Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1369 chữ

Lúc ấy Quách cử nhân không có phản ứng gì lớn, về sau hắn càng nghĩ càng cảm thấy nên là như vậy.

Gian lận không chỉ có một người, mà hắn vẫn có thể xếp hạng hơn hai trăm, là bản lĩnh của hắn. Nếu tự bản thân mình không thể gượng dậy, ai sẽ được lợi? Tất nhiên là những người thi trượt, họ ước gì có thêm vài người như vậy, vừa lúc nhường chỗ cho bọn họ.

Quách cử nhân lại nghĩ đến Vinh Giang, từ sau khi triều đình tuyên bố thi lại thì liều mạng đọc sách, cho nên hắn không dám suy sụp nữa, tranh thủ thời gian điều dưỡng thân thể, với một trạng thái không tệ đi thi lần thứ hai.

Bình thường thi xong có rất nhiều người đứng trước cửa trường thi, bây giờ càng nhiều.

Trong lòng mọi người đều biết rõ lần này thi thế nào, có người cảm thấy lần này không trông cậy được gì, lập tức sụp đổ không ít. So với những người kia, trạng thái của Quách cử nhân coi như tốt, hắn cũng không biết mình có thể hay không, dù sao cũng đã cố gắng hết sức, còn lại đành nghe thiên mệnh.

Thi xong Quách cử nhân đến Vệ gia, nói muốn đa tạ Vệ Thành, nếu không phải nhờ chàng có lẽ hắn sẽ không có cách nào đi thi, lúc đó trong lòng quá khó chịu, cảm giác sống không nổi.

Vệ Thành không nhận đại lễ của hắn, chỉ nói không cần khách khí, dù gì cũng là bạn đồng môn.

"Nghe nói Vệ huynh thăng lên lục phẩm, hiện giờ là Hàn Lâm viện hầu đọc, lão thẩm nhi và đệ muội đều là mệnh phụ lục phẩm?"

"Đúng vậy."

"Thâth sự là tin vui. Gần đây ta một lòng một dạ chăm chú vào thi cử, trong nhà Vệ huynh có chuyện vui như vậy mà giờ ta mới biết được." Quách cử nhân nói xong thì thở dài, "Hàn Lâm viện, là nơi người đọc sách thiên hạ nằm mơ cũng muốn vào, nhưng mà bản thân ta có bao nhiêu cân lượng trong lòng ta biết rõ, ở quê nhà học vấn của ta còn được coi như hiếm có, ai cũng nói nói Quách mỗ ta sinh ra đã thông minh có thiên phú đọc sách. Nhưng so với người đọc sách trong thiên ha, ta cũng chẳng là gì. Ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình thông qua tuyển chọn để vào Hàn Lâm viện, nhưng có xuất thân tiến sĩ, mưu một chức quan địa phương chắc sẽ dễ dàng hơn.”

"Quách huynh nên nghĩ thoáng ra một chút, có rất nhiều chuyện phàm nhân không ngờ tới, nếu không sao lại có câu người tính không bằng trời tính đây. "

Khương Mật cũng đã ở cữ xong, nàng đến thêm trà cho hai người, ngồi xuống bên cạnh Vệ Thành, nói "Quách đại ca không cần bi quan, ta đã từng nghe tướng công nói một câu nói: phúc hoạ khôn lường, làm sao biết đó không phải là phúc. Không ít người bị đả kích vì phế bảng, trong đó có bao nhiêu người có thể điều chỉnh lại chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi. Nếu bọn họ đã điều chỉnh không được, rất có thể sẽ phát huy thất thường, lúc này nếu huynh vẫn có thể thi trúng lần hai, có lẽ áp lực thi đình sẽ bớt đi một chút. ”

Quách cử nhân bưng chén trà lên uống một ngụm: "Đa tạ đệ muội trấn an, đã như vậy rồi nên ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, an tâm chờ kết quả. Chẳng qua, triều đình trực tiếp phế bảng, đối với chúng ta thật sự không công bằng. ”

