Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Bắt cóc (2)

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Trời không ngừng mưa, sấm chớp rạch ngang bầu trời, ánh sáng của những tia chớp cứ chợt sáng, chợt tắt. Trong không khí lạnh lẽo và âm u đó, tôi đang cố hết sức mình để tìm vị trí của Như. Trong lòng tôi lúc này đang như thiêu đốt, nếu như những gì trong giấc mơ đó là sự thật thì Như đang phải chịu đói và lạnh. Cô ấy còn chưa sử dụng được linh lực thì sao mà có thể chống chịu dưới sự thống khổ đó cơ chứ. Tôi cần tìm cô bé thật nhanh trước khi quá muộn.

Khi rời khỏi phủ, tôi có nghe thấy người làm nói rằng Như và anh trai xuống chợ huyện chơi để giải tỏa phiền muộn khi mà hai anh em họ bị tôi xa lánh, càng làm tôi thấy hối hận. Giá như tôi không xa lánh họ, giá như tôi bắt chuyện với họ, giá như chiều hôm nay tôi đến sân tập võ cùng Long thì họ đã không xuống chợ huyện và rồi Như bị bắt cóc. Tất cả đều là lỗi của tôi và giờ đang chạy như điên cuồng để tìm kiếm Như.

Sau khi đã chạy liên tục trong gần 2 giờ đồng hồ, bây giờ là 2 giờ sáng, trời đã ngớt mưa nhưng sấm chớp kèm gió lớn vẫn còn. Tôi vẫn gắng gượng vừa đi vừa chạy cho dù hai bàn chân đã mất cảm giác, máu chảy ra từ chân tôi nhưng tôi không thể dừng lại. Mỗi một phút tôi dừng lại là một phút Như phải chịu đau khổ.

Trong khi đang cắm đầu chạy, tôi vấp vào một rễ cây và ngã lăn về phía trước, đập đầu vào hòn đá làm cho ý thức của mình mơ hồ. Trong cơn mơ màng, hình bóng Như bị trói lại hiện lên trong đầu. Khu vực đó bốn phía được bao quanh bởi đất đá và chỉ có duy nhất một cánh cửa, không có cửa sổ. Cho dù bên ngoài mưa to sấm chớp rền vang nhưng bên trong không thể nghe thấy gì cả. Không lẽ Như đang bị nhốt dưới hầm hoặc một hang động nào đó. Thêm nữa là chiếc giường tên bắt cóc đang nằm có vẻ được làm từ đá đang được gắn liền với tường.

Từ những chi tiết này, tôi tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng và quyết định chạy về ngọn núi trước mặt. Một ngọn núi đá cao chót vót, nhưng không có lấy một nhành cây nào sống trên ngọn núi này. Nén cơn đau ở chân, tôi chạy thục mạng đến chân núi, nhìn tứ phía vẫn chưa thấy có dấu vết của hang động. Tôi tiếp tục bám theo đường chân núi mà chạy, được một lúc thì đập vào mắt tôi là một cửa hang đủ để 1 người đi vào.

Tôi kiểm tra lại bản thân thì nhận ra mình không mang theo vũ khí, tôi liền tìm xung quanh đó một cành cây và nhét đầy một túi quần toàn bùn đất. Men theo bờ tường đi dần vào bên trong hang động, càng đi vào sâu càng thấy lạnh lẽo và yên tĩnh. Nơi này được gia cố bằng gỗ khá là cũ kĩ, có vẻ như là một khu đào khoáng sản bỏ hoang. Đi thêm được một khoảng 100 mét, tôi bắt gặp một cánh cửa gỗ đang có ánh sáng lửa bập bùng. Tôi liền ngó vào trong thì thấy Như đang nằm run rẩy dưới gầm bàn, còn tên bắt cóc vẫn đang nằm trên giường. Tôi đang tính mở cửa thật nhẹ nhàng thì

…..Rắc…..

Tôi vừa giẫm vào những cành cây ở ngay trước cửa, tại sao lại có cành cây nhỏ để rải rác ở đây cơ chứ. Trong một tích tắc, cánh cửa bật mở và tên bắt cóc răng vẩu đã đứng ngay trước mặt tôi, trong tay hắn cầm một cái xẻng rỉ sét.

Ngay khi nhận ra tôi trước mặt, hắn liền vung xẻng cố gắng tấn công tôi. Tôi lách người né được cú đánh đó và vung gậy gỗ đánh vào chân hắn. Hắn nhảy về một bên ôm chân đau đớn và tạo ra khoảng trống đủ để tôi đi vào trong. Tôi chạy thẳng vào trong và đứng chắn trước mặt Như, Như nhìn thấy có người đến cứu thì nước mắt giàn giụa, cố gắng nói chuyện nhưng cô ấy đang bị bịt chặt miệng. Tôi nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi không nói lời nào mà đứng yên thủ thế chờ đợi tên cướp đi vào bên trong.

