Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1424 chữ

Lúc đầu mọi người còn cảm thấy hai huynh đệ này mấy năm không báo bình an với cha mẹ là quá khoa trương. Nhưng ngẫm lại, với tác phong tính toán tỉ mỉ của bọn họ, đưa một phong thư mà tốn nhiều tâm sức như vậy, còn tốn tiền, cuối cùng khả năng chỉ có thể đổi lại một phong thư, không chiếm được bất kỳ chỗ tốt thực tế nào, vậy là lỗ. Chi phí đi lại, cộng thêm tiền tiêu ở phủ thành và tiền vất vả cho người đưa thư, nếu cầm đi mua thịt ít cũng phải mua được hai mươi cân.

Lý thị lẩm bẩm một câu, nói Khương gia bên kia cũng không hỏi bọn họ một chút, mang thêm hai phong thư cũng không mất gì.

Người trong thôn: ...

“Ngươi còn trông cậy vào người ta bỏ ra tiền đi đường và tiền vất vả cho ngươi? Nghe nói Khương Duẫn không tìm được cử nhân lên kinh đi thi, ở phủ thành mấy tháng, cuối cùng mới nhờ được một thương đội bắc thượng, nhét thêm cho người ta một trăm văn tiền vất vả, mới gửi đi được một phong thư. ”

Lý thị trong lòng nghĩ đưa một phong hay hai phong đều là đưa, có thêm một phong cũng không mất thêm một văn, nhưng ngoài miệng nàng ta không nói, lấy cớ có việc quay về nhà.

Hiện tại, trong nhà nàng ta đúng là ăn uống không lo, qua ba năm còn xây thêm hai gian nhà, trong kho còn chất đầy lương thực. Có thể nói cuộc sống tốt đẹp bây giờ là cuộc sống mà lúc nàng ta làm cô nương nằm mơ cũng muốn. Trên không có mẹ chồng đè ép, mình làm chủ nhà, có ruộng có đất ăn uống không lo, nam nhân tính tình tốt, nhi tử nghe lời... Thật tốt, tỷ muội trước kia hâm mộ nàng, nói nàng mệnh tốt mới được gả đến Vệ gia hưởng phúc, nhưng làm người ai cũng sẽ thay đổi, đầu tiên thì cảm thấy không chịu đói không chịu rét không phải vất bả mệt nhọc đã là cuộc sống thần tiên, nhưng khi đã sống đến những ngày như này, tầm. mắt sẽ cao lên.

Lý thị ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ghen tị.

Nam nhân của nàng ta và Vệ Tam là huynh đệ ruột thịt, chỉ kém nhau ba bốn tuổi, nam nhân là anh nông dân, Vệ Tam làm quan ở kinh thành. Lại nói Khương Mật, vốn chỉ là một cô nương do mẹ kế nuôi, chẳng qua bộ dạng đẹp một chút, được Vệ Tam nhìn trúng, hiện tại đã là cáo mệnh phu nhân.

Huynh đệ ruột rồi chị em dâu, chênh lệch lớn như vậy làm sao nàng ta chấp nhận được?

Lúc trước Lý thị chướng mắt Vệ Thành, cảm thấy hắn đọc sách chỉ có tốn tiền, còn không bằng sớm từ bỏ trở về làm ruộng. Hiện tại, bất tri bất giác suy nghĩ của nàng ta lại giống hệt Ngô bà tử lúc trước, nhận định rằng nếu chỉ vùi mặt vào ruộng thì chỉ có thể sống sót, phải thi công danh mới có thể hưởng phúc.

Lý thị trông cậy vào Hổ Oa cũng có thể đọc sách như Vệ Thành, kết quả đứa nhỏ Hổ Oa này nghe lời, nhưng lại chậm. Hắn và Mao Đản đại phòng cùng nhau vào thôn học, Mao Đản luôn khiến đại tẩu tức giận giậm chân, nhưng lại biết đọc sách hơn hẳn Hổ Oa.

Thấy Hổ Oa không trông cậy vào được, Lý thị lại sinh thêm một đứa, đặt tên là Đăng Khoa, cùng tuổi Tuyên Bảo.

Bây giờ nàng ta tập trung toàn tâm toàn ý vào Đăng Khoa, nuôi người rất tốt, tốt đến nỗi không giống như một đứa trẻ nông thôn. Trông cậy vào Đăng Khoa sau này lớn lên cũng có thể một đường thi lên tú tài, cử nhân, tiến sĩ, giống như tam thúc hắn, làm đại quan ở kinh thành.

Lý thị cảm thấy lão tam nhất định đã ghi hận, nàng cũng không phải chưa từng nịnh nọt Khương Mật, cũng không đổi lại được gì, phân chia trước khi cha mẹ lên kinh nàng ta còn chịu thiệt.

