Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Vận may không ngờ

Tiểu thuyết gốc · 1748 chữ

Ngay sau khi nhìn thấy được bóng dáng người dân phía xa, cơ thể tôi thả lỏng và khụy xuống, ngất đi với một nụ cười mãn nguyện.

Bất giác tôi mở mắt ra, cảm thấy bản thân linh hồn của mình đang lang thang trong một vùng bóng tối vô định. Rồi bất ngờ tôi va vào một bức tường, sau khi cố gắng nhìn xem bức tường này là gì thì bỗng dưng nó rực sáng. Tôi nhận ra ngay rằng bức tường tôi va vào là một cánh cửa khổng lồ. Cánh cửa này cao khoảng 30 mét, rộng 20 mét, bên trên cánh cửa khắc lên hình ảnh của hai con vật trong thần thoại. Cánh cửa bên trái là hình của một con phượng hoàng đang tung cánh với đôi cánh như đang rực cháy ánh lửa đỏ. Cánh cửa bên phải là hình của một con rồng, những chiếc vảy lấp lánh ánh vàng kim, thân hình uốn lượn từ dưới lên đến đỉnh của cánh cửa. Cả hai bức tượng khắc đang tỏa sáng rực rỡ, trông như chúng đang sống vậy.

Tôi liền ngây người suy nghĩ một lúc rồi quyết định dùng sức đẩy cánh cửa đó ra, cánh cửa lớn như vậy mà tôi không mất chút sức lực nào để mở ra. Khi cánh cửa hé mở, trước mắt tôi là một vùng nước xanh ngọc rộng lớn, không thể nhìn thấy điểm kết thúc. Khi mà tôi đang chuẩn bị tiến vào bên trong vùng nước xanh tuyệt đẹp đó thì đầu tôi bắt đầu đau như búa bổ, rồi một lần nữa tôi mở mắt ra. Giọng nói của hai người đàn ông vang lên trong mơ màng.

“Này lão Tâm, nhóc đó ngủ 4 ngày 4 đêm rồi, tại sao nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại thế”

“Tôi cũng không rõ, cơ thể nó đã hấp thụ hết linh dược mà tôi pha, các vết thương cũng đã lành lại gần hết rồi”

Giọng nói vừa hỏi nghe rất quen tai, cho đến khi tôi mở được đôi mắt ra thì tôi mới nhận ra được người đó là ai, là lão Đăng. Đứng cạnh lão là một ông lão trông có vẻ giống y sư.

Thấy tôi cựa mình mở mắt, ông Đăng liền tiến lại gần với khuôn mặt lo lắng

“Nhóc tỉnh rồi. Ta rất lo cho nhóc đấy, lần thứ hai nhóc suýt chết để bảo vệ người của Hạ gia rồi đấy. Này lão Tâm, qua kiểm tra sức khỏe cho nhóc Khôi đi, nhanh lên”_Ngắt lời với Khôi, lão Đăng quay sang phía ông Tâm mà nói vội vàng.

Ông lão y sư tiến lại gần tôi, ông mỉm cười rồi vừa kiểm tra cơ thể tôi vừa quay sang phía ông Đăng nói với giọng ngập ngừng

“Cơ thể nhóc đã ổn định trở lại rồi, chỉ là…..”

“Chỉ là sao? Nhóc đó làm sao”_Ông Đăng liền áp sát vào thúc giục hỏi

Y sư liền nói tiếp trong sự ấp úng.

“Cơ thể nhóc này đúng là không sao cả, tôi chỉ thắc mắc một điều là tại sao cơ thể nó lại hồi phục nhanh như thế, mới chỉ có 4 ngày mà cách vết thương gần như đã lành lại hoàn toàn, nội thương bên trong cứ như là biến mất vậy”

Ông Đăng không đáp mà cầm tay tôi lên và bắt mạch, ông há hốc mồm vì bất ngờ rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Ông mở miệng hỏi

“Nè nhóc, cơ thể nhóc mở được hạ đan điền rồi à?”

Tôi liền trợn tròn mắt, không tin vào những gì mình nghe được, tôi lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không tin. Ông Đăng liền thở dài nói tiếp

“Đúng là nhóc mở được hạ đan điền rồi ta vừa cảm nhận được khí hải với một chút linh khí trong hạ đan điền của nhóc”

Bất giác tôi rơi nước mắt, tại sao tôi lại khóc?

Là vì quá hạnh phúc chăng? Hay đơn giản rằng lòng tôi không còn thấy bản thân là ăn hại nữa?

Tôi vừa cười vừa khóc làm cho hai ông lão đứng hình không nói lên lời. Mất một lúc để bình ổn tâm trạng, tôi nhìn hai ông lão cười gượng mà mặt tôi đỏ như quả cà chua.

Sau khi làm thủ tục rời bệnh xá cho tôi xong, ông Đăng đưa tôi về phía biệt phủ của ông Hạ.

Cánh cửa lớn mở ra, hàng dài người của Hạ gia đang đứng quay quanh tôi, họ vỗ tay chào đón tôi như chào đón một người vừa đạt thành tích nào đó rất lớn lao. Ông Hạ liền tiến lại và ôm chặt tôi vào lòng

“Cảm ơn nhóc, nhóc lần thứ hai cứu người của Hạ gia ta, lần này là cháu gái của ta. Nhóc là ân nhân của Hạ gia chúng ta, thực sự cảm ơn nhóc”

Ông Hạ nói trong nước mắt, những người xung quanh vẫn vỗ tay không ngớt.

