Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm đáng sợ

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Xác? Ba cái xác? Trương Thanh đang nói gì vậy? Đây là ông nội và bố mẹ tôi, liên quan gì đến xác chết?

Trương Thanh thấy tôi không vui nên vội giải thích, ba cái xác anh ta đào trong rừng sâu núi thẳm kia giống hệt với người trong bức ảnh.

"Nói bậy, sao thế được!"

Tôi chỉ vào ông nội trong ảnh, nói: "Đây là ông nội tôi, hôm qua vừa mới rời khỏi nhà, anh lại nói ông ấy là cái xác trong rừng sâu núi thẳm?"

"Ông ấy chính là lão tiên sinh Đường Vân?" Trương Thanh nhìn ông nội trong ảnh, cau mày.

Đúng lúc này, âm phong càng lúc càng mạnh, cửa sổ không thể đóng chặt được nữa mà kêu lên ầm ầm. Tiếng gió thổi vù vù bên ngoài nghe như tiếng quỷ gọi, có rất nhiều bóng đen bám lấy bên cửa sổ, nhìn kỹ thì không thấy giống người cũng không giống động vật, rất đáng sợ.

Tôi sợ đến mức lưng toàn mồ hôi lạnh, vội vàng bảo Trương Thanh đừng nói chuyện khác nữa, xử lý mấy "thứ không sạch sẽ" này rồi nói tiếp, chỉ cần tôi không chết, chắc chắn tôi sẽ xăm quỷ cho anh ta.

"Được, nói lời giữ lời, chỉ cần tôi không chết, chắc chắn sẽ bảo vệ cậu bình an!" Trương Thanh vừa nói vừa lấy một xấp bùa vàng trong balo ra, sau đó lần lượt dán lên cửa sổ.

Lần này âm phong không thổi vào được nữa, đóng chặt cửa sổ xong thì bên ngoài cũng không còn động tĩnh, chỉ có điều vẫn có rất nhiều bóng đen loanh quanh bên ngoài.

Trương Thanh nói hôm nay là tết cô hồn, Quỷ Môn Quan mở ra, ác quỷ chịu đói cả một năm, bọn họ sẽ không rời đi dễ dàng, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để ăn thịt tôi.

Tôi nói hay là tôi đốt ít đồ cho họ, bọn họ hài lòng rồi thì liệu có đi không?

Trương Thanh lắc đầu bảo vô dụng thôi, không biết tên không biết họ, bọn họ không nhận được đồ tôi đốt, hơn nữa nhiều ma quỷ thế kia thì hoàn toàn không đủ chia, cách duy nhất chính là không ra ngoài, gắng gượng ở đây đến khi trời sáng.

Phải gắng đến khi nào, sắp mười hai giờ đêm rồi, dường như ma quỷ bên ngoài càng lúc càng nhiều, bóng đen đã ánh cả lên cửa sổ như một bức tường. Tôi nghe thấy tiếng khóc, rất sắc nhọn, rất âm u, chọc vào tai tôi như kim. Tôi loáng thoáng trông thấy ông nội tôi quay về, tôi muốn lao ra mở cửa.

Trương Thanh lập tức cạy miệng tôi, sau đó nhét vào một đồng tiền bắt tôi ngậm.

Đồng tiền đó vừa thối vừa mặn, là vị đồng buồn nôn, tôi suýt phun ra ngoài.

Nhưng kể cũng lạ, sau khi ngậm đồng tiền, tiếng khóc liền biến mất, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Trương Thanh nói đồng tiền này từng được làm phép, khai quang rồi, ngậm vào có thể trấn tĩnh, trừ tà trấn sát, đám quỷ kia muốn nhiễu loạn tâm trí tôi, khiến tôi sản sinh ảo giác mà ra mở cửa.

Trương Thanh quả nhiên là cao nhân, nếu không có anh ta thì có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi, sao có thể gắng gượng đến bây giờ. Ông nội nói không sai, có lẽ anh ta thực sự có thể cứu mạng tôi.

Đến mười hai giờ đêm, sắc mặt Trương Thanh trở nên rất khó coi, anh ta cau mày rồi lẩm bẩm: "Hỏng rồi, cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều ma quỷ đến vậy."

Bị cửa sổ chắn nên không nhìn được bao nhiêu, nhưng tôi có thể cảm nhận được, tiệm xăm bây giờ không khác gì hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương dù bây giờ đang là mùa hè! Bên ngoài đã bị không biết bao nhiêu con quỷ âm u đáng sợ vây quanh, chỉ biết là đen kịt, có rất nhiều con quỷ bám lấy cửa sổ như thạch sùng, qua khung cửa kính, có thể nhìn thấy vài khuôn mặt trắng xám vặn vẹo như thịt nát đang chen chúc trên cửa sổ.

