Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13: Quốc Tử Giám(1)

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Năm ngày trước khi khai giảng năm học mới, tôi cùng Như chia tay mọi người để lên xe ngựa để bắt đầu hành trình đi học xa nhà. Khuôn mặt ai nấy đều rất buồn bã nhưng xen vào đó lại có niềm hi vọng và tự hào vô bờ bến.

Hai chúng tôi vươn người ra khỏi cửa sổ xe và vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi bóng người phía xa bị hàng cây che khuất. Cả hai ngồi yên lặng trên xe ngựa, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Sau một chặng đường dài ba ngày, xe ngựa cuối cùng cũng dừng trước cổng trường Quốc Tử Giám. Tôi ngỡ ngàng, ban đầu cứ nghĩ rằng nơi này giống Văn miếu mà bản thân thường đi ở thế giới cũ, nhưng không.

Nhìn vào chiếc cổng thôi tôi cũng đã cảm nhận được sự khổng lồ của trường rồi. Cả hai chúng tôi đứng trước cổng trường cố gắng kìm nén sự phấn khích, đây chính là nơi chúng sẽ ở và phát triển trong vòng 8 năm tới.

Cả hai được hướng dẫn đi bởi một giáo viên, đi qua cánh cửa là một con đường có hai hàng cây cổ thủ che bóng mát. Chúng tôi được giáo viên giới thiệu rất kĩ về quy mô của trường học. Hai sân tập võ, hai sân tập kiếm thuật, một bãi luyện cung, một sân bóng đá, một khu vực dành riêng cho các câu lạc bộ, một cơ sở thí nghiệm, một cơ sở luyện đan….. Tôi không ngờ rằng trường Quốc Tử Giám ở đây còn rộng lớn và đa dạng khu vực hơn cả một trường đại học thông thường ở thế giới cũ. Ít nhất trường cũng phải rộng gấp mấy lận phủ Hạ gia.

Cuối cùng chúng tôi được đưa đến khu vực kí túc xá, kí túc xá nam ở bên phải, còn nữ ở bên trái. Tôi và Như chia tay nhau tại đây và hẹn nhau giờ cơm trưa sẽ gặp lại nhau chính tại vị trí này.

Phía kí túc xá nam có 3 dãy nhà, hai dãy nhà hai tầng trông khá là bình thường nhưng có một dãy nhà trông khang trang hơn hai dãy còn lại. Dãy nhà lớn kia được trang trí và có lối kiến trúc hiện đại hơn nhiều. Tôi được phân công vào dãy cuối cùng, phòng 218 trên tầng 2, phòng ở giữa trung tâm dãy nhà.

Mở cửa bước vào trong, căn phòng có hai giường ngủ và hai bàn học, một phòng tắm nhưng lại không có bếp, bởi vì căng tin là nơi ăn uống của toàn bộ học sinh. Có vẻ như bạn cùng phòng của tôi vẫn chưa đến, chắc do tôi đến sớm hơn ngày khai giảng hai ngày.

**

[ Giờ ăn trưa đã đến, toàn bộ học sinh hiện đang có mặt ở trường di chuyển đến khu vực nhà ăn, chỉ riêng mình Như là đang đợi Khôi tại ngã tư đường về khí túc xá. Không một chàng trai nào đi qua mà không lấy một lần ngoái lại nhìn Như. Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp mặc chiếc váy hồng dài quá gối. Nàng nhìn về phía con đường hướng về phía kí túc xá nam mỉm cười làm cho không biết bao nhiêu con tim lỡ nhịp.

Nhưng ngoài sự mong đợi của các chàng trai kia, từ phía xa một người đang chạy nhanh đến chỗ của Như mỉm cười

“Xin lỗi đến muộn nhé, hì hì đi ngắm xung quanh chút ý mà”

Như cười dịu dàng đáp

“Không sao, nhưng mà Khôi này”

“Hửm?”

“Gu ăn mặc cậu tệ vãi ra ấy”

“Thế à, tớ chả quan tâm đâu hê hê”

“Cũng được, cậu càng xấu thì càng không có ai để ý đến cậu”

“Ý cậu là gì cơ?”

