Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2 : Mục Đích Sống

Tiểu thuyết gốc · 1872 chữ

Vẫn trong căn nhà tồi tàn ở Thiên Vũ đại lục, lúc này đã qua hai canh giờ từ khi tỉnh lại, mưa vẫn rơi nặng hạt, Hàn Thiên đang ngồi trong một góc thẫn thờ, hắn khoác lên người một cái áo bằng rơm cho đỡ lạnh, trong đầu thật sự rất hoang mang, hắn phát hiện cái ý tưởng bản thân bị phẫu thuật thành nữ nhân có rất nhiều điểm không hợp lí.

Thứ nhất ngày trước Hàn Thiên là một nam nhân hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng có dáng dấp của người trưởng thành, còn hiện tại, hắn đang sống trong hình dạng bé gái mười ba tuổi, không, phải nói là hắn thực sự trở thành một bé gái mười ba tuổi mới đúng.

Phẫu thuật có thể đổi giới tính Hàn Thiên biết, nhưng dựa vào phẫu thuật đổi luôn cả tuổi tác được sao?

Hàn Thiên không học nhiều cũng đừng có lừa hắn, nếu phẫu thuật thay đổi được tuổi tác trên địa cầu đã có người bất tử rồi, bất tử không phải thứ mà khoa học có thể nhúng chàm.

Thứ hai nếu chỉ bị phẫu thuật vẻ bề ngoài không thể nào dẫn tới trường hợp nội lực biến mất sạch sẽ không còn một tia, bởi vì nội lực không có liên quan tới vẻ bề ngoài mà nội lực nằm trong đan điền, nằm trong từng sợi kinh mạch, máu thịt và cả xương cốt.

Đồng nghĩa phải phẫu thuật loại bỏ hoàn toàn “thể xác cũ” rồi thay thế toàn bộ bằng “thể xác mới” Hàn Thiên mới bị mất hết nội lực, Hàn Thiên tin tưởng phẫu thuật chưa đạt đến cảnh giới này, một người bị tách hết máu thịt xương cốt còn sống được mới là lạ.

Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì?

Hàn Thiên cố gắng lục lại trí nhớ một lần nữa, hắn muốn biết chuyện gì xảy ra với bản thân, đột nhiên có một hình ảnh xẹt qua đầu Hàn Thiên, đó là hình ảnh bản thân bị rớt khỏi một tòa nhà ba tầng do cơn đau đầu quái dị ập tới, rồi khi rớt xuống vô tình bị một chiếc xe hơi đâm trúng, sau đó, không có sau đó, tỉnh lại hắn đã thấy mình ở đây.

Cũng vào lúc này Hàn Thiên nhớ lại ngày xưa khi mới sáu tuổi hắn từng có lần trò chuyện với sư phụ thế này:

-Sư phụ, luyện võ có giúp chúng ta trẻ mãi không già không.

Sư phụ Hàn Thiên không trả lời mà hỏi lại:

-Con muốn trẻ mãi không già để làm gì?

Hàn Thiên ngây thơ đáp:

-Con có một ước nguyện đó là luyện hết tất cả các loại võ học trên thế giới, sáu mươi tám mươi năm đối với con không đủ, con cũng không muốn già đi, già đi sẽ không còn sức luyện võ.

Nghe vậy sư phụ Hàn Thiên bắt đầu nói:

-Thân thể chỉ là một cái bình chứa, linh hồn mới là thứ thực sự tạo nên con người. Chúng ta luyện võ chỉ có thể làm mạnh bình chứa mà không phải linh hồn, sư phụ không biết linh hồn có già đi hay không nhưng sư phụ đoán là có, khi linh hồn già đi sẽ tác động ngược lại thân thể, dù cho thân thể có mạnh đến đâu cũng không tránh khỏi kết cục già đi.

-Cho nên luyện võ không giúp được cho con trẻ mãi không già, thậm chí cả khoa học kỹ thuật cũng không làm được điều này, thân thể con người chung quy lại đều có thời khắc phải ngã xuống.

