Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1409 chữ

Vệ Thành không lên tiếng đẩy cửa ra, gió lạnh thổi khiến Nghiên Mực run rẩy, bút lông trên tay chệch một đường trên giấy đỏ, tấm chữ đang viết bị hỏng. Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy đỏ trải ra trước mặt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Vệ Thành.

“Cha bồi thường chữ phúc cho con.”

Vệ Thành lấy bút lông bị hắn nắm trong tay nói "Ta còn chưa bắt con bồi thường bút của ta đâu. ”

Vệ lão đầu cười hắc hắc nói: "Không dám làm hỏng đồ của con, đây là bút nương con mua, thấy Nghiên Mực học chữ lâu như vậy, nói để cho hắn viết hai tờ. ”

Nghiên Mực nghe xong đặc biệt có sức mạnh, nói đúng, không sai, là bà nội bảo viết.

" Tư thế cầm bút không đúng, ta nói viết chữ phải mạnh mẽ không phải bảo con dùng hết sức đè bút lên giấy." Vệ Thành đi qua chọn một cây bút, thấm mực, đưa cho Nghiên Mực cầm, sửa lại hai lần cho đến khi cầm đúng mới dùng bàn tay to bọc tay nhỏ hướng dẫn hắn viết chữ phúc.

Nghiên Mực đang thở phì phò, cầm tay của hắn viết mấy nét còn chưa đã nghiện, học theo động tác của cha mình viết lại, so sánh...

"Thật xấu."

"Chờ sau này con lớn như cha khẳng định có thể viết tốt, còn tốt hơn so với cha."

"Ta học chữ năm bao nhiêu tuổi? Lúc đó điều kiện của ta như thế nào? Nếu còn không bằng cả ta, thì đó là thất bại của con. ”

Nghiên Mực không để ý tới cha hắn, cúi đầu tiếp tục viết. Thấy hắn chơi gần đủ, Vệ Thành thu bút trong tay hắn "Đợi hai ngày nữa ta lại dạy con, đi rửa tay, còn có trên mặt, lấy nước nóng rửa sạch. Trên đường về, ta đã mua chút bánh mứt cho con rồi đấy. ”

Nghe xong lời này, Nghiên Mực mới không ồn ào nữa, mặc cho Vệ Thành ôm hắn xuống đất, sau khi hắn đứng vững thì chạy từ trong thư phòng ra ngoài, Vệ lão đầu sợ hắn chạy nhanh bị ngã, đuổi theo cũng muốn đi ra ngoài, thì phát hiện nhi tử di chuyển cái ghế Nghiên Mực giẫm lên sang một bên, chàng đứng ở trước bàn, quan sát chữ Nghiên Mực viết.

"Cha không đi rửa tay nhìn con làm gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là ta cảm thấy Nghiên Mực có thể viết thành như vậy là rất tốt."

Vệ Thành gật gật đầu: "So với đứa nhỏ năm tuổi, rất tốt. ”

" Sao con lại không khen ngợi hắn?

"Hắn luôn cảm thấy bản thân tốt, không cần ai khen đuôi đã vểnh lên trời, bây giờ mà con khen hắn, không biết có thể kiêu ngạo thành cái dạng gì. Tính tình Vệ Ngạn, nếu nói hắn viết chữ xấu xí, hắn có giận dỗi với con cũng sẽ tập viết chữ cho tốt hơn. ”

"Lão tam này, lúc trước con rất thành thật, hiện tại học được láu cá rồi đấy."

Vệ Thành cười cười nhìn cha: "Không phải đều giống nhau hay sao? Bản thân con không thấy có gì khác. ”

Nói xong, Nghiên Mực lại vểnh râu la hét quay lại "Ông nội? Ông đến đây, lại đây rửa tay. ”

Vệ lão đầu không nói nhiều với Vệ Thành nữa, cười ha hả đi ra ngoài: "Đừng thúc giục, đến đây. ”

Nói mấy câu, mực cũng khô, Vệ Thành cuộn tờ giấy đỏ này lại, lấy sợi chỉ siết chặt, thuận tay cắm vào ống bên cạnh. Chàng trải giấy đỏ, viết câu đối chữ Phúc, thu dọn rồi chuẩn bị cầm đi dán. Lúc này Nghiên Mực đang cầm táo mật gặm, hắn đặc biệt ă đến trước mặt Tuyên Bảo, thấy đệ đệ thèm muốn, lén lút quan sát, thấy bên cạnh không có ai, lén cầm mật táo cho hắn liếm.

"Ngọt đúng không?"

"Bảo à, đệ phải nhanh chóng lớn lên, lớn lên là có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon."

"Vừa rồi ta ngửi thấy mùi thịt, nương nấu rất nhiều thịt, đệ không ăn được, đệ chỉ có thể ăn bột nhão."