Tam phòng không dựa vào được, nam nhân lại không có bản lĩnh lớn, Hổ Oa cũng không biết cố gắng, chỉ có thể trông cậy vào đứa nhỏ Đăng Khoa này, đứa nhỏ này nhất định phải có tiền đồ.

Bởi vì Vệ Thành làm quan, bà con ở quê nhà rất coi trọng việc đọc sách nhận chữ, người có điều kiện sẽ đưa trẻ trong nhà đi học vỡ lòng. Trong đó đúng là có người có thiên phú, có lẽ mười năm hai mươi năm sau sẽ thi đỗ tú tài cử nhân. Mọi việc đều có ưu và nhược điểm, giống như Hổ Oa, từ nhỏ đã nghe lời, chỉ vì không thông minh cơ bản đã bị bỏ qua.

Mấy năm trước Lý thị luôn đắc ý vì đứa nhỏ nhà mình nghe lời, cảm thấy Mao Đản nhac đại phòng phiền phức. Bây giờ nàng ta đã thay đổi suy nghĩ của mình, thà rằng là một đứa trẻ thông minh hay gây phiền nhiễu còn hơn là một kẻ ngốc cả đời.

May mà Ngô bà tử đã lên kinh, không nhìn thấy cảnh này.

Nếu không thực sự sẽ tức điên lên.

Lúc trước ngươi cảm thấy lão bà tử thiên vị không chịu nổi, bây giờ ngươi so với lão bà tử còn quá đáng hơn nhiều.

Thời điểm Quách tiến sĩ đưa thư là đầu tháng Chín, bên kinh thành cũng chuẩn bị bày một bàn tiệc để cả nhà chúc mừng một chút. Vệ Thành tự tay viết lời chúc cho cha mẹ, Khương Mật ôm Tuyên Bảo dắt theo Nghiên Mực đến chúc thọ nhị lão.

Tuyên Bảo cũng giống như ca ca Nghiên Mực của hắn, sinh vào tháng tư, bây giờ hắn đã hơn bốn tháng tuổi, vẫn đang bú. Lần trước sau khi sinh Nghiên Mực, Khương Mật vừa chạy phủ thành vừa chạy kinh thành, hai lần tách ra với nhi tử, không cho hắn ăn sữa mẹ được bao lâu, còn bỏ qua rất nhiều giai đoạn trưởng thành của con.

Nghiên Mực học lẫy học ngồi Khương Mật không được thấy, học đi học nói chuyện cũng bỏ lỡ.

Tiếc nuối lúc trước khiến Khương Mật càng thêm để ý đến Tuyên Bảo, tự cho bú sữa, tự mình chăm nom, lẫy dạy ngồi, nói chuyện với hắn. Lúc Khương Mật dạy dỗ Tuyên Bảo, Nghiên Mực cũng nằm sấp bên cạnh nhìn, trộm sốt ruột.

Khương Mật chọc Tuyên Bảo ngẩng đầu, Tuyên Bảo thường xuyên bất động, Nghiên Mực bên cạnh lại nghe mệnh lệnh ngẩng đầu lên trời, khi thu hồi lại mới phát hiện đệ đệ đang mở to hai mắt ra nhìn mình, nếu không phải ánh mắt kia thật sự ngây thơ, Nghiên Mực cảm thấy hắn như kiểu đang xem xiếc khỉ.

Học lẫy cũng vậy.

Nghe Ngô bà tử nói, Nghiên Mực có thể nằm ngửa từ nhỏ, hắn thích tư thế rùa bốn chân hướng lên trời. Ngô bà tử đẩy hắn qua để hắn nằm sấp, vừa quay đầu đi, hắn đã lạch cạch trở về như cũ. Lại đẩy qua, hắn lại xoay về.

Tuyên Bảo không như vậy, bảo hắn làm cái gì, nếu đại khái hiểu được ý tứ sẽ chậm rì rì phối hợp vài lần, sau đó không muốn động đậy nữa. Ngươi gọi hắn cũng tốt, đẩy qua cũng được, hắn có thể mặc cho ngươi đùa bỡn, nói không nhúc nhích là không nhúc nhích, không động chút nào.

Nghiên Mực là người nóng tính, làm cái gì cũng hùng hùng hổ hổ, thấy bộ dáng chậm chạp của đệ đệ rất khó chịu, luôn nói đệ đệ lười.

Vừa ngốc vừa không cần cù, sau này có thể làm gì đây?

Tuyên Bảo liền nâng tay nhỏ lên ngáp một cái, không muốn phản ứng với ca ca mình, chậm rãi xoay người xoay lưng lại ngủ mất.

Nhìn đại ca nhảy lên nhảy xuống đùa giỡn như khỉ cũng rất mệt mỏi.

Vệ Huyên hắn vẫn còn là tiểu bảo bối đấy.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.