Như cười tủm tỉm rồi quay đi với đôi má ửng đỏ

“Không có gì”

Cả hai người cùng nhau sánh bước tới nhà ăn, vừa đi vừa cười nói làm cho ai ai cũng ghen tị. Có vẻ như lời đồn về một tên phế vật không mở được trung đan điền đã lan đến đây khi Như nhập học. Bởi lẽ Như là một hình mẫu xinh đẹp hoàn hảo cho mọi người noi theo và Khôi thì là một người luôn bên cạnh Như. Những ánh nhìn ghen ghét đang thiêu cháy lưng Khôi, những lời bàn tán to nhỏ bắt đầu hướng về phía Khôi ngay cả khi chưa khai giảng.

Ăn trưa xong, Như và Khôi đi về hướng kí túc xá của mỗi người. Cả hai người đã thống nhất với nhau về thời gian gặp nhau để ăn trưa và ăn tối, nếu không gặp được thì phải thông báo trước.]

**

Tôi đang tính về phòng đánh một giấc đến tối, mở cửa ra thì tôi thấy một cậu nhóc mập mạp đang nằm trên giường mà ngủ, ra đây là bạn cùng phòng của tôi à. May cho tôi là hắn không nằm cạnh cửa sổ vì tôi khá thích nơi có thể đón ánh nắng vào sáng sớm. Dựa vào cơ thể của cậu ta thì có thể là cậu ta học về quyền cước hay thể thuật.

Thấy động tĩnh, cậu nhóc béo mở mắt ra và ngồi bật dậy. Hắn nhìn tôi một lúc rồi mở miệng nói

“Này vị huynh đài, ông tên gì thế, tôi tên là Đào Tiến Tài, cháu trai thứ hai của gia chủ Đào gia ở Sơn La”

Tôi chỉ cười gượng rồi gãi đầu nói

“Ờm, tôi tên Trần Minh Khôi, con nuôi của Hạ gia ở ngoại thành Hà Nội”

“Minh Khôi, hmmm, ra cậu là người mà mọi người đang đồn thổi.”

“Đồn gì cơ?”

“Mọi người đang bàn tán rằng không mở được trung đan điền rồi còn cậu bám đuôi Hạ tiểu thư nữa”

“Ra vậy, kệ họ đi”_ Tôi thở dài não nề đáp

“Đúng vậy, kệ họ đi. Tôi cũng hay bị bắt nạt vì tôi béo quá ấy mà hahaha. Tôi ở cùng phòng với cậu, sau này giúp đỡ nhau nhé”_Tên mập cười đáp

Tôi thấy khá thích thú về sự thân thiện này của Tài. Sau đó tôi vui vẻ gật đầu, rồi ngồi về phía giường mình, tựa lưng về phía cửa sổ, rút trong nhẫn trữ vật ra một quyển sách và ngồi đọc. Thấy như vậy, Tài liền ngồi lên giường Khôi rồi nói với vẻ mặt bất ngờ

“Uầy, ông cũng đọc sách cơ à, chăm thế. Tôi chả bao giờ đọc cả tại đọc là tôi lại ngủ mất. Tôi học dốt lắm, chỉ được cái có nhiều linh lực hơn so với mức độ linh hồn màu Lam thôi. Sau này thi lý thuyết nhờ ông nhé haha!”

“Ờ…Ờm. Được thôi.”_Tôi trả lời ấp úng

“Tôi học về quyền pháp, tôi có thể dồn linh lực rồi biến bản thân nặng hơn gấp 15 20 lần cơ thể bình thường”_Tài liến thoắng nói.

“Uầy thế cậu dùng trọng lượng để đánh bại kẻ thù à?”

“Đúng rồi, chỉ cần chúng mất cảnh giác cái là tôi đè cái rầm, haha”

Cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ thế mà tiếp diễn với tiếng cười đùa thân thiện của hai con người mới quen.

**

[ Đâu đó tại phòng họp của giáo viên.

