Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Tập Cổ Hiên mua bán tranh chữ cổ, đông gia có thể đứng vững ở kinh thành, trên đầu ắt có người chở che, có nguồn tin là bình thường. Vệ Thành nói, nhớ tới chuyện hoàng thượng một mực nhẫn nại, hai tháng nay đã chuẩn bị rất nhiều, có lẽ cung yến tối qua tạm thời có cơ hội tới. Vệ Thành cũng chỉ có thể nghĩ tới đây, hiện tại chàng cái gì cũng không biết, muốn đoán ra nguyên nhân hậu quả không dễ.

Phùng chưởng quỹ buông tay: "Ta thì biết được cái gì? Ta cũng không dám túm lấy đông gia tìm hiểu căn bản, chỉ nghĩ tới đây chúc tết ngài, thuận tiện hỏi thăm một chút. ”

"Khiến Phùng chưởng quỹ thất vọng."

"Không thể nói thế được, thế gian làm gì có bức tường nào không lọt gió, mấy ngày nữa có lẽ sẽ biết, giấu không được."

Lại tán gẫu vài câu, Phùng chưởng quỹ thăm hỏi Vệ lão đầu cùng Ngô bà tử xong thì cáo từ. Vệ Thành vừa rồi còn thoải mái, sau khi hắn đi mới m nhíu mày. Khương Mật biết chàng ăn xong nên tới thu chén, đúng lúc thấy tướng công cau mày, không vội vàng bưng bát mì ra ngoài, ngồi xuống hỏi: "Phùng chưởng quỹ nói cái gì khiến tướng công phiền muộn như vậy? ”

"Nghe ý của hắn thì trong kinh xảy ra đại sự."

"Năm mới có thể xảy ra chuyện gì? Cho dù có việc gì cũng không sao, ít nhất cũng không liên quan đến chúng ta, chàng cũng đừng nghĩ nữa. Nghiên Mực vừa rồi ầm ĩ nói muốn cầm bút lông viết, chàng qua dạy hắn đi. ”

Nói như vậy cũng đúng, Mật Nương cũng không mơ thấy gì rõ ràng là sự tình không liên quan đến nhà mình, dù trong cung náo loạn, cũng nên là bên hoàng thượng thắng "Trách ta, để lời Phùng chưởng quỹ dẫn đi, đoán mò mà quên suy nghĩ từ phía này. ”

Vệ Thành nghĩ thông suốt, sau khi nghĩ thông suốt thì làm bạn với người nhà mấy ngày, sau khi quay lại nha môn mới nghe nói quốc trượng lui triều.

Hỏi chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ mới nghe nói là đêm giao thừa trong cung xảy ra chuyện. Bây giờ hướng gió chưa rõ ràng, không dám nghị luận lung tung, Vệ Thành vẫn là biết rõ chân tướng ở Mai Phương Trai, chính tai chàng nghe hoàng thượng mắng hậu tộc, nói cả nhà hoành hành bá đạo không xem hoàng quyền ra gì. Vệ Thành đứng bên cạnh nghe, hoàng đế nói đủ rồi mới nhớ tới chàng, hỏi chàng có biết đêm giao thừa xảy ra chuyện gì không?

"Vi thần không biết."

"Trong Hàn Lâm viện không có ai nghị luận?"

"Chỉ nghe nói thái phó từ quan, còn lại mọi người không biết thật giả, không rõ nguyên nhân."

"Đại hoàng tử không cẩn thận đụng phải cháu trai nhà mẹ đẻ hoàng hậu, bị đá một cước, ngã đập gáy xuống đất, là chuyện này, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cái này còn cần cảm thấy gì?

Cho dù mỗi người đều biết mẫu phi của đại hoàng tử xuất thân thấp, nhưng đó vẫn là hoàng tử, con trai hạ thần đạp ngã con trai thiên tử, phạt như thế nào toàn bộ phụ thuộc vào tâm tình của hoàng thượng. Quốc trượng giải thích cháu hắn nhìn không rõ, tưởng rằng đó là nô tài không có mắt nên mới nhấc chân đạp, đến lúc phát hiện ra là đại hoàng tử đã không kịp thu chân, thỉnh hoàng thượng khai ân. Hoàng đế không nói gì, đám người bên đại tướng quân đứng ra, nói nô tài mạo phạm chủ tử, nên phạt nặng. Hậu tộc rêu rao, rước về không ít thù địch, có đại tướng quân dẫn đầu, lục tục không ít người đứng lên, nói quốc trượng không thể chỉ một lòng lo cho triều đình, nên dành chút thời gian dạy dỗ tôn tử, cứ mặc kệ hắn như vậy về sau sẽ là tai hoạ.

Hoàng hậu quỳ xuống cầu tình, nói cháu trai nàng còn nhỏ.