"Quách huynh nên bước ra khỏi lập trường của cử nhân đi thi, đứng ở phía triều đình mà nghĩ. Nếu như năm ngàn người thi, chỉ lấy hơn ba trăm, trừ bỏ những người gian lận bị sung quân biên cương, còn lại hơn hai trăm người. Thế có bao nhiêu người thi rới, hơn bốn nghìn. Huỷ kết quả thì nhiều lắm cũng chỉ có hơn hai trăm người ấm ức, nếu không huỷ có thể sẽ có hơn bốn ngàn người náo loạn. Đối với triều đình mà nói, giữa hai cái lợi thì chọn cái nặng, giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ. Thi trượt thi đỗ vốn đứng ở hai mặt đối lập, chọn thế nào cũng có một bên không hài lòng, triều đình không có cách nào chiếu cố cho mỗi người, cho nên huỷ đi kết quả thi lại cũng coi như công bằng. ”

Thời gian trước Vệ Thành đi lại ở ngự tiền nhiều lần, trạng thái của hoàng thượng thế nào, mỗi ngày làm chuyện gì chàng đều nhìn thấy. Có thể đè bẹp sự phản đối để thúc đẩy cải cách, nếu là người khác khó mà làm tốt hơn.

Sau đó không bao lâu, yết bảng lần nữa, Quách cử nhân vẫn cùng Vinh Giang đi xem, vẫn là xem từ vị trí ba trăm xem lên.

Hạng hai trăm chín mưoi, không có, hai trăm bảy mưoi, không có, hai trăm năm mươi còn chưa có tên hắn... Lúc này đối với Quách cử nhân mà nói hy vọng đã rất xa vời, nhưng hắn vẫn cố gắng lấy lại tinh thần tiếp tục nhìn lên phía trên, cuối cùng ở vị trí thứ hai trăm mười chín hắn nhìn thấy tên của mình.

Lần trước, hắn nhìn thấy mình thì trực tiếp nhảy dựng lên, không ngừng la hét.

Lần này không có, Quách cử nhân lau mắt, lại nhìn một lần, là hắn. Hắn nhắm mắt lại và mở ra nhìn lần nữa, là tên hắn.

Tên đúng, quê quán cũng đúng.

Chân hắn mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất, lẩm bẩm nói trúng, thật sự trúng.

Vinh Giang cũng đang xem bảng, nhìn thấy tên của hắn thì sửng sốt một chút, nhớ tới bộ dáng trầm cảm của Quách cử nhân khi bị huỷ bảng lần trước, không nghĩ tới lần này vẫn có thể thi được. Hắn lắc đầu, nghĩ Quách huynh hai đi thi đều trúng, có lẽ hẳn là mình cũng không có vấn đề gì, chưa biết chừng xếp hạng còn không tệ lắm. Kết quả nhìn từ đầu đến cuối , không có. Trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút hy vọng, cảm thấy chắc là mình nhìn thiếu, nhìn lại một lần nữa, vẫn là không có.

Sau khi kết quả thi bị huỷ, Vinh Giang cảm thấy cơ hội đã đến, hắn tràn đầy tự tin vào phòng thi, không ngờ là vẫn không thi được.

Không thể nào.

Hắn cũng nghĩ không ra vì sao với cái bộ dáng kia của Quách huynh mà còn thi được hạng hai trăm mười chín, mà bản thân mình hết lần này tới lần khác thi không được?

Quách cử nhân muốn an ủi hắn, nhưng nghe thấy Vinh Giang lẩm bẩm tự nói thì bỏ qua ý định trong đầu. Dù là học với nhau chưa lâu nhưng tốt xấu gì cũng là bạn đồng môn, lại cùng nhau lên kinh thành ứng thi nên hỗ trợ lẫn nhau. Hiện giờ xem ra, Vinh Giang người này đi lại bình thường thì được, bạn thân thì thôi, ngày sau nên tránh xa một chút.

Trên đường trở về, Quách cử nhân trong lòng nở hoa, Vinh Giang lại hoảng hốt.

Khi về đến viện bọn họ thuê, ngồi xuống một hồi lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, nói: "Giày vò một hồi, sớm biết là như vậy, còn không bằng đừng bỏ bảng kia. ”

"Vinh huynh từng nói là quan chủ khảo không liêm, triều đình nhất định phải thi lại để tỏ vẻ công chính."

Vinh Giang giả vờ cười một chút, nói mình cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng riêng để nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.