Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14: Quốc Tử Giám (2)

Tiểu thuyết gốc · 2408 chữ

Ngày khai giảng, toàn bộ học sinh của trường tập trung đứng dưới sân, từ năm nhất cho tới năm cuối. Trên sân khấu, một người phụ nữ tuổi ngoài 30 đang bước lên phía bục phát biểu. Toàn bộ học sinh đều ngơ ngác và thán phục vì vẻ đẹp của cô. Cô khoác lên mình tà áo dài màu xanh dương cùng những hình bông hoa sen trắng càng làm tôn lên thân hình gợi cảm của mình. Khuôn mặt khả ái, đôi môi căng mọng và một cặp kính tròn. Cô đứng lên bục rồi bắt đầu bài phát biểu

“Xin chào mừng tất cả các học sinh ưu tú nhất của toàn bộ miền bắc đã tập trung tại trường Quốc Tử Giám. Cô rất vinh dự khi lại một lần nữa được đứng tại đây và chào mừng các học sinh khóa mới và những học sinh đã lên lớp. Cô là hiệu trưởng của trường ta, Trần Thùy Dung….”

Bài phát biểu cứ thế mà vang vọng cả một khoảng sân rộng lớn. Không cần đến thiết bị phụ trợ mà chỉ cần truyền linh lực vào giọng nói đã có thể cho âm thanh vang vừa xa nhưng vừa sắc nét ngay bên tai. Vậy mà mặt của cô hiệu trưởng vẫn bình thản như không.

“…… Bài phát biểu của cô đến đây là kết thúc. Chúc các em có một năm học mới thật thành công. Sau đây cô xin mời thủ khoa của năm nhất năm nay lên phát biểu. Hoàn Minh Khôi, xin mời em”

Trong hàng ngũ những học sinh năm nhất, một cậu con trai bước ra trong bộ đồng phục. Mai tóc đen bóng được cắt theo kiểu undercut, một đôi mắt có tròng mắt màu vàng lấp lánh. Khuôn mặt điển trai của hắn trông như nhân vật chính trong phim và truyện mà tôi thường thấy. Chỉ cần mới bước ra và mỉm cười thôi mà không biết bao nhiêu người con gái phải lao đao vì ngây dại trước vẻ đẹp trai đó. Minh Đăng đứng trên bục nói qua micro.

“Xin chào tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay, tôi tên là Hoàn Minh Đăng, người thừa kế của Hoàn Kiếm tông. Hôm nay tôi rất hạnh phúc và tự hào khi có thể lên đây phát biểu trước toàn bộ những nhân tài của miền bắc với tư cách là thủ khoa của năm nhất.”

Sau một bài phát biểu đầy tự hào, Minh Đăng nhìn về phía Như và tôi đang đứng rồi nói tiếp trước khi kết thúc

“…Có rất nhiều người đã chọn sai bạn để chơi, để kết giao. Có những thành phần không xứng đáng để mình phải quan tâm chỉ bởi lòng tốt. Họ có tốt với bạn nhưng họ quá yếu đuối thì không thể nào bảo vệ hay chăm xóc tới bạn khi bạn khó khăn. Vậy nên hãy chọn những người bạn có thể có ích cho bản thân và tương lai nhé. Bài phát biểu của tôi tới đây xin hết”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu lẩm bẩm

‘Cái thằng nhóc này nói đểu mình đúng không? Mẹ nó vừa đá đểu mình thật à?’

Uyển Như dường như nghe được tiếng của tôi rồi cô cũng nói nhỏ

“Chắc không phải đâu, cậu ta đâu có chỉ đích danh ai”

Tôi không đáp, chắc Như có hào cảm với tên này, cũng đúng thôi. Một tên nhóc vừa đẹp mã vừa tài giỏi thì chả có đứa con gái nào không ưng cho được.

Tiếp theo đó, thầy phó hiệu trước bước lên bục phân phó nhiệm vụ cho toàn bộ học sinh

“Bây giờ, toàn thể các học sinh của trường hãy quay trở về kí túc xá để nhận sách vở và thời khóa biểu nhà trường đã để trong phòng các em, chúc các em có một năm học thành công”

Ngay khi buổi khai giảng kết thúc, tôi cùng Như tiến về phía nhà ăn, bỗng dưng có người gọi giật tôi lại từ phía sau

“Khôi ơi, đợi tôi với, ông định để tôi một mình đấy à”

Hóa ra người vừa gọi tôi là Tài, hắn cũng đang đi về phía nhà ăn. Tiến lại gần hai chúng tôi hắn nói

“Ồ, ra đây là tiểu thư xinh đẹp của họ Hạ, xin chào, tớ tên Đào Tiến Tài, bạn cùng phòng với Khôi, rất hân hạnh được làm quen”

Như liền bắt lấy bàn tay đang vươn ra chào hỏi của Tài mà đáp

“Tớ tên Hạ Uyển Như, rất hân hạnh được làm quen”

Cứ như vậy cả ba chúng tôi đều tiến về phía nhà ăn với không khí hết sức vui vẻ.

