Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Hậu Sơn thôn bên này nữ nhân nàng nhận ra không ít, nam nhân chỉ quen mặt một nửa còn lại thì không biết. Khương Mật suy nghĩ một chút, nói: " Người gầy khô quắt queo, má thì hóp mỏ thì nhọn như khỉ, không giống người tốt. ”

"Cao bao nhiêu?"

" Không cao bằng cha."

"Còn nhớ cái gì nữa không?"

" hắn có đôi tai dài."

Ngô thị đại khái đã đoán được là ai, đang nghiến răng, Vệ phụ từ bên ngoài đi vào phòng: "Không phải nói ăn cơm sao? Sao còn chưa bưng lên bàn? ”

"Ăn,ăn! Ông chỉ biết ăn. Có biết tối hôm qua Mật nương lại nằm mơ không?”

Vệ phụ cũng hoảng sợ, hỏi chuyện gì, Khương Mật lại nói một lần, nói xong chờ cha chồng quyết định. Vệ phụ còn chưa quyết định, mẹ chồng Ngô thị vỗ mặt bàn một cái, sát khí đằng đằng nói: " Mấy loại trộm cắp này, một lần không trộm được đồ còn có thể tới thêm hai ba lần, nghe ta nói, lão già ông cứ giả bộ ra ngoài, rồi vòng ra sau nhà cầm một cây gậy lớn chờ sẵn, Mật nương cứ thành thật ở trong bếp, đừng đi ra, hai chúng ta đóng cửa đánh chó, nhất định phải bắt hắn lại.”

"Vậy nếu hắn không thừa nhận là tới trộm, nói là tới tìm người..."

“ Thế thì lát nữa ta giấu bạc vào trong bếp, lưu lại bốn lượng bán lợn hôm qua, làm tang vật bắt trộm.”

Khương Mật ở một bên nghe, nói: " Nếu hắn thật sự muốn chơi xấu, như vậy vẫn không rõ, con có một chủ ý. Nương vào bếp lấy một cây củi nhỏ đang cháy, chọc một lỗ trên tấm vải xanh đựng bạc, lát nữa con lấy kim chỉ vá lên một hình hoa văn. Như vậy chúng ta chờ khi hắn trộm được bạc lập tức bắt người lại, lúc bà con xem náo nhiệt tới mới lục soát thân thể hắn trước mặt mọi người, đối chất với hắn.”

Ngô thị nghe, biện pháp này có thể dùng.

Có thể nghĩ ra loại mưu ma chước quỷ này, bà đúng là phải nhìn tam tức phụ mình với cặp mắt khác xưa.

Đến lúc đó mà hắn có gan nói là bạc của mình, vậy chỉ cần mở ra hình thêu trên vải là có thể để hắn chết một cách minh bạch. Không có thiên nhãn làm sao hắn có thể biết bên trong có hoa văn gì?

"Được được được, cứ như vậy! Mật nương con ăn nhanh một chút, ăn xong chúng ta liền chuẩn bị, con đi thêu hoa, ta ra đống củi khô tìm hai cây gậy rắn chắc bền bỉ, để xem hôm nay ta có đánh chết hắn không. ”

Ngày mười bốn tháng Chạp là một ngày náo nhiệt.

Hôm nay tên trộm nảy sinh ý đồ xấu, trước buổi trưa đúng là lẻn vào đông phòng Vệ gia, sau khi tìm tòi lục lọi một hồi bọc vải xanh Ngô thị giấu trong góc, mở ra nhìn, bên trong là bốn lượng bạc. Hắn còn có chút không hài lòng, vốn nghĩ là sẽ được nhiều hơn, giờ lại chỉ có chút tiền này. Đầu tiên hắn bọc lại bốn lượng bạc, nhét vào trong ngực, sau đó tiếp tục lục lọi, ý đồ xem còn con cá lọt lưới nào không. Đột nhiên phát hiện tiếng nói chuyện trong bếp ngừng lại, hắn nín thở muốn trốn, còn chưa kịp trốn đã tháy Ngô thị cầm một cây gậy gỗ lớn đứng ở cửa đông phòng.

"Ta nghe thấy tiếng xột xoạt, còn tưởng là chuột, thì ra là con chuột to nha."

Ngô thị cầm gậy đi lên đánh loạn, đánh đến khi người đàn ông gầy gò ôm đầu chạy trốn, hắn vẫn muốn chạy, nghĩ thầm chỉ cần không bị bắt tại chỗ, sau đó vẫn có thể chối tội được.

Nhưng tuyệt vọng hơn là Vệ phụ cũng trở về.

Hơn nữa, Ngô Thị chỉ đánh hắn còn chưa đủ, còn kéo cổ họng hô to "Đại Lang Nhị Lanh đâu? Nhanh lên nghe thấy không? Có trộm vào nhà. Sang bắt trộm. ”

......

Ngày hôm nay, Vệ Thành cũng trở về.

Trước kia mỗi lần trở về, đi trên đường làng là kiểu gì cũng bắt gặp người quen, hôm nay sau khi vào thôn, một người cũng không thấy, chàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn vững vàng đi về phía nhà mình, đi đến chỗ có thể nhìn thấy nhà mình, nghi hoặc trong lòng chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn kịch liệt tăng lên.

Từ xa, chàng thấy rất nhiều bà con đứng trên sân viện nhà mình.

Tim Vệ Thành đập nhanh hơn rất nhiều, không giống như lúc trước mang theo tâm tình hào hứng được về quê, vừa đi vừa thảnh thơi xem cảnh sắc trong thôn, chàng chạy nhanh đến cổng thì nghe thấy tiếng mẫu thân kéo cổ họng mắng trời mắng đất, chen vào nhìn.

Nương chàng giống như môn thần canh cửa, thấy hai chân bà dang rộng, tay trái chống thắt lưng, tay phải cầm một cây gậy gỗ lớn vừa dài vừa thô, hung thần ác sát nhìn nam nhân nhỏ bé ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Vệ Thành chỉ nhìn lướt qua, xiêm y người nọ vừa bẩn vừa nhăn, tóc rối tung, ôm đầu không thấy rõ là ai, nhìn hắn còn đang kêu rên không ngớt, có lẽ là bị đánh đến tàn nhẫn.

Ngô thị đang mắng thống khoái, bà con cũng đang hứng thú hóng hớt, nhất thời không ai chú ý tới Vệ Thành đã về.

Lúc này, Vệ Thành mở miệng gọi một tiếng nương.

" Mọi người đang làm gì vậy?" Nhà mình xảy ra chuyện gì rồi? ”

Ngô thị nghe thấy tiếng nói quay đầu nhìn, trong đội ngũ xem náo nhiệt quả nhiên có thêm nhi tử của bà: "Tam Lang đã trở lại đấy à? Về thì vào nhà bếp nói chuyện với nương tử con đi, lúc này nương không rảnh quan tâm đến con, ta còn phải thu thập tên ăn trộm. Đồ vương bát đản không có mắt nhìn lại dám trộm lên đầu lão nương! Dám ăn cắp tiền bán lợn của ta! Xem ta đánh chết hắn.”

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.