Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Lúc này Vệ Thành không kiếm chuyện nữa, chàng nhìn Khương Mật ra khỏi phòng, chờ sau khi nàng đi ra ngoài cũng chuẩn bị dậy.

Sáng hôm đó, Vệ Thành lên kế hoạch đi Tiền Sơn thôn một chuyến. Theo lý mà nói, chàng từ phủ thành trở về không cần đi báo cáo cho nhạc phụ, nhưng Khương gia vừa gặp nạn, chàng thân là con rể, không ở nhà thì thôi, nếu đã trở về thì nên đi qua xem một chút.

Vệ Thành đem tính toán trong lòng vừa nói, Khương Mật đã giữ chặt chàng lại.

Hỏi nàng làm sao?

Khương Mật nói không muốn chàng đi.

Hỏi tại sao?

Đợi một hồi lâu nàng mới lên tiếng, nói: " Thiếp sợ chàng xấu hổ, sợ chàng vì nể tình mà tiến lùi không được, sợ chàng chịu thiệt... Cha thiếp thì còn muốn giữ mặt mũi, nhưng bên kia không chỉ có cha thiếp, chỉ sợ chàng vừa mở miệng hỏi bọn họ tính toán như thế nào, mẹ kế bà ấy trực tiếp há miệng hỏi chàng vay tiền, nếu thật sự gặp phải loại chuyện này chàng phản ứng như thế nào? ”

Vệ Thành nói không ngại, hiện tại chàng không có chỗ cần dùng đến tiền, chỉ cần lập giấy tờ đàng hoàng thì cho nhạc phụ mượn cấp cứu cũng không sao.

Khương Mật không cho, nói lập chứng từ cũng không dễ đòi lại.

Nếu người ngoài vay thì còn có thể đi đòi nợ, nhà vợ vay tiền có thể ép trả nợ được không ?

Thanh danh của người đọc sách có còn muốn hay không? Công danh còn muốn thi hay không?

"Thiếp là nữ nhi, kỳ thật loại lời này không nên để thiếp nói, nhưng thiếp không tin mẹ kế. Bạc nhà ai cũng không phải tự nhiên mà có, thiếp sợ chàng cho mượn liền không thu lại được. Chàng không biết nhưng thiếp biết, nhà mẹ đẻ thiếp không nghèo đến mức đó, cho dù không có hai mươi lượng tiền tiết kiệm, nhưng nhất định phải có hơn mười lượng. Hơn nữa nha môn còn trợ cấp một ít, cho dù vẫn không đủ, cha thiếp cũng nên hỏi đại bá, huynh đệ ruột thịt nên tương trợ lẫn nhau. ”

" Chàng hiểu không? Trừ phi vạn bất đắc dĩ, thiếp không muốn cùng nhà mẹ đẻ bên kia có liên quan đến tiền bạc. ”

Vệ Thành nghe hiểu.

Chàng cũng không phải chỗ nào cũng sẽ nguyện ý cho vay tiền, mà là cảm thấy nhạc phụ nếu mở miệng, chàng không thể cự tuyệt, nếu cự tuyệt người mất mặt mũi chính là Mật nương, Mật nương bị kẹp ở giữa chồng và cha sẽ cực kỳ khó xử.

Nhà mẹ đẻ gặp đại nạn, mở miệng nhờ vả, con rể làm sao có thể từ chối?

Tuy rằng Khương Mật nói như vậy, Vệ Thành vẫn cảm thấy nên đi một chuyến, không đi là mình không đúng. Khương Mật không còn cách nào khác, xoay người đi gọi cứu binh, nàng đem mẹ chồng Ngô thị tìm tới, bảo Ngô thị nói với chồng.

Ngô thị còn đang không biết bọn họ đang nói cái gì, cho đến khi nghe nhi tử nói muốn đi Tiền Sơn thôn.

" Tam Lang muốn đi thì để cho nó đi."

"Vạn nhất..."

"Yên tâm đi, không có vạn nhất, " Ngô thị xoay người bảo nhi tử trở về phòng đem hơn mười lượng kia lấy ra, nói tạm thời vẫn để ở chỗ bà. Sau khi bạc đến tay, bà nói thêm, " Nếu nhạc phụ thực sự nói chuyện với con, con nói mình không cầm tiền, tiền để hết ở chỗ ta, bảo ông ấy đến gặp ta. ”

"Nếu thật sự tìm đến ngài?"

"Ta đây liền khóc lóc với ông ấy rằng ở phủ thành chi phí lớn, nuôi người đọc sách không dễ dàng."

Khương Mật nghe đến hồ đồ, nói: "Lần trước tướng công viết thư gửi về còn kèm theo ba lượng bạc, nương cao hứng kể khắp nơi, sau đó cả thôn đều biết, quan học phát bút mực giấy, giày dép, mũ áo dài, còn trợ cấp sinh hoạt, cần chi phí chỗ nào? ”

Ngô thị đắc ý nói: "Tam tức phụ con quá thật thà rồi, cho dù quan học bao trọn không phải còn có duy trì quan hệ này nọ sao? So sánh với quan hệ qua lại thì chuyện ăn mặc, bài vở tính là cái gì? Ta nghe nói trong thành còn có hội thơ hội văn, những thứ này cũng tốn tiền đi ? Rồi đi uống rượu với bạn đồng môn mà không tốn tiền? Bọn họ lại không thể đi phủ thành hỏi thăm xem Tam Lang làm cái gì, ta thích bịa sao thì bịa, ông ấy có thể biết được cái gì? ”

Mật nương: ...

"Lão tam nhớ kỹ, nhạc phụ hỏi con chuyện phần thưởng con cứ nói thật, hỏi tiền đâu? Thì nói đã tiêu hết để mua đồ cho ta cùng cha con còn có Mật nương. Hỏi con ở phủ thành đọc sách có phải không tốn tiền, con liền nói cho ông ấy biết vẫn cần chút chi phí, cứ như ta nói, con cứ rào trước, vạn nhất mà ông thông gia đến cửa, ta với cha con sẽ nói tiếp cho. ”

Vệ Thành:...

Ngô thị cầm mười lăm lượng bạc của Vệ Thành, trong đó mười bốn lượng là mang theo lúc rời nhà đầu năm, còn có một lượng là chàng chép sách bán gạo kiếm được. Thực ra cũng không phải chó có một lượng, ở bên ngoài cũng cần tiêu tốn một ít, chỉ còn lại từng này.

Mười lăm lượng bị Ngô thị lấy đi bảo quản hộ, để lại cho chàng cũng chỉ có mấy chục đồng tiền, Vệ Thành suy nghĩ một chút, cầm tiền đi cắt chút thịt, xong mới đi Tiền Sơn thôn. Bởi vì biết Khương gia đã bị phá hủy, chàng không đi đến đó, sau khi đến Tiền Sơn thôn thì hỏi thăm nhà Khương lão đại đi như thế nào. Chàng xách thịt đi đến nhà Khương lão đại, quả nhiên nhìn thấy cha vợ.

Chuyện sau đó trên cơ bản đều bị Ngô thị cùng Khương Mật đoán trúng.

Khương phụ không muốn mở miệng với con rể, cho dù tiền xây nhà không đủ, thiếu một chút cũng nên mời đại ca giúp đỡ trước, nếu vẫn không đủ mới có thể tìm nhà mẹ đẻ bên vợ hoặc là nhà chồng của con gái, không thể lướt qua người Khương gia trực tiếp đi tìm thông gia hỗ trợ.

Ông nghĩ như vậy, nhưng Tiền Quế Hoa không nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.