Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1132 chữ

Nghe Ngô thị mắng mấy tiếng Vệ Thành cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, trước khi chàng về phòng cất đồ còn để lại một câu, ý tứ đại khái là đánh hay mắng đều không ổn, tốt nhất là báo quan.

Báo, báo quan?

Đừng nói đến mấy người đến góp vui, ngay cả Ngô thị cũng ngẩn người. Nà chỉ muốn đem tên trộm này hung hăng thu thập một trận, không nghĩ tới kéo hắn đi gặp quan. Xưa nay trong thôn, có va chạm gì cũng là đóng cửa lại giải quyết, không phải giết người phóng hỏa sẽ không báo lên nha môn.

Nhìn những ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn qua, trong kinh ngạc kia còn có không đồng ý, Vệ Thành nói thêm hai câu: "Ta quanh năm không ở nhà, trong nhà chỉ có kiều thê nhu nhược cùng cha mẹ già yếu, ngay cả tặc nhân cũng biết nhà ta dễ trộm, gặp chuyện này mà còn phải giải quyết nhẹ nhàng thì những người khác lại thấy Vệ gia ta dễ lừa. Ta ở hàn môn khổ cực đọc sách hơn mười năm, hiện giờ cũng coi như có chút tiền đồ, mà còn không bảo vệ được người nhà, chẳng phải là tiêu phí nhiều năm đọc sách thánh hiền sao? ”

So với người nông dân ở nông thôn, Vệ Thành không được coi như là cường tráng, nhưng chàng đứng thẳng thân cao như tùng trúc, nói hùng hồn.

Chàng nói như vậy, những người khác cũng hiểu được một chút, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không nên báo lên nha môn.

"Nếu trong nhà mất đồ đáng giá không tìm được thì báo quan cũng không sao, nhưng đây cả trộm cả bac đều bắt được rồi. Cứ thoải mái hắn một trận, tên khốn kiếp này đúng là thứ không ra gì, đáng đánh, nhưng trong nhà hắn vẫn còn có một mẹ già, nếu bắt người đến nha môn nương hắn còn sống được sao? Đã gần tết rồi, Vệ gia nên giơ cao đánh khẽ”

“ Đúng đấy, hắn không ra gì đến vợ cũng chạy theo người khác, trong nhà chỉ có một mẹ già, mẹ hắn vì trả nợ cho hắn mà làm ngày làm đêm làm đến mù mắt, nếu thật sự bắt hắn đến nha môn, bà ấy sống không nổi, sống không được đâu.”

" Bây giờ nương hắn bệnh nặng, người còn nằm trên giường, còn phải chờ hắn về hầu hạ. Ngô bà tử bà đánh cũng đánh rồi, lấy tiền về, coi như xong. Bây giờ cho ăn giáo huấn, nếu sau này hắn vẫn tiếp tục làm chuyện xấu thì sẽ không còn ai thay hắn cầu xin, lúc đó nên làm sao thì cứ làm như vậy. ”

Lúc đầu Ngô thị động thủ vừa lưu loát vừa mạnh mẽ, bây giờ nghe bà con khuyên một trận lại có chút do dự.

Đứng ở lập trường của bọn họ, bị trộm thì phải trị tên trộm một trận ra trò, để cho người ta biết người Vệ gia không dễ ức hiếp. Nhưng lúc này người trong thôn đến khuyên, không nể mặt một chút cũng không thích hợp. Dù sao Hậu Sơn thôn là gốc rễ của Vệ gia, đừng nói hiện tại còn chưa từ trong thôn đi ra ngoài, cho dù sau này thực sự được xuất đầu, thì tổ tông Vệ gia vẫn được thờ ở đây, nhà cũ vẫn còn lại ở chỗ này.

Ngô thị nhìn về phía Vệ Thành: "Tam Lang con nói xem? ”

Vệ Thành vừa rồi ra mặt, lúc này không tiếp tục kiên trì nữa, Ngô thị nhìn chàng, chàng lại quay đầu nhìn cha mình: " Phụ thân người là đương gia, việc này người định đoạt. ”

Vệ phụ đứng ở bên cạnh nửa ngày không mở miệng, đột nhiên bị điểm danh, sửng sốt một chút.

Ông còn chưa lấy lại tinh thần, Ngô thị đã thoáng hiểu được một chút, thái độ của nhi tử cường ngạnh là đang trải thảm cho lão đầu tử, để cho lão đầu tử đến làm người tốt. Cũng cho người trong thôn nhìn vào, Vệ gia vẫn là lão già đương gia, lời ông nói mới tính.

Lúc trước, bởi vì Vệ Thành trúng tú tài, hơn nữa còn được đến Túc Châu phủ học đọc sách, chàng rất giỏi, nên người khác nhắc tới Vệ gia đều khen ngợi chàng, có chút khinh thường Vệ phụ.

Có một đứa con trai có năng lực xuất chúng như vậy đương nhiên là đáng để cao hứng, nhưng Vệ phụ dù sao cũng mới hơn bốn mươi tuổi, không được coi là tuổi trẻ, nhưng thân thể ông vẫn còn cường tráng, tinh thần cũng tinh anh, nghĩ đến mình bây giờ không có tác dụng gì, tất cả đều phải dựa vào nhi tử chống đỡ gia môn, chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng nghe nhi tử thu xếp, ít nhiều ông cũng có chút khó chịu.

Vệ Thành đây chính là giành vinh quang lại cho cha mình.

Vốn dĩ bắt được một tên trộm làm sao cần phiền phức đưa đến nha môn? đừng nhìn người trong thôn lúc này đều thay hắn cầu tình, trên thực tế không ai không hận phường trộm cắp.

Thôn Hậu Sơn lớn như vậy, mấy đời đều là bà con thân thích, từ đầu đến cuối thôn nhà ai cũng biết nhau, không giống như huyện thành phủ thành dân cư lưu động, ở nông thôn làm trộm có quá nhiều rủi ro, chỉ cần bị bắt, sau này nhà ai mất đồ đều hoài nghi đến ngươi đầu tiên, ra ngoài nhìn thấy người ta sẽ bị phun một ngụm nước bọt mắng là trộm.

Nhìn về lâu về dài, cái giá mà hắn phải trả giá sẽ rất lớn, lớn đến mức không cần nhiều lời mời quan phủ đến xử án đánh hắn một trận. Trước khi Vệ Thành mở miệng đã biết bà con sẽ xếp hàng khuyên nhủ, chàng chỉ muốn chớp thời cơ cho cha mình ra mặt mà thôi. Đồng thời cũng lo lắng nương tức giận quá mức, đánh người không phân nặng nhẹ ra hậu quả xấu. Nếu khuyên bà đừng đánh khẳng định bà sẽ không nghe, nhưng mà nói hôm nay nhất định phải báo quan, bà ngược lại lại không xuống tay được, sẽ cảm thấy có phải là quá đáng hay không...

Người Vệ gia không nhất định sẽ hiểu hết về Vệ Thành, nhưng Vệ Thành thật sự nhìn thấu triệt tất cả mọi người.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.