."

Vệ Thành gọi hắn trở về phòng, Nghiên Mực còn chưa chơi đủ, không chịu đi vào. Vệ Thành nói muốn kiểm tra bài, hắn mới lưu luyến không rời nhìn người tuyết xấu xí một cái, đi theo.

Trong nhà đều biết giờ Vệ Thành về, lúc này đồ ăn đã làm xong. Bên kia hai cha con mới làm nóng thân thể, ba món ăn đã bày lên bàn: "Ăn cơm, có việc ăn xong rồi nói sau. ”

Trong nhà ít người, ăn cơm không cần chú ý nhiều, bốn lớn một nhỏ ngồi vây thành một vòng, Nghiên Mực kẹp giữa nương và bà nội. Mới lên bàn, ăn không được hai miếng, Vệ Thành cảm thấy không đúng, chàng nhìn chằm chằm Khương Mật hai lần: "Nàng không thoải mái sao? Tại sao lại không muốn ăn? ”

Khương Mật cười: "Không có đâu. ”

" Nàng từ mình soi gương thì biết.”

Dễ dàng bị vạch trần như vậy, Khương Mật cũng rất bất đắc dĩ, nói: "Thiếp có chút việc nghĩ không ra, không nghiêm trọng, ăn cơm trước đi.”

Vệ Thành buồn bực ăn hai miếng, nuốt xuống nói: "Hôm nay ở Hàn Lâm viện gặp Lục học sĩ, đã lâu ta không thấy ông ấy, đứng đó nói hai câu, Lục học sĩ nói muốn tổ chức một hội thơ, mời ta tham gia. ”

Gần đây Khương Mật luôn cầm chén nhỏ ăn cơm cho ấm tay, nghe nói như vậy, tay nàng run lên, thiếu chút nữa làm rơi chén.

Vệ Thành chú ý tới, nhíu nhíu mày, lo lắng nói: "Mật nương nàng hôm nay rất không thích hợp. ”

"Chuột rút thôi, nói tiếp, chàng có đồng ý không?"

"Tất nhiên là đáp ứng, Lục học sĩ mời ta, sao có thể từ chối? Hơn nữa trong lòng ta cũng có chút khát vọng, hội thơ học sĩ đại nhân tổ chức nhất định phi thường đặc sắc, đáng giá đi một lần. ”

“......”

"Mật nương?"

Khương Mật nhìn qua: "Hả? ”

"Lần trước nữa nghỉ tuần ta phải theo hoàng thượng đi hành cung, lần trước thi cùng Quách huynh Vinh huynh uống rượu, lần này lại muốn đi tham gia hội thơ, ta..."

"Bình thường mỗi ngày đều có lúc ở chung, không có gì đâu."

"Vậy nàng đang phiền cái gì?"

"Ta đang nghĩ Lục học sĩ tổ chức hội thơ ở phủ, ông ấy mời chàng, có cần mang lễ không? Cho dù Lục gia cái gì cũng không thiếu, nhưng lúc nào cũng đi tay không cũng không tốt.”

Vệ Thành buông đũa suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được gì: "Để ta đi hỏi đồng liêu một chút, xem bọn họ tính toán như thế nào... Nói là hội thơi, không có khả năng chỉ mời một hai người, người khác tặng ta cũng theo, người khác không tặng thì thôi không cần khác biệt. ”

"Như vậy cũng được."

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.