Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1357 chữ

Ngô bà tử sống đến ngày hôm nay chưa từng bước chân vào đại viện nhà cao cửa rộng, ngươi muốn để bà hiểu được những nha hoàn đàng hoàng này so với cô nương nhà bình thường còn tốt hơn, tất nhiên bà sẽ không hiểu được. Nếu nói sớm Kim Hoàn tới là để đấm lưng bóp vai bưng trà rót nước, bà chịu nhận mới là lạ.

Ngô bà tử còn cảm thấy mình đã rất khách khí rồi, toàn sắp xếp những công việc cơ bản, như là nhóm lửa nấu cơm thu thập bát đũa, nấu nước nóng quét sân viện, toàn những việc bà làm mỗi ngày, thế mà đường đường là nha hoàn của ngũ phẩm nghi nhân lại không làm được hay sao?

Nha hoàn này cũng đủ vô dụng.

Thấy nàng giặt tã thôi cũng tốn sức như vậy, Ngô bà tử còn thở dài, cảm thấy người đưa nha hoàn đến tâm địa quá là đen tối, đã muốn hại người còn không biết bù đắp một chút, đưa đến một người tay chân nhanh nhẹn.

Bà không biết là Kim Hoang sắp điên rồi.

Cú vả cực lớn này khiến cho nàng không có biện pháp nào để bình tĩnh suy nghĩ, chỉ còn một ý niệm trong đầu, nàng không còn đường sống. Thật vất vả mới giặt tã xong, quét qua sân viện một lần, thức ăn tối cũng đã chuẩn bị xong, nàng lại nghe được có tiếng đập cửa, đang muốn đi mở cửa thì bị lão thái thái gọi lại: "Ngươi đi làm cái gì? Đi đâu đây? Không làm việc à?”

"Có người gõ cửa cho nên ta đi nhìn một chút."

"Làm chuyện của ngươi đi."

Không cần nhìn cũng biết người về nhà lúc này là lão tam, Ngô bà tử đi vài bước, trước khi rút then cửa vẫn hỏi một tiếng, quả nhiên là tiếng của Vệ Thành, mới mở ra.

Trước khi vào cửa Vệ Thành gọi một tiếng nương trước, sau khi đi vào mới phát hiện ra trong nhà có thêm một người.

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy nương?"

"Cái này hả, có đại nhân nào trong Hàn Lâm viện tặng, sao con lại không biết?"

Vệ Thành nhíu mày, hỏi nàng ở nhà nào?

Kim Hoàn trả lời.

Vệ Thành lại nói: "Chuyện đến nhà ta hầu hạ không giống với nhà khác, ngươi không làm được, về đi. " Vệ Thành thấy nàng hiền hoà, nên mới cho nàng cơ hội cuối cùng, Kim Hoàn lại nói nàng làm được, nàng có thể học, nói chủ gia ban đầu đã đưa khế ước bán thân cho lão thái thái, nàng hiện giờ là nô tài Vệ gia.

Nếu đã như vậy, Vệ Thành không nói nhiều nữa, quay đầu hỏi Ngô thị: "Nương, cha với Mật nương bọn ho đâu? ”

" Cha con chắc là vừa mới vào phòng xem Tuyên Bảo, Mật nương thì đang nói chuyện cùng Nghiên Mực, trời sắp tối, bên ngoài lạnh hơn rồi, còn vào phòng đi, chuẩn bị ăn cơm." Ngô bà tử nói xong nhìn lướt qua Kim Hoàn, Kim Hoàn vội vàng vào bếp bưng thức ăn ra, thấy có cơ hội làm việc trong phòng, đang muốn thay Ngô bà tử bày biện thức ăn, vừa bước vào đã bị đuổi ra ngoài sảnh.

" Ngươi còn muốn ngồi vào bàn? Vừa rồi ta đã bảo ngươi lưu lại một chén, vào bếp mà ăn. ”

Làm nha hoàn sao có thể đối nghịch với chủ tử? Kim Hoàn không cam lòng, nhưng vẫn cúi đầu rời khỏi, Ngô bà tử còn đứng lên nhìn một cái, thấy nàng vào bếp rồi mới ngồi trở lại. Ngô bà tử ăn một miếng cơm, vẫn không nhịn được, nhìn Vệ Thành nói: "Người đưa nha hoàn tới nhà ta thật sự không phải là người tốt. ”

"Sao nương lại nói vậy?"

