Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1344 chữ

Kim Hoàn đắp một cái chăn bông không mấy ấm áp, nằm trên một chiếc giường cũ nát cứng rắn, nàng nhắm mắt lại không ngủ được, chóp mũi còn ngửi thấy mùi tạp vật, cũng không biết có phải là nàng nghĩ nhiều hay không, luôn cảm thấy căn phòng này không sạch sẽ, nhắm mắt lại trong đầu toàn là chuột nhện, suy nghĩ nhiều đến cả da đầu cũng ngứa ngáy, cảm thấy từ đầu đến chân đều bẩn, chỗ nào cũng bẩn.

Nàng đã ngủ, nhưng Khương Mật vẫn chưa. Khương Mật để lửa trong bếp, làm ấm nước trong nồi, lúc ra khỏi bếp còn nhìn qua phòng hạ nhân một chút, đã không còn động tĩnh gì nữa.

Khương Mật cũng không vội vàng đi tìm Vệ Thành nói chuyện, nghĩ thầm lúc mới mơ xong đã nói với chnagf, buổi chiều cũng đã nhắc nhở Nghiên Mực, phụ thân thì có nương truyền lời, trong nhà này ngoại trừ Tuyên Bảo không biết chuyện thì mỗi người đều biết Kim Hoàn không có lòng tốt.

Khương Mật không vào thư phòng thì đêm nay Vệ Thành cũng không ở lại lâu, về đông sương phòng sớm hơn so với bình thường, lúc ngâm chân nói với Khương Mật: "Ta có nói với nàng nhà ta nàng không thích ứng được, bảo nàng quay về, nàng còn không chịu, sau này sợ là sẽ còn phải chịu khổ nhiều. ”

"Thiếp thấy thái độ của mẫu thân đối với nàng tuy rằng thiếu khách khí, nhưng cũng không có quá đáng."

Nói đến đây Vệ Thành thật sự dở khóc dở cười: "Nàng đã từng tới Lục phủ, nghĩ lại xem nha hoàn bên kia như thế nào, cuộc sống trước kia của nàng so với cô nương nhà bình thường còn tốt hơn, công việc bẩn thỉu mệt mỏi một chút cũng không phải làm, nhưng được phái đến nhà chúng ta. Nương nhà chúng ta không cần nàng pha trà rót nước, bóp vai, đấm lưng hay thu xếp chăn đệm, chỉ biết bảo nàng giúp đỡ làm việc. ”

"Người đưa tới nói có nàng ở đây lão thái thái chỉ việc ngồi hưởng phúc, cái gì cũng không cần làm, đây chính là hắn nói."

"Ta đoán ý của hắn là áo đến đưa tay cơm đến há miệng."

"Nghĩa là để nương nấu cơm, rồi nàng bưng bát lên đút? Để nương giặt xiêm y, sạch sẽ rỗi để nàng hỗ trợ mặc vào? Để nương quét sân viện, quét xong để nàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán? Là hầu hạ người kiểu như vậy? Bên kia có ý xấu, còn muốn để người khác thông cảm cho nàng, nằm mơ đi? Nàng nếu làm không được thì đi cho sớm, muốn ở lại thì phải theo quy củ của nhà chúng ta, chưa từng nghe nói chủ tử phải nhân nhượng nô tài. ”

Khương Mật nói xong liếc Vệ Thành một cái, nói nàng đến hại chàng, chàng còn đau lòng cho nàng?

Vệ Thành thở dài: "Ta không phải là đau lòng cho nàng, mà ta thương nương. Nàng có nghe nương nói không, dạy nàng giặt tã còn mệt hơn mình tự làm. ”

"Đó là do nàng ngu ngốc, chàng thật sự cho rằng Kim Hoàn có thể khiến nương mệt mỏi? Theo thiếp, giống như bây giờ rất tốt, thiếp còn lo nương không có việc làm sẽ nhàm chán, hiện tại thì không. ”

Như vậy cũng được, Vệ Thành nhéo bàn tay của Khương Mật, nói: "Mật nương nàng luôn ở nhà, chú ý một chút, xem nàng tính toán cái gì. ”

"Gần đây chỉ sợ nhìn không ra, những công việc này của chúng ta cũng đủ để nàng bận rộn."