Buổi học đầu tiên trong ngày, tôi sẽ học tại lớp điều khiển linh lực. Giảng đường của lớp học trông như một rạp chiếu phim, có thể chứa tới vài trăm học viên. Giáo viên bước vào lớp và theo sau là hai trợ giảng. Mất một lúc ổn định trật tự lớp thầy bắt đầu giảng bài

“Linh lực là một năng lượng được bản thân sử dụng linh khí trong linh hồn để tăng cường sức mạnh cho bản thân. Linh lực cũng có thể chuyển hóa thành các dạng thuộc tính thiên nhiên như: Lửa, Nước, Đất, Sắt, Gỗ, Gió, Sét,… Tùy vào sự thích hợp về linh hồn của người đó. Tất cả các loại thuộc tính đều tự khắc chế lẫn nhau nên không có thuộc tính nào mạnh hơn thuộc tính nào. Linh lực không chỉ có thể gia tăng sức mạnh mà cũng có thể chữa lành các vết thương dù là chí mạng, phụ thuộc vào nguồn linh lực cung cấp. Các em hãy nhìn kĩ những gì tôi làm sau đây nhé”

Sau đó thầy giáo tiến lại phía bức tường gần đó rồi vận linh lực. Một dòng linh lực màu xanh lá bao quanh tay thầy và rầm. Bức tường nứt vỡ ra sau khi thầy giáo đấm nhẹ một cú.

“Vậy toàn bộ những học sinh ở đây có ai có thể làm được như thế không?”_ Thầy giáo cười rồi hỏi

Chỉ một vài cánh tay giơ lên trong đó không có tôi, thầy giáo cười rồi nói tiếp

“Vì đây là lớp năm nhất nên tôi cũng không có mong chờ gì lắm. Và các em biết vì sao linh lực của tôi lại có màu xanh lá không? Ai trả lời được tôi sẽ cho điểm em đó”

Không một tiếng động nào vang lên, tôi giơ tay rồi nói

“Là vì thuộc tính linh hồn và linh lực của thầy là gió”

“Chính xác, vì của tôi là gió nên nó sẽ có màu xanh lục, tương tự như thế. Màu đỏ là lửa, xanh dương là nước, nâu là gỗ và đen là đất. Bạn Minh Khôi được một đánh giá tốt, nếu đủ 10 đánh giá tốt thì các em có thể có quyền tự quyết định chuyển lên lớp nâng cao hơn”

Buổi học cứ thế tiếp diễn cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, tôi đang định chạy ra khỏi lớp để đến với lớp giả kim thì có ai đó gọi tên mình

“Khôi ơi đợi tý”

Quay lại nhìn thì tôi thấy hóa ra là tên nhóc Tài

“Giờ ông định lên lớp giả kim à, tôi đi cùng với”

“Ông cũng đăng kí giả kim thuật cơ à?”

“Tôi đi học thêm thôi, có khí bảo nào đó giúp chạy nhanh hơn thì tốt biết mấy”

“Biết đâu đấy một ngày tôi chế tạo ra nó rồi tôi sẽ làm một cái riêng cho ông”_ Tôi cười trêu chọc Tài

“Nhớ đấy nhá, chó điêu”_ Tài cũng không vừa mà đáp lại.

Vừa đi vừa trò chuyện mà bất giác hai chúng tôi đã đến được giảng đường của lớp giả kim thuật.

Giáo viên dạy môn này là một thầy giáo già, ông giảng bài mà phải sử dụng đến ‘Khí bảo khuếch đại âm thanh’.

“Giả kim thuật chính là bộ môn sử dụng đầu óc tư duy để áp dụng vào thực tế. Như các em đã thấy, toàn bộ thiết bị linh lực đều là sản phẩm của các giả kim thuật sư chúng ta. Các em sẽ phải vừa học lí thuyết vừa nghiên cứu trong vòng 2 năm, sau đó các em sẽ được đưa đi học hỏi ở các xưởng chế tạo trong vòng 2 năm. Cuối cùng là sẽ thực tập tại trụ sở nghiên cứu dành cho thanh thiếu niên.”

Thầy giáo tiếp tục giảng lý thuyết đến khi kết thúc buổi học. Toàn bộ học sinh trong giảng đường đều thấy choáng váng bởi lượng kiến thức quá mới mẻ. Nhưng tôi lại thấy chúng khá là nhàm chán, năm nhất chỉ có học mỗi lý thuyết thôi nên rất nhàn. Mấy cái kiến thức này tôi đã học thuộc luôn rồi, tôi muốn ngay lập tức đi chế tạo một cái gì đó ngay bây giờ.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đỏ của mặt trời xuyên qua từng kẽ lá úa vàng của mùa thu.

Nhà ăn, 18 giờ tối

Hiện tại đang có rất nhiều ánh mắt khó chịu hướng về phía tôi, người đang tươi cười ăn uống cạnh Như.

Trong khi đó, tại một góc khác của nhà ăn, một toán con gái đang vây quanh một cậu nhóc điển trai tên Minh Đăng. Hắn cứ nhìn về hướng tôi và Như với ánh mắt khó hiểu.

