Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1422 chữ

Nghiên Mực chạy tới đặt táo mật ở trước mặt Tuyên Bảo: "Bà nội cho, rất ngon, đệ đệ có muốn ăn hay không? ”

Khương Mật đang muốn bảo hắn tự mình ăn là được, đừng chọc đệ đệ.

Chợt nghe thấy trong miệng Tuyên Bảo thốt ra một chữ "ăn".

Khương Mật quên luôn chuyện nhắc nhở Nghiên Mực, nàng quay đầu lại nhìn đứa bé trắng nõn mập mạp đang ngồi trên giường: "Tuyên Bảo biết nói chuyện rồi sao? Nói thêm một chút nữa cho nương nghe đi. ”

Đôi mắt Tuyên Bảo đen láy nhìn chằm chằm Khương Mật, không mở miệng.

"Nương nhìn con đây." Nghiên Mực ngồi xuống bên cạnh đệ đệ, dùng hai đầu ngón tay cầm lấy miếng táo mật, đặt lên miệng đệ đệ, Tuyên Bảo ngửi thấy mùi ngọt ngào, mũi nhỏ của hắn giật giật, đầu nghiêng về phía trước muốn liếm. Nhưng ca ca xấu xa lại đưa tay về phía trước, Tuyên Bảo nhào lên, Nghiên Mực lại đưa ra xa hơn, khiến Tuyên Bảo nhìn thấy mà không ăn được.

Vốn tưởng rằng đệ đệ sẽ tức giận, sẽ đưa tay đánh hắn ầm ĩ muốn ăn.

Kết quả Tuyên Bảo nhìn chằm chằm quả táo mật kia trong chốc lát, do dự một chút xem có nên đưa tay ra không, sau đó buông tha.

Nghiên Mực không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, hắn vô tội nhìn lại. Khương Mật “ nở nụ cười, nàng vươn ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt mập mạp của nhi tử một chút: "Tuyên Bảo nói ăn đi, nương sẽ cho con. ”

“...... Ăn à? ”

Hắn nói xong, Khương Mật nhìn về phía Nghiên Mực, Nghiên Mực đưa táo mật lên cho hắn liếm chút vị ngọt. Tay Nghiên Mực cầm táo mật, trong miệng còn thở dài: "Không biết đệ đệ giống ai, lười thật đó. ”

"Nương cũng không biết con giống ai, quỷ linh tinh quái."

Sau đó Ngô bà tử cũng nghe nói Tuyên Bảo mở miệng, chờ khi Vệ Thành về đến nhà, vội vàng chia sẻ tin tức này. Vệ Thành bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn trưởng thành của Nghiên Mực, chàng không biết cụ thể khi nào trẻ con nên nói chuyện, khi nào có thể đi lại, chỉ biết là khoảng một tuổi, còn thắc mắc: "Tuyên Bảo mứoi mười tháng tuổi. Sao đã nói được rồi? ”

"Mới nói một chữ, không thể coi như là biết nói. Ta nhớ rõ khi Nghiên Mực tầm đó cũng chỉ biết nói muốn, ta bưng canh trứng đến thì hắn sẽ muốn.”

"Hai tháng nữa là Tuyên Bảo tròn tuổi, lúc Nghiên Mực tròn tuổi con bà Mật nương đều không ở nhà, lúc đó không chọn đồ vật đoán tương lai đúng không ạ?"

Ngô bà tử nói là không làm, ở nông thôn cũng không có đồ quý giá gì để hắn chọn.

"Thế thì đến lượt Tuyên Bảo nên làm một chút?"

"Được rồi, để xem đứa bé lười biếng kia sẽ chọn cái gì."

Khi màn đêm buông xuống, Vệ Thành nói nhỏ với Khương Mật, hỏi nàng buổi sáng có chuyện gì xảy ra.