Cửa sổ đang rung lên, bùa vàng bắt đầu bùng lửa như không trấn nổi ma quỷ bên ngoài nữa.

"Bên ngoài kia có bao nhiêu con quỷ thế?" Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi Trương Thanh.

"Chừng một nghìn!" Sắc mặt Trương Thanh dần trở nên khó coi.

Một nghìn? Nghìn quỷ vây nhà?

Tôi há hốc miệng không thốt nên lời, trên lưng trên trán tôi toàn là mồ hôi lạnh.

Đột nhiên bụp một tiếng, bùa vàng trên cửa nổ tung như bóng bay rồi hóa thành tro bụi, một luồng âm phong thổi thốc cửa ra.

Lúc này tôi nhìn thấy bên ngoài toàn là bóng đen lít nhít như vô số bức tường, những khuôn mặt quỷ dị đang cười với tôi.

"Nguy rồi!" Trương Thanh kinh hãi hét lên rồi chắp tay bấm quyết, tay trái cầm lục lạc bắt đầu niệm chú. Nhưng đối mặt với nhiều ma quỷ như vậy, sắc mặt anh ta rất khó coi, e rằng phần thắng không cao. Thấy bộ dạng anh ta như vậy, tôi cũng thót tim.

Đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện, ông tôi... về rồi!

Ông tôi không vào trong mà đứng ngoài đóng cửa lại, đồng thời dặn Trương Thanh: "Làm phiền cậu bảo vệ cháu tôi một đêm, đừng ra ngoài!"

Trương Thanh không trả lời mà kinh ngạc nhìn mặt ông tôi, miệng lẩm bẩm: "Không sai, chính là một trong ba cái xác đó, nhưng vì sao..."

Dường như anh ta lại có vấn đề gì không nghĩ ra được, anh ta cau mày suy nghĩ.

Tôi gọi ông nội, nhưng ông tôi bên ngoài không trả lời, ông chỉ quát to: "Cháu trai Đường Hạo của ta phạm sai lầm, để Đường Vân ta một mình gánh vác, nếu dám chạm vào một sợi tóc của cháu ta, ngàn quỷ vạn mị cũng chắc chắn sẽ biến các người tan thành tro bụi."

Ông tôi vừa dứt lời, bên ngoài liền trở nên yên tĩnh, âm phong cũng ngừng, hơn nữa hơn một tiếng đồng hồ sau cũng không có động tĩnh gì như ma quỷ đều đã đi hết cả.

Tôi cẩn thận hé cửa ra nhìn, phát hiện bóng đen bên ngoài đều đã biến mất hết, chỉ có một người đứng cách cửa không xa. Đáng sợ là người đó không có đầu, trên đất toàn là máu, quần áo trên người cũng rách tả tơi, để lộ hình xăm lớn phía sau lưng.

"Cửu long kéo quan tài! Hơn nữa mỗi con đều có năm chân, còn đều là rồng đen!" Trương Thanh kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt vô cùng choáng váng.

Mọi người đều biết cửu long kéo quan tài là hình xăm cấm kị đệ nhất, xăm một con rồng đã đủ chết rồi, còn phải là bốn chân, rồng năm chân mà vía không mạnh thì chắc chắn sẽ gặp họa liên miên.

Cửu long kéo quan tài là chín con rồng, mệnh ai mà gánh nổi? Hoàng đế thời cổ đại tự xưng là thiên tử mà cũng không dám xăm.

Xăm rồng còn có một cấm kị, đó chính là rồng gì cũng xăm được, nhưng không thể xăm rồng đen, bởi vì rồng đen là rồng tà!

Nhưng người này không những xăm cửu long kéo quan tài mà con nào cũng là rồng năm chân, đồng thời còn là rồng đen trong truyền thuyết! Không kinh ngạc mà được sao?

Rốt cuộc mệnh người đó tốt đến mấy, cứng đến mấy mới dám xăm, không thì chắc chắn là tự sát!

Trương Thanh đang nhìn hình xăm, còn tôi thì quỳ thụp xuống, sau đó hét lên đau đớn: "Ông ơi!"

Dù người ông quay lưng về phía chúng tôi, nhưng tôi có thể nhận ra ngay, đây chắc chắn là ông nội tôi!

Tôi... tôi hại chết ông rồi? Tôi...

Nước mắt đã làm mờ mắt tôi, tim tôi như bị ngàn cây kim đâm xuyên, vô cùng đau đớn. Nhìn cái xác không đầu đứng trong đêm tối, tôi đau đến mức bắt đầu run lẩy bẩy.

"Đừng khóc, ông chưa chết!" Đột nhiên, cái xác không đầu kia nói một câu khiến tôi và Trương Thanh đều sợ đến há hốc miệng.

Người đã mất đầu rồi mà vẫn có thể nói được? Cho dù đó là ông tôi, tôi vẫn thấy quỷ dị đến dựng tóc gáy.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.