Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1369 chữ

Tháng chín, kinh thành dần dần trở nên mát mẻ, Khương Mật lại thương lượng với Ngô thị, vì Tuyên Bảo cho nên mỗi ngày đều phải giặt không ít tã, nóng thì không sao, lạnh lên chịu không nổi. Ý của Khương Mật vẫn là mời một bà tử, buổi sáng hoặc buổi chiều mỗi ngày tới một lần, giặt giũ hết xiêm y bẩn bao gồm cả tã lót, phơi cho tốt, trả tiền trong ngày. Như vậy trong nhà không có nhiều người, nhưng có thể đỡ được rất nhiều việc.

Ngô bà tử còn đang cân nhắc, Khương Mật khuyên bà, nói chỉ cần làm xong việc là người ta sẽ về nên không cản trở cả nhà: "Nương chúng ta trước kia không có điều kiện, nên phải chịu khổ, hiện tại cần gì phải chịu nữa? Mùa đông vào bếp nấu cơm thì thoải mái, trong đó ấm áp, giặt quần áo thì khác. Con không muốn làm chẳng lẽ lại để nương làm? Tốt nhất là thuê người đi. ”

Nghĩ đến lần trước được ban thưởng không ít, hiện tại dư dả hơn nhiều, Ngô bà tử mới gật gật đầu.

Sau khi mẹ chồng nàng dâu thương lượng rõ ràng, vẫn là Ngô bà tử tự mình tìm, tên là Thúy cô, khoảng hơn ba mươi. Bởi vì có thể sinh, cho nên nhà nàng nhiều hài tử, rất khó khăn, nghe nói Vệ gia muốn thuê người, mỗi ngày tới giặt xiêm y là được, làm ngày nào lấy tiền ngày đó, nàng cảm thấy tốt, sau đó đến làm việc.

Lúc nàng tới thấy Khương Mật ôm Tuyên Bảo đứng dưới mái hiên, nặn ra khuôn mặt tươi cười đến chào hỏi quan thái thái, Khương Mật đứng đó nhìn một hồi, trở về phòng.

Chờ Thúy cô làm xong, Ngô bà tử đếm tiền đồng cho nàng, sau khi người đi, mới đóng cửa đi vào trong phòng, hỏi Khương Mật người này thế nào?

"Con thấy cũng được, đến nhà chúng ta nhưng không nhìn ngó lung tung, có vẻ là một người quy củ."

"Ta cũng hỏi thăm tình hình nhà đó một chút rồi, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, trong nhà không có nhiều lao động, cho nên mới muốn nhận việc này để trợ cấp gia đình. Con nhìn xem động tác của nàng ấy nhanh nhẹn như vậy, là muốn làm xong cho sớm, vì trong nhà còn có việc chờ nàng làm. ”

Khương Mật suy nghĩ một chút, hỏi: "Nương đã kiểm tra chưa? Tã có được giặt sạch sẽ không? ”

"Nếu không sạch sẽ, sao ta có thể trả tiền cho nàng được?"

"Vậy là tốt rồi."

"Buổi sáng nương đã hầm canh móng giò heo, sắp xong rồi, lát nữa múc cho con một chén, ăn nhiều sữa mới đủ. Lúc còn ở nông thôn, rất nhiều nhà ba bốn tháng đã phải cho canh gạo, kết quả đại phu trong kinh thành phải cho bú sữa mấy tháng, còn nói canh gạo không nuôi nổi người. Hắn sợ là không biết, ở nông thôn, không phải nhà nào cũng có thể ăn được canh gạo đặc, nhà nghèo ăn không nổi gạo trắng. ”

Sau đó Ngô thị thật sự bưng canh móng heo đến cho Khương Mật, Khương Mật ăn xong bỏ chén xuống, thì Vệ Thành về đến, Vệ phụ nhàn rỗi ra ngoài tán gẫu cũng về theo.

Khương Mật vừa thấy chồng đã có cảm giác sắc mặt chàng không tốt, hỏi thế nào? Vệ Thành lắc đầu nói không có gì.

Hỏi lại làm nữa, Vệ Thành nói trong cung xảy ra chút chuyện, hoàng thượng tâm tình không tốt.

"Ăn mắng rồi?"

"Không có, mấy ngày nay ta không đến ngự tiền làm việc."