-Và sau khi thân thể chết sư phụ đoán rằng linh hồn không chết ngay lập tức, ngược lại linh hồn sẽ thoát ly thân thể rồi tồn tại dưới một hình thức độc lập nào đó, sau một thời gian linh hồn tiêu hao hết năng lượng mới là lúc con người hoàn toàn chết đi, hoặc may mắn linh hồn còn có thể chuyển kiếp sống một cuộc sống mới.

Những lời này trước đây Hàn Thiên không hiểu, còn bây giờ hắn đã hiểu một phần rồi, có lẽ việc hắn trở thành “bé gái” không phải do bị phẫu thuật, mà là vì một lí do nào đó khi thân thể hắn chết đi linh hồn của hắn không chết theo thân thể lại nhập được vào cơ thể bé gái này.

Một cỗ cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Hàn Thiên, linh hồn của hắn nhập vào được bé gái này vậy linh hồn của bé gái đi đâu rồi, phải chăng do bị linh hồn trưởng thành của hắn nhập vào mà linh hồn nhỏ yếu của bé gái đã bị cưỡng ép xuất ra ngoài, sau đó bé gái chết, còn hắn được sống sao?

Hàn Thiên lẩm bẩm tự nói với chính mình, hoặc có lẽ hắn đang nói với linh hồn của bé gái mà hắn không nhìn thấy:

-Xin lỗi, và cám ơn.

Sau đó mặc dù cảm thấy tội lỗi Hàn Thiên lại không có ý định đi tìm cái chết, nếu hắn chết có thể khiến bé gái sống lại hắn sẽ làm ngay, nhưng Hàn Thiên không biết liệu hắn chết có giải quyết được việc gì hay không, Hàn Thiên cảm thấy điều tốt nhất hắn có thể làm cho bé gái là chăm sóc tốt cỗ cơ thể này, hy vọng bé gái ở trên trời sẽ hạnh phúc khi thấy “bản thân” sống tốt.

Hoặc ít nhất… bé gái đã không còn chịu khổ sở

Bởi vì Hàn Thiên không có được kí ức từ bé gái nhưng nhìn thân thể gầy gò suy dinh dưỡng kết hợp với việc phải sống trong nhà hoang hắn đã hiểu được phần nào cuộc sống của bé gái, bé gái hắn nhập vào không biết đã phải sống một cuộc sống vất vả bao nhiêu năm rồi, bây giờ bé gái có sống lại với cỗ thân thể này em cũng không sống được lâu.

Có lẽ… bé gái đã chết rồi linh hồn Hàn Thiên mới nhập vào, tuy nhiên không vì có loại suy đoán này mà Hàn Thiên cho rằng hắn không có lỗi với bé gái, ngược lại hắn rất biết ơn bé gái này, hắn chỉ có thể chúc phúc cho bé gái may mắn được chuyển kiếp vào một cuộc sống mới hạnh phúc hơn, tốt nhất bé gái đừng như hắn giữ lại được kí ức kiếp trước.

-Ọt….ọt….ọt….

Sau một hồi suy nghĩ, ý thức cầu sinh lấn át lí trí, cái bụng xẹp lép của Hàn Thiên trong hình dạng bé gái bắt đầu biểu tình, đã bốn tiếng hắn tới đây mà chưa có gì vào bụng, rất đói, toàn thân không có chút sức lực nào, nếu tình trạng này kéo dài thêm vài canh giờ hắn sẽ lại chết một lần nữa.

Mà ngoài trời lại đang mưa lớn, Hàn Thiên không dám dùng thân thể yếu ớt đi ra ngoài trời mưa, trong lúc này mà cảm lạnh hắn chắc chắn phải chết, hắn còn chưa chăm sóc tốt cho thân thể bé gái để thay lời cám ơn, hắn không muốn chết, ít nhất bây giờ Hàn Thiên chưa muốn chết.