Tôi đoán là tôi thân thiết với Như quá làm hắn khó chịu rồi. Liên quan quái gì đến hắn đâu cơ nhỉ? Nhưng mà tôi đoán rằng sau này tôi sẽ khó khăn với đám đàn em của hắn đây.

‘Haaaa’

Tôi nhìn Như, người đang vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt trong sáng không bị vấy bẩn mà thở dài.

Ngày hôm sau, ở võ đường. Khi giáo viên đã giảng bài xong và cho toàn bộ học sinh tập với hình nhân gỗ. Một tên nhóc tiến tới trước mặt tôi vênh mặt lên nói lớn

“Tao tên là Dung Hải, tao muốn thách đấu mày, Minh Khôi. Phần thưởng chính là mày có thể lấy thanh kiếm gia truyền bố tao đã truyền lại cho tao. Nhưng mà tao không chắc tao có thể thua mày”

Tôi hơi bất ngờ vì tên nhóc này chơi lớn, lấy cả thanh kiếm gia truyền ra cá cược. Dù đã biết trước sẽ có một vài tên ngu ngốc đứng lên gây khó dễ cho mình nhưng không ngờ là lại chơi lớn như thế. Tôi liền tiếp lời

“Được, tao đồng ý thách đấu. Nếu mày thắng mày có thể lấy cái nhẫn trữ vật này của tao”

Hắn nhếch mép cười.

“Hahaha, một thằng con nuôi xuất thân từ ăn mày như mày lại có nhẫn trữ vật cơ à. Nhưng mà sau một lúc nữa nó sẽ là của tao”

Ngay lập tức hai người chúng tôi đứng lên võ đài để chuẩn bị trận thách đấu. Luật của giáo viên rất đơn giản là không được phép sử dụng linh lực. Tiếng bắt đầu vang lên, tên Hải liền phóng tới phía tôi,

‘quá chậm’ _ Tôi thầm nghĩ.

Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi trông thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình của Minh Đăng, đầu tôi liền nảy ra một ý tưởng khá là thú vị.

Tôi đỡ lấy nhát chém ngang của Hải một cách lóng ngóng, loạng choạng lùi về sau. Tiếp theo sau đó là hàng loạt cú chém của Hải, tôi đỡ được tất cả nhưng cố gắng tỏ vẻ khó khăn, mới chỉ được một lúc mà tôi đã thở không ra hơi và mồ hôi bắt đầu ướt đẫm người.

Và rồi trong khi hắn phi tới bên cạnh mình, tôi vấp vào mô đất rồi lùi ra sau khiến hắn mất đà mà đâm hụt rồi ngã lăn ra. Ngay lập tức tôi liền kề kiếm gỗ vào cổ hắn, giáo viên ra lệnh dừng lại, tôi đã dành chiến thắng.

Thật thú vị, che dấu năng lực kiểu ‘chủ tịch giả nghèo’ này tôi khá là thích đấy, mỗi tội rằng hơi mất sức vì diễn khó quá.

Tôi nhìn sang phía đám học sinh đang đứng xem, đứng đầu là Đăng, hắn đang cười nửa miệng. Tôi cố gắng nén cười, trông bộ dạng hả hê của hắn làm tôi muốn cười bò ra ngay bây giờ. Nhưng rồi tôi bình ổn lại tâm tình rồi quay sang phía tên Hải kia nói

“Tao thắng rồi, bảo kiếm gia truyền của mày đâu, đưa ra đây”

Trông hắn uất ức lắm, mặt hắn đỏ bừng lên vì giận, có lẽ hắn vẫn nghĩ rằng hắn thua bởi vì tôi may mắt vấp ngã và né được đường kiếm chí mạng. Nhưng cá cược là cá cược, kiếm của mày giờ là của tao, haha. Tôi lại nghĩ đến một cách làm độc ác hơn nữa để cảnh cáo mấy thằng chuẩn bị gây sự với tôi.

Tôi mượn thanh kiếm của giáo viên và chuyền một lượng linh lực đủ không để mọi người nhận ra vào thanh kiếm đó,

’keeng’… thanh kiếm gia truyền của Hải vỡ toang.

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, tên Hải liền nói như thét

“Ma, Mày làm cái đéo gì vậy hả thằng chó? Sao mày dám phá thanh kiếm gia truyền của nhà tao?”

Tôi nhún vai rồi vui vẻ đáp

“Gia truyền của nhà mày? Mày thua cược nên nó là của tao, tao phá đồ của tao thì mày có quyền lên tiếng à?”

Hải cùng toàn bộ những người có mặt tại đó đều câm nín.

“Không ngờ đúng không, haha. Chúng mày nên đi rêu rao với mọi người rằng tao ác như nào đi cho bớt bớt mấy thằng trẻ trâu đi gây sự với tao.”

Tôi nói lớn vào toàn bộ những người đang đứng cổ vũ cho Hải. Tôi khá chắc rằng tin đồn về tôi là một thằng khốn yếu đuối sẽ lan truyền khá nhanh đây.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.