Nghiên Mực còn nghi ngờ cả đầu óc của đệ đệ, hỏi hắn sao còn không biết nói chuyện không biết đi đường? Khương Mật vào phòng, thấy hắn đang ăn táo mật, bảo đừng ăn nữa để bụng tý ăn cơm. "Đúng rồi, Nghiên Mực không cho đệ đệ ăn táo đấy chứ?"

"Không có, con chỉ cho hắn liếm hai cái."

Khương Mật đi tới sờ một chút, ngoài miệng Tuyên Bảo quả thật dính nước táo.

"Nương à, Bảo sinh ra đã lâu lắm rồi, sao vẫn còn không biết nói chuyện chứ?"

"Chờ trời ấm lên đệ đệ mới học nói chuyện."

"Còn lâu như vậy?"

Cũng không có cách nào, đành phải chờ đợi thôi.

Đêm nay Vệ gia không khó vui mừng. Đối với bọn họ mà nói, năm Càn Nguyên thứ mười hai đã qua là một năm tốt, Vệ Thành thăng lên lục phẩm, mẹ chồng nàng dâu hai còn có cáo mệnh, trong nhà thêm đinh thêm đất. Tuy rằng ở giữa có chút trắc trở, nhưng đều vượt qua, không chịu thiệt thòi lớn. Cũng bởi vì khó khăn, mà Vệ gia và hàng xóm láng giềng cũng thân cận hơn, hết thảy đều hướng tới chuyện tốt..

"Năm sau Tam Lang cũng phải tiếp tục cố gắng, chúng ta đồng tâm hiệp lực trải qua, dù sao cũng phải mỗi năm một tốt hơn"

"Nương con biết."

"Sang năm việc quan trọng nhất của ta và Mật nương là dạy Tuyên Bảo nói chuyện đi lại, Nghiên Mực liền tiếp tục đọc sách học chữ."

Người trong nhà điểm một vòng, duy chỉ có bỏ sót Vệ lão đầu, Vệ lão đầu chỉ ngón tay vào mình tự hỏi: "Còn ta thì sao? ”

Ngô bà tử lườm ông một cái: "Ông đương gia, ta còn có thể an bài cho ông được à? ”

" Bafi an bài cũng được..."

"Vậy thì ông đừng thêm kiếm rắc rối nữa."

Trong phòng rộ lên tiếng cười, kể cả Tuyên Bảo cũng nhếch miệng. Tuyên Bảo không cùng thức cả đêm, ăn xong bữa cơm tất niên thì mệt mỏi, Khương Mật để hắn ngủ, cũng nói với Nghiên Mực đừng cố gắng chống đỡ, mệt thì về phòng ngủ.

Đèn đèn lồng đỏ thắp sáng cả đêm, Nghiên Mực nói không buồn ngủ, sau nửa đêm cũng không mở nổi mắt, để Khương Mật dỗ dành đi ngủ. Bốn người lớn ngồi tán gẫu đến hừng đông, dùng xong thức ăn sớm mới chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc dậy bên ngoài đã có chuyện xảy ra.

Vệ Thành đang được nghỉ, mấy ngày không cần đến nha môn nên tự nhiên sẽ không có nguồn tin, vốn không biết chút gì, chiều mùng một Phùng chưởng quỹ đến goc cửa Vệ gia, nói hình như xảy ra chuyện gì, hỏi chàng có biết hay không.

Lúc đó Vệ Thành mới vừa tỉnh ngủ, đang ăn mì, vì Phùng chưởng quầy đến, chàng đặt bát xuống.

Phùng chưởng quỹ nói không cần chú ý, bảo chàng cứ ăn, vừa ăn vừa nói.

Vệ Thành hỏi hắn biết gì?

Phùng chưởng quỹ nói phu nhân hắn là họ hàng xa với đông gia thái thái, cuộc sống của cả nhà hắn toàn bộ dựa vào cửa thân thích này, ngày lễ tết làm sao có thể thiếu quy củ? Bên kia cũng không trông cậy vào bọn họ hiếu kính bao nhiêu, nhưng dù sao cũng phải tới cửa nói vài câu cát tường. Hôm nay lúc hắn đi chúc tết, kết quả được bên kia nhắc nhở thời gian cẩn thận một chút. Họ cũng không nói rõ, nhưng nghe ý tứ kia thì trong kinh xảy ra chuyện, còn là chuyện không nhỏ.

Vệ Thành nuốt xuống, lắc đầu nói không biết: "Hoàng thượng nhân từ, ngày lễ nha môn được nghỉ năm ngày, hôm qua trước khi trở về còn chưa xảy ra chuyện gì, chắc là động tĩnh từ đêm qua? ”

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.