Mất một lúc lâu để ông Hạ buông tôi ra, ông chỉ tay về phía vị trí Như đang đứng mỉm cười vỗ tay, cô nhóc vừa cười khóc trông thật dễ thương. Tôi liền chạy thẳng đến chỗ Như

“Cậu không sao chứ, cơ thể cậu thế nào rồi”_tôi lo lắng hỏi, vừa nói tôi vừa lấy tay áo lau nước mắt cho Như

“Tớ không có sao, cậu có sao mới đúng đấy”_Như ôm chầm lấy tôi vừa thút thít vừa nói

Tôi xoa đầu cô ấy rồi nhẹ nhàng nói

“Xin lỗi cậu, nếu mình không tránh mặt cậu thì cậu đã không xuống phố huyện rồi bị bắt cóc”

“Không sao đâu, chỉ cần từ lần sau không tránh mặt tụi tớ nữa là được”

“Được rồi, được rồi”_Tôi vỗ về lấy Như trong lòng, chính bản thân tôi đang thấy thật ấm áp. Đã rất lâu rồi kể từ khi có người quan tâm tôi đến mức như này.

Lại một lần nữa bữa tiệc ăn mừng được tổ chức, lần này còn lớn hơn cả lần trước. Lý do bởi vì bữa tiệc này cũng là bữa tiệc chia tay anh Long đi xa nhà. Hai ngày nữa anh Long sẽ bắt đầu lên thủ đô, học tại trường Quốc Tử Giám.

Bữa tiệc kết thúc nhưng Như vẫn bám lấy tôi không rời, vậy nên ông Hạ cho phép hai đứa trẻ con chúng tôi ngủ với nhau một đêm, tôi dù không muốn nhưng vì Như rất thích thú nên đành nghe theo.

Nằm trên giường, cả hai tâm sự với nhau, tôi nói

“Lần này đi cứu cậu, không hiểu lý do tại sao tớ khai thông được hạ đan điền rồi đấy. Chỉ là tớ không thể nhớ được cách mình làm lúc đó, cứ nghĩ đến lúc ấy là đầu tớ lại đau”

“Vậy trong hạ đan điền của cậu trông như nào vậy? Của tớ nó lớn lắm luôn, như một sân bóng đá vậy đó”_Như tò mò hỏi

“Tớ thấy nó rộng lắm, trông như một bờ biển, không thấy điểm kết”

“Cậu nói xạo, trong sách người ta nói rằng linh hồn mạnh nhất là màu tím, và hạ đan điền của người đó sẽ rộng như của mình vậy, tớ chưa đọc sách nào mà có ghi hạ đan điền rộng như cậu nói đâu”_Như khó hiểu

“Biết đâu đấy nếu cậu cứ đọc sách thì tìm ra được thì sao”

“Làm gì có, cậu đọc sách còn nhiều hơn tớ, thế cậu biết tư chất nào có đan điền rộng hơn màu tím không”

“Rộng hơn thì không có nhưng mà màu đỏ thì rộng bằng đấy còn gì”

“Nhưng mà làm gì có ai có màu đỏ mà sống qua được 7 tuổi đâu”

“….”

Cả hai tiếp tục tranh cãi về vấn đề này cho đến khi Như ngủ thiếp đi. Khi thấy Như đã ngủ, tôi liền ngồi dậy xếp bằng trên giường và tiến vào hạ đan điền của mình. Đúng thật là tôi không thể thấy được điểm kết thúc của hạ đan điền mình. Bên trong hạ đan điền đang tràn ngập khí hải, trông như một bờ biển vô tận.

Tôi bắt đầu dùng linh hồn của mình để hấp thụ linh khí từ bên ngoài vào trong, thật bất ngờ hơn đó chính là khi vừa điều động ý niệm của bản thân. Từng dòng linh khí đang tràn vào trong hạ đan điền tôi như nước lũ mà không cần sử dụng khí hải như một sợi tơ kéo linh khi. Tôi choáng váng, đầu óc mơ màng vì phải tiếp nhận một lượng lớn linh khí bất ngờ tiến vào cơ thể. Sau gắng chịu đựng thêm tầm 15 phút thì thấy bản thân có vẻ đang thích nghi dần được với sự hấp thụ này. Tôi bắt đầu ngồi thiền như vậy cả đêm, thoáng chốc đã tới sáng. Một đêm trôi qua mà tôi cảm thấy lượng linh khí trong đan điền không tăng lên chút nào mặc dù tôi đã thấy linh khí tràn vào đan điền như thác lũ.

‘Chúng biến đi đâu được nhỉ, ảo thật đấy’_ Tôi lầm bầm.

Trước ngày anh Long rời khỏi nhà, tôi được gia đình của Như nhận làm con nuôi. Tuy nhiên, tôi vẫn xin phép Hạ lão gia rằng tôi muốn giữ nguyên họ của mình và ông Hạ đã đồng ý. Bây giờ tôi đã có người bảo hộ là bố mẹ của Như, vậy thì tôi sẽ mang danh người của họ Hạ để đi đăng kí nhập học Quốc Tử Giám khi đủ tuổi được rồi.

Sau ngày chia tay anh Long, chỉ còn tôi cùng Như thôi nên là chúng tôi luôn luôn dính chặt lấy nhau bất kể khi tập luyện, ăn uống hay ra ngoài dạo chơi. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên khuôn mặt cả hai khi ở cùng với nhau.

Cả hai đều đã học được cánh sử dụng linh lực sau khi hấp thụ linh khí, từng chút từng chút một cả hai đều mạnh lên rất nhanh. Đối với những đứa trẻ cùng trang lứa khi 7 tuổi vẫn chỉ đang chơi đùa hay tập tành học tập thì chúng tôi đã vượt xa.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.