Khi tên cướp bắt đầu đi vào bên trong thì bất ngờ một nắm bùn đất từ đâu bay thẳng vào mắt hắn, và ngay sau đó là một cú đạp vào bụng. Hắn ngã xuống, một tay ôm bụng một tay cố gạt chỗ bùn đất ra khỏi mắt. Nhân cơ hội này tôi liền cõng Như trên lưng và chạy như bay ra khỏi hang. Cố gắng chạy ra khỏi rừng càng nhanh càng tốt. Nhưng sức chạy của một đứa nhóc đã thấm mệt sao bằng được một tên cướp đang điên loạn. Tôi bị tóm ngay sau khi chạy ra khỏi hang được 500 mét, tôi và Như chỉ cách bìa rừng nơi mọi người đang đứng tầm 1km nữa thôi. Chúng tôi đã bị hắn tóm lại, Như bị ngã văng xuống đất còn tôi bị tên cướp tóm cổ áo ném mạnh vào gốc cây. Từng nhát vụt của cái xẻng đập vào người tôi, từng cú đạp vào bụng làm tôi phun ra máu. Tên cướp tóm lấy tóc tôi, áp sát mặt hắn vào mặt tôi mà nghiến lên

“Tao cứ tưởng là tuần này tao chỉ có thể ăn một đứa giờ tao lại có thêm một đứa nữa, cảm ơn mày. Bình thường tao khoái thịt tươi sạch lắm nhưng mày đã đánh tao. Tao sẽ đập mày nát bét ra rồi ăn sạch sẽ, thằng chó con ạ”

Sau khi nghe những lời nói đó, tôi mới biết đây không phải là tên bắt cóc đơn giản mà hắn chính là một tên điên dại thích ăn thịt người. Hắn liền liên tiếp đạp và đập vào bụng tôi, tôi có cảm giác như ruột gan của mình bị xé nát thành từng mảnh. Máu phun ra từ miệng tôi ngày càng nhiều, đầu óc đang hoa lên nhưng tôi vẫn cố gắng nắm chặt thanh gỗ trong tay, chỉ cần cho tôi một cơ hội thôi tôi sẽ đập chết tên này.

Dường như trời đất nghe được lời thỉnh cầu của tôi vậy, một vệt ánh sáng lóe lên làm hiện rõ khuôn mặt ướt đẫm nước mưa đang cười như điên dại của tên bắt cóc. Một tia sét đánh ngay xuống cây cổ thụ gần đó tạo ra một tiếng nổ nhức óc, chiếc cây bùng cháy trong làn mưa dữ dội. Tên bắt cóc ngây người trong chốc lát nhìn về phía chiếc cây đang rực cháy, tôi liền ngay lập tức nắm lấy cơ hội này và dùng hết sức lực vụt vào cẳng chân của hắn.

Một tiếng rắc vang lên, thanh gỗ đã gãy kèm theo chân của hắn ta, hắn ngã xuống đất đau đớn ôm lấy chân của mình. Tôi liền tóm lấy ngay chiếc xẻng mà tên kia vừa buông ra rồi gượng mình đứng lên. Tôi đập liên tục vào người hắn một cách điên cuồng, và rồi cạnh của chiếc xẻng đập vào đỉnh đầu hắn. Máu của hắn bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ một vùng đất và cả người của tôi. Tên bắt cóc biến thái đã chết, đây cũng là lần đầu tiên tôi giết người nhưng tôi không hề có cảm giác hối hận, thay vào đó là tâm trí tôi được thả lỏng.

Tôi nhìn vào đôi tay đẫm máu của mình rồi thở dài, sau đó tiến đến vị trí Như đang nằm, cô có vẻ đã ngất đi vì mệt. Tôi liền cõng Như trên vai và chầm chậm tiến về nơi mọi người đang ngóng chờ ở đó.

**

[ Trời đã hửng sáng, toàn bộ binh lính và người dân mất một đêm không ngủ để lục tung khu rừng nhưng không ai thấy tung tích của Như. Không ai dám lại gần ngọn núi bởi vì như những người đã từng đến gần ngọn núi đó kể lại thì ngọn núi đó về đêm lại có những tiếng than khóc, những bóng áo trắng bay lượn xung quanh nên người ta gọi ngọn núi đó là núi quỷ. Nơi khai thác trong ngọn núi đó đã từng bị sụp đổ một lần và đã có hàng chục người chết.

Trong khi đó gia đình Như đang gần như sụp đổ hoàn toàn, ai nấy đều khóc lóc, toàn bộ người làm cũng vậy.

Và rồi trong lúc mọi người đang suy sụp nhất, từ đằng xa có một hình bóng bé nhỏ đi ra khỏi bìa rừng. Một hình bóng của hi vọng đi lên từ phía ánh mặt trời bình minh rực sáng. Mọi người bắt đầu nhận ra Khôi, trên lưng Khôi là cô cháu gái duy nhất của huyện chủ Hạ, Hạ Uyển Như. ]

**

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.