Mới ngày đầu tiên đến đã sụp đổ, nhưng Kim Hoàn lại nghĩ chỉ cần cắn răng chống đỡ không chừng lại cò thể khổ tận cam lai, thế là nàng ta lại phấn chấn lên. Nàng ta có thể được chọn phân công tới đây ắt có một chút chỗ hơn người, sáng sớm hôm sau đông sương phòng vừa thắp đèn không bao lâu đã có tiếng gõ cửa.

Khương Mật đang mang giày, nghe thấy tiếng này ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang buộc dây ái, rồi nhìn về phía cửa, hỏi: "Ai vậy? ”

"Nô tỳ Kim Hoàn, đưa nước nóng tới cho lão gia thái thái."

Vệ Thành cách cửa gần hơn một chút, đi mở cửa, Kim Hoàn quả thật đang bưng chậu nước đứng ở bên ngoài. Hai người rửa mặt xong nàng ta cũng không vội vã đi, nói muốn hầu hạ phu nhân chải đầu, Khương Mật đang muốn trả lời, thì nghe thấy Vệ Thành nói: "Canh giờ còn sớm, ta đi tây sương phòng luyện chữ một lát. ”

"Có muốn uống trà sáng không?"

"Đừng bận rộn, nàng ngồi đó để Kim Hoàn chải tóc cho thật đẹp."

Khương Mật muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy Vệ Thành làm việc luôn có dụng ý, thì gật gật đầu. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, để mặc cho Kim Hoang chải tóc, lúc đầu không ai nói chuyện, một lát sau Kim Hoàn chủ động mở miệng: "Tóc của thái thái thật đẹp, vừa đen nhánh vừa sáng bóng." ”

Khương Mật ừ một tiếng.

Kim Hoàn lại nói: "Nô tỳ cũng đã chải đầu cho những thái thái tiểu thư khác, rất hiếm thấy ái có mái tóc mượt mà như này. ”

"Phải không?"

"Nô tỳ còn có thể lừa ngài hay sao?" Nàng nhìn bộ dáng Khương Mật đang phản chiếu trong gương đồng, cười nói, "Nô tỳ lúc vào cửa lần đầu tiên nhìn thấy thái thái đã cảm thấy ngài thật đẹp mắt, trong đầu tất cả đều là những lời khen ngợi đã từng được nghe qua, cảm thấy dùng câu nào trên người ngài cũng đều thích hợp."

Theo lý thuyết, được người ta khen ngợi như vậy Khương Mật hẳn là phải cảm thấy cao hứng, cũng lưu lại được ấn tượng ban đầu không tồi. Chiêu này Kim Hoàn đã dùng rất nhiều lần, tuy cũ, nhưng rất tốt, hơn nữa nàng có khuôn mặt thuần khiết, nói lời này có vẻ vo cùng chân thành.

Khương Mật thoạt nhìn cũng rất cao hứng: "Là những lời gì ngươi nói cho ta nghe một chút. Ta xuất thân nông thôn, nghe được nhiều nhất cũng chỉ là vài câu nói đơn giản như bộ dáng hài tử này thật đẹp, thật sự chưa từng chứng kiến kiểu khen người khác của kinh thành. ”

Kim Hoàn: "..."

Đây là lần đầu tiên có người nghe nịnh hót xong còn chưa thỏa mãn, muốn nàng tiếp tục khen, còn phải khen kiểu tầm mắt và phẩm vị của người kinh thành.

Nếu Khương Mật là kiểu đại mỹ nhân liếc mắt một cái là có thể mê hoặc lòng người đến thần hồn điên đảo quốc sắc thiên hương thì còn tốt, chỉ cần tùy tiện nịnh vài câu, da trâu cũng sẽ không đến nỗi rách. Nhưng nàng đẹp thì có đẹp, lại không đẹp đến mức kia, khuôn mặt thượng thừa nhưng không thể xưng là cực phẩm còn muốn người ta khen ra phẩm vị không tầm thường, cho dù là Vệ Hàn Lâm ở tây sương phòng tự đến, cũng quá khó. Đếm kỹ những lời tình cảm mà Vệ Hàn Lâm đã nói trong mấy năm qua, cũng chỉ có vài kiểu, lại còn thổ đến không chịu nổi.

Chuyện Vệ Hàn Lâm làm không được, lại để cho Kim Hoàn, người nhiều lắm cũng chỉ biết được mấy chữ đến làm, cũng quá là làm khó nàng.

Kim Hoàn hối hận.

Đầu óc nàng ta cơ bản đã trống rỗng, chỉ còn lại một câu "da mặt dày", không có gì khác.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.