Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1381 chữ

Đời trước, anh từng theo chân Snape vào Rừng cấm, ở một góc nhỏ không đáng chú ý, có một đoá Death Light, hoa nở đẹp đẽ vô cùng, như ngọn đèn báo hiệu cái chết, là nguyên liệu độc dược quý giá khó mà mua được. Quả nhiên, sau khi né khỏi vài ba con nhện lớn, anh nhìn thấy ánh sáng quen thuộc ở sau một cái cây.

"Chết tiệt!" 

Cedric bật ra một tiếng chửi thề, anh bị một còn bọ cạp ba đuôi bắt gặp, và dù tránh được nọc của nó, anh vẫn bị kẹp cho một cái vào tay trái. Cedric qua loa lẩm nhẩm bùa chữa thương, dùng tay phải lành lặn của mình che chở cho đoá hoa trong ngực, guồng chân chạy về phía phòng sinh hoạt chung.

Sáng thứ hai, phòng ăn vắng ngắt, Cedric nhìn quanh, cả trường chỉ còn lại chưa đầy mười học sinh của các nhà, Dumbledore dồn bọn nhỏ lại một dãy, đối diện với các giáo sư. Sư tử Gryffindor không hài lòng lắm, gầm gừ với mấy Slytherin. Cedric nhíu mày, nhắc nhở.

"Đừng tỏ ra bất lịch sự như vậy, đàn anh. Anh không thấy bản thân mình phiến diện và ngây thơ vô cùng khi kết tội một người khác chỉ vì viện của họ ư? Bởi nếu tôi nhớ không lầm thì Gryffindor được coi là chính trực cũng có kẻ theo Voldemort."

Đột ngột, cả phòng ăn lặng ngắt, và mọi người dừng câu chuyện của họ lại, tập trung vào Cedric. Và thản nhiên, anh nhún vai. 

"Thấy chưa, về khoản sợ hãi và chán ghét Voldemort, thì Slytherin hoàn toàn giống với chúng ta."

"Đừng gọi cái tên ấy ra!"

Học sinh cả bốn viện, lần đầu tiên, đồng thanh quát vào mặt Cedric, anh rất hài lòng với điều này. Cụ Dumbledore hiền hoà nheo mắt cười, cứ như tranh cãi nãy giờ chỉ là trêu đùa nhỏ nhặt vậy. Cụ nghiêng đầu thì thầm với Snape.

"Cedric là một đứa trẻ ngoan, phải không Severus?"

Và Snape quạnh quẽ trả lời.

"Không đứa trẻ nào không ngoan trong mắt cụ cả, ít nhất là tôi nghĩ vậy."

Ông lia mắt qua chỗ đứa trẻ đang được nói đến, thấy nó bắt đầu nói về Quidditch. Đây hẳn là điểm chung duy nhất của bốn học viện, vì ông thấy tất cả chúng nó dồn hẳn vào một chỗ và háo hức cả lên, quên cả việc chúng vừa choạch choẹ nhau hồi nãy. Đúng là bọn nhãi ranh. Rồi đột nhiên, đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông với ánh mắt lạ lùng, chẳng lẽ ai nó cũng nhìn như vậy? 

Suốt mấy ngày sau đó, Cedric trốn hẳn trong phòng, anh bắt đầu luyện tập thần chú gọi Thần hộ mệnh mấy hôm nay. Anh vô cùng buồn bực vì nó mãi chẳng thành hình được, cứ mơ mơ hồ hồ như một đám khói.

"Thưa giáo sư!" - một lần nữa, Cedric đi tìm giáo sư độc dược của mình - "Em có thể hỏi thầy về thần chú gọi Thần hộ mệnh không, em không làm nó tụ thành thực thể được."

Snape đau đầu vô cùng. Ông không hiểu sao con lửng nhỏ này lại cứ lẽo đẽo đi theo ông mãi. Nó không hề sợ ông, dù cho ông đối xử nó hệt như mấy đứa khác. Đến cả đàn rắn con trong nhà cũng không dám tìm ông như nó.

"Ta nghĩ đây là vấn đề của giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới đúng, và nó không nằm trong chương trình học năm nhất, Diggory."

Cedric không để ông đi khỏi, anh lấy hết dũng khí hai đời ra níu vạt áo chùng của ông. 

"Nhưng em không hiểu những gì giáo sư Peruntil nói, hơn nữa học tập không khi nào là sớm cả, giáo sư."

Snape nhíu mày, gạt tay thằng nhãi không sợ chết kia ra.

"Vậy thì đi tìm Sprout, ta nghĩ viện trưởng của trò sẽ vui lòng khi chỉ dạy trò. Và buông ta ra, Diggory!"