Quý phi nói gì? Ngày đó thái tử bị thương ngoài ý muốn, hoàng hậu nương nương đánh chết một cung nô tài. Hôm nay đại hoàng tử bị dập đầu, lại muốn nhẹ nhàng trôi qua, thật khiến người ta thất vọng. Thái tử là đích xuất trung cung, thân phận tôn quý, chẳng lẽ các hoàng tử khác không phải là cốt nhục của chân long thiên tử? Quý phi còn lau nước mắt thay đại hoàng tử, nàng đứng ra, sau đó là Mẫn phi, và các phi tần chức vị cao khác đều lên tiếng nói chuyện, mẫu phi của đại hoàng tử lại không nháo, nàng đã đi theo thái y.

Đây thật đúng là chuyện ngoài ý muốn, muốn an bài cũng không an bài được.

Hoàng hậu có một câu không nói sai, chất nhi của nàng đúng là quá nhỏ, chỉ lớn hơn một chút so với Nghiên Mực, bởi vì được sủng ái, tính tình kiêu căng bá đạo, bình thường đạp nhiều nô tài cho nên lúc ấy mới thuận thế nhấc chân, phát hiện đạp nhầm hoàng tử trong lòng hắn có chút lo sợ, nhưng không cảm thấy đây là chuyện rất lớn. Nghe người trong nhà nói nhiều, hắn mới năm sáu tuổi đã biết đại hoàng tử xuất thân đê tiện... Mà hắn, cho dù phạm sai lầm cũng có hoàng hậu cô cô che chở, sợ cái gì?

Ai biết sẽ có nhiều người đứng ra như vậy, bức bách hoàng thượng phạt nặng.

Hoàng thượng vui vẻ, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, còn chần chờ trong chốc lát. Đám người đại tướng quân tiếp tục gây áp lực, quan văn còn nói uyển chuyển một chút, võ tướng thì nhịn không được trực tiếp mắng chửi, tôn tử có đức hạnh này sao còn mặt mũi làm gương cho bách quan? Cho nên thái phó, nên quay về dạy người cho tốt rồi nói sau, đừng chỉ lo tranh quyền đoạt lợi mà mặc kệ con cháu lớn lên thành ác nhân khi nam bá nữ, gặp chuyện là nhấc chân đạp người, thật sự là uy phong lớn đây. Các hoàng tử còn không làm được loại chuyện này, thế mà con cháu nhà ngươi lại làm đến thuận tiện như vậy.

Cục diện cực kỳ bất lợi, lúc này, quốc trượng mới đứng ra nói chuyện.

Nói sau khi tiên hoàng ra đi, hắn một lòng phụ tá hoàng thượng, vì triều đình đúng là đã bỏ bê chuyện trong phủ, xảy ra chuyện như vậy hắn khó có thể từ chối trách nhiệm, hoàng thượng đã sớm trưởng thành tự mình chấp chính, cho nên hắn không cần nhọc lòng lo nghĩ nữa, muốn từ quan về nhà.

Hắn đây là lấy lui làm tiến, nhắc nhở hoàng thượng ta có công lao hiển hách cho nên ngươi không thể vong ân phụ nghĩa, nói muốn từ quan cũng là chờ hoàng đế giữ lại, buộc hoàng đế ra mặt để chuyện lớn hóa chuyện nhỏ.

Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.

Lớn thì bị coi là phạm thượng không có tôn ti, không xem hoàng gia ra gì.

Nhỏ thì chỉ coi như là xung đột của hai đứa trẻ mới năm sáu tuổi, tuổi nhỏ, không hiểu chuyện.

Nếu hoàng thượng nguyện ý phối hợp, có thể giơ cao đánh khẽ, Càn Nguyên Đế rõ ràng không muốn buông tha, ông trời đã đưa cho hắn cơ hội tốt, quốc trượng lấy lui làm tiến, hắn coi như không hiểu, luyến tiếc một phen, nói nếu thái phó kiên trì muốn từ quan, người làm hoàng đế như hắn cũng không muốn làm khó mà giữ người lại. Nhớ tới công lao mấy năm nay của thái phó, bảo hắn về nhà dạy dỗ tôn tử cho tốt, tranh thủ bồi dưỡng ra những tài năng trụ cột cho triều đình sau này.

Hoàng đế mở miệng, đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không có khả năng vãn hồi.

Sắc mặt hoàng hậu cự kỳ khó coi, đám người đại tướng quân còn giả mù tiễn biệt quốc trượng, nói luyến tiếc hắn, còn nói nếu sau này hắn không cần vì triều đình cúi đầu tận tụy nữa, bảo hắn nên cẩn thận điều dưỡng sức khoẻ.

Quốc trượng kinh ngạc, phản ứng lại cũng bắt đầu lau nước mắt, nói mình không yên lòng, còn luyến tiếc nhiều điều.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.