"Hắn duỗi tay dài như vậy ta cũng lười nói, nhưng đưa người đến có phải nên chọn một người cần cù chăm chỉ hay không? Lúc đứng ở cửa thì nói với ta rất tốt, nói đây là người có năng lực trong phủ của hắn, rất biết làm việc, có nàng ở đây lão thái bà ta chỉ việc ngồi hưởng phúc... Ta nhổ vào. Đúng là một kẻ lừa gạt hại chết người không đền mạng. Đưa tới một người cái gì cũng không biết làm, ta còn phải dạy nàng giặt tã như thế nào, để nha hoan như vậy hầu hạ, chủ tử không tức chết mới là lạ.”

Vệ Thành:...

"Ngoại trừ việc giặt tã cho Tuyên Bảo, nương còn an bài cho nàng những công việc gì nữa?"

"Còn cần an bài cái gì? Việc trong ngoài nhà đều phải làm, nàng làm nha hoàn không làm chả lẽ lại để ta đường đường là một ngũ phẩm nghi nhân làm? ”

Vệ Thành nghĩ mãi không ra, đã lưu lạc đến tình trạng này nàng còn không đi? Mà mình đã lên tiếng thả nàng đi rồi.

Ngô bà tử cũng đang nói, bà chuẩn bị dạy dỗ vài ngày, loại bà nương lười biếng này ở nông thôn gặp nhiều, trị cho mấy bữa thì biết cần cù chăm chỉ ngay.

Sau khi ăn xong, Vệ Thành kiểm tra bài tập của Nghiên Mực, sau khi kiểm tra xong đang muốn dạy tiếp, thì thấy nhi tử ngồi gần đang ngửa đầu nhìn mình.

"Có gì muốn nói?"

"À."

"Nói đi."

Nghiên Mực đưa bàn tay nhỏ bé ra bảo Vệ Thành cúi đầu, nói ở bên tai chàng "Nương nói cho còn biết người này đến nhà chúng ta không tốt, bảo con tránh xa nàng ra một chút. ”

"Vậy thì con nghe lời đi, không có việc gì đừng tới gần nàng."

"Nàng là người xấu tại sao không đuổi nangf ra ngoài?"

"Còn chưa đến lúc đó."

"Phải đợi đến khi nào?"

"Ta nói không rõ với con được."

Nghiên Mực đang lắc lư chân, bỗng nhiên dừng lại, nhăn mặt nói: "Cha cũng cách xa nàng ra một chút, cha là trụ cột trong nhà, nàng muốn hại chúng ta trước tiên sẽ chặt trụ cột..."

Vệ Thành cười hỏi: "Đang lo lắng cho cha à? ”

Nghiên Mực nói một câu cha biết là tốt rồi, rồi tiếp tục học. Hắn học xong có chút mệt mỏi, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Vệ Thành còn vào thư phòng ngồi thêm một lúc, Khương Mật thấy chuyện trong ngoài đã làm xong, bảo Kim Hoàn đun nước xong thì nghỉ ngơi, Kim Hoàn đun xong nước nóng, trở về phòng thiếu chút nữa đã khóc.

Nàng tới đây là vì phú quý, lúc chọn nàng nàng đã đáp ứng, ngay cả đường đổi ý cũng không có. Cứ như vậy quay về nhất định sẽ không có kết quả tốt, nhưng ở lại Vệ gia lại quá khổ.

Mới một ngày, mới có một ngày! Kim Hoàn đã cảm thấy không thể sống nổi.

Còn bảo nàng câu dẫn Vệ Hàn Lâm, rót nước bưng trà, bóp vai đấm lưng là dễ thông đồng nhất, nhưng những việc này không phải là chuyện của nàng, nàng chỉ phụ trách đun nước, còn chuyển pha trà là của phu nhân Khương thị, người bóp vai đấm lưng cũng là Khương thị. Lúc Khương thị ân cần hỏi han Vệ Hàn Lâm, nàng đang làm gì? Nàng đang dọn bàn ăn rửa bát đĩa nồi niêu.

Thông đồng với nam nhân quá khó khăn, chỉ có thể dùng sức trên người lão thái thái.

Lão thái thái này còn khắc nghiệt hơn, Kim Hoàn nhìn khuôn mặt bà còn thấy run rẩy, còn có giọng điệu khi bà châm chọc người, ánh mắt nhìn cái gì cũng không hài lòng, chẳng có gì giống một ngũ phẩm nghi nhân? Căn bản là quản sự ác độc chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.