Cedric thở dài, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh đâu hi vọng mọi chuyện sẽ dễ dàng cơ chứ.

Sáng ngày hai lăm, Snape nhìn vào góc phòng, buồn bực, ông nhận ra dạo gần đây ông rất hay buồn bực. Ở góc hầm dư ra một món quà. Ông gần như nhận ra ngay vì ngoại trừ đồng nghiệp trong trường và một nhà Malfoy, không còn ai tặng quà cho ông mấy năm nay. Và bây giờ thì có một phần quà không rõ nguồn gốc xuất hiện ở góc căn hầm của ông. Snape ếm lên trên đó cả tá bùa dò xét, phòng trường hợp nó là trò đùa dai của đứa học trò chán sống nào, hoặc thậm chí là của kẻ thù cũ, thứ mà ông cho rằng có rất nhiều. 

Sau khi chắc chắn bản thân sẽ an toàn, Snape mở hộp quà, và sững ra, rất lâu. Rồi ông gầm gừ, lao khỏi hầm. Ông khá chắc ông biết chủ nhân của nó là ai. Ông bắt gặp Diggory ngồi một mình trên Tháp thiên văn. Nó rất hoảng hốt khi nhận thấy ông đến gần.

"Ta không nghĩ là ta đáng sợ hơn lũ sinh vật trong Rừng cấm, Diggory. Điều gì khiến vị anh hùng dám một mình ra vào Rừng cấm như sân nhà sợ hãi giáo sư độc dược hèn mọn đáng thương của cậu ta?"

"Thầy thích món quà không, giáo sư?"

Và không để Snape có cơ hội mỉa mai, Cedric tiếp tục.

"Em cá chắc là thầy không có quà cho em."

Snape căng khóe miệng, vì thằng lỏi con này nói đúng thật. Tiếc rằng hiện tại là kì nghỉ lễ và ông không trừ điểm nó được.

"Trò có thể tới hầm tối nay, Diggory, vì Thần hộ mệnh mãi không thành hình kia của trò."

"Không cần, giáo sư, em vừa hoàn thành được nó rồi. Đổi lại, em muốn một thứ khác cơ."

Diggory có vẻ trốn tránh khi nói đến Thần hộ mệnh. Snape thấy rằng nó không ngây ngô như mấy đứa trẻ bình thường. Cho tới bây giờ, mọi chuyện dường như được nó tính toán cả, và ông ghét cảm giác bị người khác nắm thóp này.

"Em muốn thầy gọi em là Cedric, và em cũng sẽ gọi thầy là Severus, tất nhiên là chỉ ở bên ngoài lớp học thôi, thưa giáo sư."

"Dựa vào cái gì mà trò nghĩ trò có thể gọi tên thánh của một giáo sư, Diggory?"

"Dựa vào đoá Death Light mà em suýt mất cả tay trái mới hái về được, Severus."

Snape thô bạo kéo giật lấy tay trái của anh, và ông nhìn ra ngay một vết sẹo dài, vẫn còn tím trên cẳng tay nhỏ xíu. Ông lôi xềnh xệch thằng nhỏ về phía hầm.

"Ngu ngốc, Diggory, não của mi hẳn phải trôi cả ra ngoài khi mi đi tắm, nên mi mới điên rồ đến mức chui vào Rừng cấm. Ta có nên chúc mừng sự may mắn đến bất ngờ kia của mi không, vì hiếm có đứa năm nhất nào sống sót mà ra khỏi đó khi đi một mình?"

"Là Cedric, không phải Diggory, Severus!"

Cedric để mặc bản thân bị kéo đi, vùng vằng kháng nghị về cách xưng hô. 

"Vậy thì, Cedric, mong rằng mi không nghĩ mi có thể thoát khỏi nơi đó lần hai và giữ cho mình tránh xa khỏi cánh rừng chết chóc đó."

Cedric uống hết lọ độc dược có mùi bùn nhão mà Severus đưa cho, tự hào.

"Nếu em không phải che chở bông hoa kia thì em đã mang cả con bọ cạp về cho thầy rồi, Severus."

"Mi không phải sư tử Gryffindor, đừng lỗ mãng như vậy." 

Cedric nhìn cánh tay lành lặn của mình, sờ tay lên ngực lẩm bẩm một điều gì đó. Và nhoẻn miệng cười.

"Giáng Sinh vui vẻ, Severus."

"Đừng trông mong ta sẽ nói mấy lời ủy mị đó với mi, Digg… Cedric."

"Em biết, Severus."

Bạn đang đọc Vượt Tầm Kiểm Soát sáng tác bởi tucnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tucnhien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.