Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 964 chữ

Tiền Quế Hoa sinh non đã được một thời gian, ở nông thôn không quá chú ý, sinh xong ba ngày đã có thể xuống đất, chứ đừng nói là xảy thai. Tiền Quế Hoa cũng nằm trên giường ba ngày, trước khi Vệ Thành tới đây bà ta đã sớm xuống giường.

Vốn mấy nam nhân nói chuyện ở phòng ngoài, bao gồm Khương phụ, Khương đại bá, còn có hai nhi tử của Khương đại bá. Đang nói Tiền Quế Hoa đã tới, quả nhiên là hỏi tiền bạc, hỏi chi tiêu, hỏi chàng đi học quan học chẳng những không tiêu tiền còn có thể được tiền có thật hay không?

Chàng nói đúng, Tiền Quế Hoa bắt đầu khóc than, vừa khóc vừa mắng nha môn có lỗi với bọn họ, cái gì cũng không làm chỉ trợ cấp năm lượng.

"Con rể bây giờ tốt rồi, phải giúp chúng ta. Không cần nhiều, chỉ cần tám lượng, mười lượng để chúng ta dùng trước, yên tâm, chờ sau này có tiền chúng ta nhất định sẽ trả lại. ”

Vệ Thành đã gặp qua không ít chuyện đời, nhưng cũng không nghĩ tới còn cả cách tiếp cận này.

Nếu Ngô thị hoặc Khương Mật nghe được lời này chắc dựng hết cả lông tơ lên.

Bà ta nói có tiền nhất định sẽ trả, nghe chừng sẽ cùng ngươi khóc nghèo cả đời.

Cũng may, công tác chuẩn bị làm tốt, chàng cũng không có cơ hội rơi vào cái hố này, bởi vì trước khi ra khỏi cửa nương và vợ chàng chuyện gì cũng đã nghĩ đến.

"Cái này... Không phải là ta không muốn giúp đỡ, ngưng thực sự là ta không có tiền. Đừng nói tám, mười lượng, trên người ta ngay cả một lượng bạc cũng không có, chỉ có năm mươi đồng đã mua thịt ở nhà đồ tể. ”

Tiền Quế Hoa vẻ mặt xấu hổ ". Con rể à, ngươi vừa rồi cũng không nói như vậy. ”

Vệ Thành cũng lúng túng: "Vốn có mấy lượng bạc, tôi không biết nhạc phụ bên này có việc cần dùng gấp, trước khi về nhà đi mua đồ ở phủ thành, toàn bộ tiêu hết rồi. ”

"Mấy lượng bạc toàn bộ tiêu hết rồi? ngươi mua cái gì?”

m lượng của Tiền Quế Hoa đột nhiên cao lên, Vệ Thành vẫn vững vàng, trả lời: " Mua cho nương ta cùng với Mật nương mỗi người một món trang sức, còn cho cha ta một bánh trà thượng hạng, chính là những thứ này. ”

Nghe chàng giải thích xong còn khó chịu hơn là không giải thích.

Tại sao ư? ngươi xem xem Vệ Thành nói gì?

Chàng nói mình mua đồ trang sức cho Khương Mật.

Nhà mẹ đẻ thảm như vậy, nàng ngược lại còn có trang sức mới.

Tiền Quế Hoa lại cảm thấy tức ngực, nàng đè xuống, hỏi: "Thật sự một chút cũng không còn sao? ”

"Ta ở chỗ này không có, nương ta có hay không ta không biết..."

Khương phụ rốt cuộc nghe không nổi nữa, ông đen mặt bảo Tiền Quế Hoa vào bên trong: "Nam nhân đang nói chính sự có phần ngươi xen vào? ”

“ Ông không bỏ mặt mũi xuống được, còn không cho ta đem tình huống trong nhà nói với con rể?

......

Bà nương trong nhà làm như vậy, Khương phụ cảm thấy rất mất mặt. Không chỉ có ông, trong khoảng thời gian này một nhà Khương lão đại cũng sắp bị Tiền Quế Hoa phiền chết. Ở nhà người khác sinh đẻ hoặc là sinh non đều động chạm đến gia chủ, hơn nữa sinh non, càng xui xẻo.

Cái này không nói đến, sau khi bà ta sinh non còn càng giày vò người, muốn ăn thịt còn phải ăn trứng, nói bị thương thân thể phải bồi bổ. Không riêng gì bà ta ăn, lượng cơm Cẩu Tử ăn cũng không nhỏ, Khương đại tẩu lúc đầu cũng thật sự đau lòng một nhà huynh đệ, thật lòng tiếp tế, nhưng qua thời gian dài liền không thoải mái.

Nghĩ đến trong một chốc một lát nhà mới của Khương phụ chưa chắc đã xây nổi, một ngày không được sẽ phải ở nhà mình thêm một ngày, nam nhân nhà mình là đại ca sao có thể đuổi nhà huynh đệ gặp nạn ra khỏi cửa, nghĩ như vậy Khương đại tẩu quả thực đau đầu.

Càng làm bà đau đầu hơn là, đã đào bới rất nhiều ngày nhưng bọn họ cũng không đem tiền tiết kiệm của nhà lão nhị đào ra được, Tiền Quế Hoa không có chút chột dạ nào mắng trời mắng đất, khẳng định có kẻ nào đó mất lương tâm mò mẫm lấy đi, tiền không có thì làm sao? Đương nhiên là trông cậy vào huynh đệ tiếp tế bọn họ.

Khương đại tẩu thấy thật phiền.

Cảm giác được là ôn thần, hết lần này tới lần khác không tiễn đi được.

Vệ Thành xách theo một miếng thịt lớn đến, buổi trưa chàng ở nhà Khương đại bá ăn cơm, lại cùng cha vợ nói chuyện một lát mới đứng dậy cáo từ. Chàng vừa mới về nhà lão nương cùng nương tử tiến lên nghênh đón, hai người trước sau mở miệng, hỏi tình huống gì? Bên kia có mở miệng không?

"Vẫn là Mật Nương thấy rõ ràng, bà ấy trước tiên hỏi chi tiêu ở phủ thành, sau đó mới nhắc tới chuyện vay tiền."

" Chàng thì nói gì?

"Ta nói ta không có tiền, nương ta có lẽ sẽ có, tìm bà ấy đi."

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.