“Toàn bộ những học sinh đã vượt qua khảo thí tại miền bắc bao gồm

1232 Võ giả

742 Luyện đan sư

89 Giả kim thuật sư

Trong đó có danh sách đánh giá linh lực như sau

1 Đỏ

258 Cam

439 Vàng

512 Lục

739 Lam

102 Chàm

11 Tím và 1 Đen.”

“1 Đỏ và 1 Đen? Ông không nhầm chứ ngài phó hiệu trưởng?”_ Người vừa trả lời là người ngồi ở ghế cao nhất trong phòng họp, hiệu trưởng của trường Quốc Tử Giám_Trần Thùy Dung.

“Chính xác là như vậy, đỏ là một nhân vật khá nổi tiếng, cháu trai cả của Quy lão gia của Hoàn Kiếm tông. Màu đen là một người khá xa lạ, không tên tuổi, con nuôi của Hạ gia ngoại thành Hà Nội”_ Phó hiệu trưởng từ tốn đáp

“Một người có màu đỏ duy nhất sống sót khỏe mạnh, một người có màu đen chưa từng được biết đến à? Quả là hai cậu nhóc thú vị”_ Hiệu trưởng Dung mỉm cười thích thú.

Dung hỏi tiếp

“Vậy thì học viên linh lực cao nhất của khóa là ai?”

“Dạ là người có tư chất đỏ, Minh Đăng ạ. 10 tuổi mà đã đạt đến Linh Đồ trung kì gần đạt hậu kì”

“Linh Đồ trung kì gần đạt hậu kì??? Với độ tuổi 10 tuổi trở xuống không thể chịu được áp bức của linh cảnh, cũng không thể hấp thụ đan dược cấp thấp nhất. Chỉ hấp thụ ngoài tự nhiên mà có thể có nguồn linh lực như vậy. Quái vật thật”_Dung thốt lên cảm thán

“Vậy còn bài thi kiến thức giả kim thuật thì sao, số lượng giả kim thuật ngày càng ít đi rồi”

“Dạ thưa, bài thi thấp điểm nhất được chọn là đúng 65 câu trắc nghiệm, còn bài thi cao nhất là đúng 187 câu trắc nghiệm.”

Dung nghiêng đầu khó hiểu

“187 câu? Nhiều giả kim thuật nhiều năm trong nghề còn khó có thể đưa ra được trên 170 câu. Vậy mà một tên nhóc làm được 187 câu?Tên gì, linh lực ra sao?”

“Trần Minh Khôi, tư chất đen, linh lực gần đạt mức linh đồ sơ kì”

Dung lại thêm một lần bất ngờ

“Minh Đăng rồi lại Minh Khôi, hai tên quái vật một mạnh một thông minh này, ta phải chú ý tới chúng mới được. Đưa ta xem hình ảnh của hai đứa nó”

Dung cầm lấy ảnh của Đăng rồi gật gù có vẻ thích thú với vẻ đẹp trai thái quá này. Ngay khi nhìn thấy ảnh của Khôi, mặt Dung biến sắc, linh lực bất giác bộc phát. Nhưng ngay lập tức Dung điều chỉnh lại linh lực, cô mỉm cười nói

“Các vị tiếp tục phân chia các lớp học và danh sách học sinh đi. Ta nhớ ra rằng ta có việc gấp cần phải đi”

Dung đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, mọi người trong phòng họp mới thả lỏng thư dãn. Dung tuy chỉ mới hơn 30 tuổi nhưng đã đạt đến mức Linh Thánh trung kì. Quả là tiểu thư của dòng họ Trần của Hà Thành (Dòng họ Trần là dòng họ mạnh thứ 2 ở Hà Thành chỉ sau dòng họ Vương).]

**

Việc học tập tại trường sẽ được diễn ra sau hai ngày nữa. Những học sinh sẽ được phân công lớp để đúng với thực lực của mình. Tất cả các học sinh sẽ được học cơ bản của các môn phụ và học chuyên sâu về môn học mình đã chọn. Có vẻ như tôi sẽ rất bận vì chắc chỉ mình tôi đăng kí học cả ba lĩnh vực ngay năm học đầu tiên. Nhưng ngược lại tôi đang rất là thích thú và mong muốn được tìm hiểu về phương pháp học tập càng nhanh càng tốt.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.