-Làm sao bây giờ, ở đây lại không có đồ ăn ngoài rơm rạ, cũng không biết bao giờ trời mưa mới chấm dứt để có thể ra ngoài kiếm đồ ăn.

Đợi thêm mười lăm phút nữa Hàn Thiên đã đói không chịu nổi, và trời vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa, bất đắc dĩ Hàn Thiên dùng tay xoa xoa cái bụng nhỏ cho có cảm giác đỡ đói, nói thật làm việc này hắn vẫn không quen lắm, dù biết bản thân đang sống bằng cơ thể bé gái nhưng cái này có chút giống quấy rối a.

Đang xoa bụng đột nhiên có một thứ nho nhỏ trên ngực rớt xuống đất khiến Hàn Thiên giật mình đứng dậy, xoa bụng ngực liền rơi sao? Cái này không hợp lí a, hắn chưa tiếp xúc qua nữ nhân cũng biết ngực không tự nhiên rơi được a.

Nhìn lại Hàn Thiên mới phát hiện không phải ngực rơi, mà là bánh bao rơi, đó là một cái bánh bao lạnh ngắt, nhìn qua còn không có nhân, chỉ là một miếng bánh bao không đã ăn một nửa, đoán chừng… bé gái tiết kiệm nên chỉ ăn một nửa, cho đến khi chết em vẫn chưa ăn hết cái bánh bao này.

Hàn Thiên cúi người xuống dùng bàn tay nhỏ bé nhặt bánh bao lên, một lần nữa cám ơn bé gái:

-Cám ơn em, em lại cứu anh thêm một lần.

Nói xong Hàn Thiên đưa bánh bao vào miệng cắn xuống, cảm giác đầu tiên của Hàn Thiên là cứng, sau đó là đắng, đắng nhất trong những thứ hắn từng ăn, nhưng không phải đắng do vị giác, mà là xúc giác, hắn cảm thấy đắng chát cho số phận của bé gái.

So với hắn suốt ngày vô tư luyện võ bé gái rất khổ, đến cả một cái bánh bao còn phải để dành không dám ăn hết, ai có thể nói cho hắn biết tại sao ông trời lại nhẫn tâm đày đọa một sinh mệnh nhỏ bé như vậy hay không, người ta nói ông trời có mắt, đây là có mắt sao?

Được, nếu thiên đã không có mắt, từ nay Hàn Thiên ta sẽ thế thiên hành đạo, ta sẽ luyện võ để giúp đỡ những người bị ông trời vứt bỏ, không còn vì sở thích bản thân nữa, nếu một ngày ta phát hiện ra có cách để vượt qua ông trời, ta sẽ không do dự đập tan bầu trời này, ta, sẽ thành thiên.

Một cỗ quyết tâm chưa từng có nổi lên trong lòng Hàn Thiên, trước đây hắn luyện võ chỉ vì hắn muốn luyện võ, hắn chưa từng nghĩ sẽ giúp đỡ hay làm hại người khác, nhưng giờ đây, mục tiêu của hắn đã thay đổi, hắn… muốn nghịch thiên.

Ăn xong hết nửa cái bánh bao, Hàn Thiên nhìn lên trời nở nụ cười:

-Cám ơn em, ngon lắm.

Nói xong Hàn Thiên nằm xuống ngủ một giấc, hắn muốn khôi phục lại một chút sức khỏe trước khi dùng thân thể bé gái luyện võ, ít nhất phải giúp thân thể này khỏe mạnh bằng người bình thường đã.

Lời tác giả: Ta cảm thấy rất xúc động khi viết chương này, có điều hy vọng các bạn đừng chê cười hai từ "nghịch thiên" đại biểu cho quết tâm của Hàn Thiên, đây chỉ là một loại ý nghĩ, còn Hàn Thiên thậm chí còn không biết có cách nào làm được điều đó hay không. Sau này ta sẽ giải thích thêm, cam đoan không phải vì Hàn Thiên "trẻ trâu" mà nói ra những lời đó.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 266

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.