Thấy chàng không nói rõ ràng, Khương Mật cũng không hỏi, chỉ là cảm giác sự tình không đơn giản như vậy. Vệ Thành là như vậy, nếu chuyện nhẹ nhàng thì chàng về nhà sẽ nói, không nói gì hơn phân nửa là chuyện trọng đại, tiết lộ ra ngoài không ổn, cũng sợ mọi người lo lắng theo.

Phải nói Khương Mật hiểu rất rõ người bên gối, trong cung đúng là xảy ra chuyện lớn, nghe nói là thái giám cung nữ hầu hạ không cẩn thận làm cho Hưng Khánh thái tử bị thương, cụ thể tình huống như thế nào còn chưa rõ, thấy mọi người bất an, có lẽ là bị thương không nhẹ.

Về sau có chút tin đồn truyền ra, Vệ Thành nghe được một chút, là buổi chiều Thái tử đang ngủ, cung nhân đang hầu hạ thấy hắn ngủ rất say, có việc nên bỏ đi trong chốc lát, nàng nghĩ rằng mình sẽ quay về nhanh thôi, không để cho người ta để ý, kết quả Thái tử không biết tỉnh lại lúc nào.

Đầu năm ngoái hắn sinh ra, qua mùa đông này là hai tuổi, hiện tại đã có thể đi có thể chạy. Thái tử tỉnh lại không thấy người, tự lật xuống giường, người còn mơ mơ màng màng đi không vững đụng phải bình hoa bày biện trong nội điện, đồng thời cũng ngã theo.

Bình hoa kia đặt trên giá gỗ để trang trí, rơi xuống vỡ vụn, Thái tử không đập vào bình hoa, mà ngã trên mảnh vụn nên bị trầy xước, nghe nói bị thương không nhẹ, trên mặt bị kéo ra một đường máu thật dài, không khéo bị phá tướng.

Lúc Vệ Thành vừa nghe nói đã có cảm giác hậu cung chuẩn bị lật trời.

Đối với Hưng Khánh thái tử mà nói, bị thương như vậy là họa cũng là phúc.

Họa là bởi vì hủy dung phá tướng tuyệt đối không có khả năng kế thừa đại thống, cho dù mang danh hiệu Thái tử, cũng sẽ không có ngày đăng cơ.

Đổi lại cách nhìn, vừa sinh ra đã được phong thái tử, chỉ sợ sẽ sống không lâu. Hoàng hậu có bảo vệ tốt đến đâu cũng luôn có lúc sơ hở, Hưng Khánh ở trong cung giống như một tấm bia sống, người nào cũng muốn hại hắn. Dung mạo nếu thật sự bị hủy, cho dù chiếm vị trí Thái tử cũng sẽ không có người nào hại hắn nữa, vết thương này sẽ bảo vệ một mạng của hắn, cho hắn được bình yên.

Mấy năm nay Vệ Thành đi lại trong sóng gió, trải qua nhiều chuyện, luôn cảm thấy họa phúc nương tựa lẫn nhau, nghĩ thầm sự tình không thuần túy là xấu.

Hoàng hậu không nghĩ như vậy, cha và cả ca ca, bao gồm cả gia đình nàng đều không nghĩ như vậy.

Trước khi Thái tử sinh ra, nhân tâm của tộc nhân không đoàn kết, chính sự tồn tại của Hưng Khánh khiến bọn họ vặn thành một sợi dây thừng, cả gia tộc đoàn kết lại phò tá Hoàng hậu và Thái tử, trong hơn một năm qua bọn họ lặng lẽ lớn mạnh. Bây giờ Hưng Khánh còn quá nhỏ, mọi người đều chờ đợi, chờ hắn lớn lên.

Trước ba tuổi, các hoàng tử có thể nuôi ở bên cạnh mẫu phi, nhưng cũng là do nhũ mẫu chăm sóc, cung nhân hầu hạ, không ở chung phòng với phi tần. Hưng Khánh ở Khôn Ninh cung, nhũ mẫu của hắn là quốc trượng tìm tới nhét vào cung, cả thái giám cung nữ hầu hạ đều phải điều tra thân gia trong sạch mấy đời, người nhà của những nô tài này đều nằm trong tay quốc trượng, trong cung có người phản bội ngoài cung sẽ có người mất mạng. Cả Khôn Ninh cung nghiêm phòng tử thủ, các phi tần cho dù muốn có động tác cũng không tìm được cơ hội, Hưng Khánh bình yên lớn lên, qua năm nay sắp tròn hai tuổi, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mà lại là một tai nạn.

Điều này khiến cho Hoàng hậu không thể chịu đựng được?

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.