Khương Mật vừa thân thiết với chàng xong, có chút mệt mỏi, dựa vào trong ngực nam nhân nhắm mắt hỏi: "Chuyện gì? ” Thanh âm có chút buồn ngủ, Vệ Thành nghe xong không định náo loạn nàng nữa, muốn dỗ nàng ngủ, Khương Mật mở mắt ra: "Hỏi chàng đó. ” “......” Vệ Thành cọ cọ bên tai nàng: "Ta đang nói đến nha hoàn trong nhà đó, buổi sáng nàng mang nước nóng đến đông sương phòng, ta chú ý tới nàng để chậu xuống rồi muốn đi ra ngoài, sau đó lại lấy cớ chải đầu cho nàng để ở lại. ” Lúc Vệ Thành hạ thấp giọng nói chuyện đặc biệt thôi miên, chàng vừa mở miệng nói chuyện Khương Mật đã muốn nhắm mắt lại, để duy trì tỉnh táo không để cho mình ngủ mất có vẻ khó khăn, nàng cố gắng dùng đầu óc gần như muốn đình công của mình suy nghĩ một chút, đem chuyện sau đó kể lại cho Vệ Thành nghe một lần. "Nàng ấy khen tóc thiếp đen bóng, người đẹp, nói thiếp giống tiên nữ, lại nói thiếp có quá ít son phấn, thiếp mới nói với nàng tiên nữ đều không cần dùng những cái này." Vệ Thành nhếch môi cười một chút, hỏi sau đó thì sao? "Không có, có lẽ còn có, nhưng bị tiên nữ làm cho nghẹn họng." Khương Mật nói xong mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Vệ Thành một hồi. "Làm sao vậy?" "Tướng công hỏi xong chưa? Thiếp muốn ngủ. ” "Không sao đâu, ngủ đi." Khương Mật dựa vào chàng ngủ thiếp đi, Vệ Thành ngủ trễ hơn một chút, chàng còn nằm suy nghĩ một lát. Kim Hoàn vừa tới, trước mắt còn đang phải thích ứng với hoàn cảnh Vệ gia, rất an phận, tạm thời chưa nhìn ra cái gì. Hôm nay lại đến phiên Vệ Thành tiến cung làm việc, chàng bước vào Mai Phương Trai vừa lúc có cung nữ đưa trà đến, thái giám tổng quản tiến lên đón đây, đưa đến ngự tiền. Lúc Vệ Thành vào cửa gặp phải cảnh này có nhìn thoáng qua, bị hoàng đế chú ý tới.

Đợi khi tất cả hạ nhân lui ra, hoàng đế mới hỏi Vệ Thành đang nhìn cái gì.

Vệ Thành lắc đầu, nói không có gì. "Trẫm chú ý tới, lúc ngươi vừa tiến vào có nhìn Đông Châu một cái." Đông Châu chính là cung nữ vừa đưa trà tới, hầu hạ ở ngự tiền đã nhiều năm, hoàng đế hỏi chàng Đông Châu có gì không đúng? "Hồi hoàng thượng, không có gì không đúng." "Vậy trẫm càng tò mò, rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì?" Vệ Thành căn bản không giống người nông thôn không có kiến thức, lúc thi đình đã rất bình tĩnh, lần đầu tiên tiến cung cũng không hề nhìn lung tung. Sau khi lên thị đọc cũng luôn ổn định bình tĩnh, tiến cung rất nhiều lần nhưng chưa từng phạm phải kiêng kị. Người này không tham lam cũng không có sắc tâm, sẽ không vô duyên vô cớ nhìn nhiều thêm một ánh mắt. Sự tình bị vạch trần, Vệ Thành bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Vi thần nhớ tới chuyện trong nhà, hơi lơ đãng một chút, đã bị hoàng thượng nhìn ra. ” "Ồ? Đông Chậu giống người nào trong nhà ngươi? ” "Cũng không hẳn là thế, chuyện nhỏ như lông gà, vốn không nên nói ra trước mặt hoàng thượng, nhưng nếu người có hứng thú, vi thần sẽ nói từ đầu." Càn Nguyên Đế uống một ngụm trà nóng, bảo Vệ Thành nói. Vệ Thành bắt đầu từ khi mình được thăng chức thành tòng ngũ phẩm thị đọc học sĩ, nói sau khi thăng quan, hàng xóm láng giềng hai bên, đồng liêu Hàn Lâm viện đều đến chúc mừng, trong đó hơn phân nửa là chúc mừng bằng miệng, cũng có người chuẩn bị chút lễ vật nhỏ, trong đó phần lễ của Quý Hàn Lâm tương đối đặc thù, "Quý đại nhân có lẽ nghe nói trong nhà vi thần không có người hầu kẻ hạ, cho nên đã đưa tới hai nha hoàn biết hầu hạ, vi thần khi đó không có ở nhà, gia mẫu nói thịnh tình của đại quản sự Quý gia bà đã khéo léo cự tuyệt, chỉ nhân một người. Trong nhà vi thân có thuê một người tới hỗ trợ làm việc tên là Thúy cô, nghe nói nha hoàn đưa tới có thể làm việc rất tốt, gia mẫu cho Thúy cô nghỉ, muốn giao những việc trong nhà cho nha hoàn làm. Nhưng mới được nửa ngày, vi thần vừa về đến nhà đã bị mẫu thân gọi sang một bên, mẫu thân hỏi: 'Tam lang con có đắc tội với người khác không? Đồng liêu của con chê cuộc sống nhà chúng ta quá thoải mái nên tới gây phiền toái phải không? Mẫu thân nói nha hoàn mà Quý đại nhân hảo tâm đưa tới cái gì cũng không biết, dạy nàng làm việc thật sự rất mệt người. ”
Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.