Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Tòa tháp Giả kim thuật(2)

Tiểu thuyết gốc · 1492 chữ

**

[ Hiệu trưởng Dung không giữ được bình tĩnh, tiến lại tóm lấy vai Kiều Anh hỏi dồn

“Chiếc máy gần như phát nổ? Chiếc máy mà tháp chủ của ‘Tháp giả kim’, Nguyễn Quốc Thành phát triển ra???”

Kiều Anh gật đầu

“Đúng vậy, chiếc máy gần như là phát nổ, chiếc đèn bên trong máy đã bốc cháy”

Dung ngồi phịch xuống dưới ghế ôm lấy đầu

“Không thể nào, gần 30 năm nay, cả chục triệu người đã sử dụng chiếc máy này. Có người còn đạt đến mức Linh Đế, vậy mà nó còn chưa bao giờ có trục trặc gì cả.”

“Tớ cũng thắc mắc như vậy. Nhờ cậu chú ý đến tên nhóc đó. Danh sách thống kê buổi kiểm tra hôm nay thư kí của tớ sẽ gửi cho cậu. Giờ tớ phải báo cáo ngay cho sư phụ về vấn đề này, không thể chậm trễ.”

Nói xong, Kiều Anh liền rời đi luôn, để mặc Dung đang ngồi thất thần ở trong. Dung tựa mình ra sau ghế, thở dài và chìm vào suy tư ]

**

Phòng y tế, 11h30p đêm.

Tôi chầm chậm mở mắt ra, liền Như đang nắm lấy tay mình mà ngủ gục bên cạnh giường, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tôi mỉm cười dịu dàng rồi lấy chăn của mình đắp lên người Như.

Thấy động, Như mơ màng mở mắt, cô ngay lập tức ôm lấy tôi rồi nức nở hỏi

“Cậu không sao chứ? Tớ lo quá”

Tôi trả lời

“Tớ không sao, chỉ là hít phải nhiều khói quá nên ngất đi thôi. Mà cậu có biết vì sao chiếc máy lại bốc cháy không?”

“Theo như giáo sư Kiều Anh nói thì là do năng lượng của máy đã cạn kiệt nên sảy ra lỗi”

“Ra là vậy”

Tôi kéo Như lên giường nằm ngay cạnh mình rồi nói tiếp

“Cậu ngủ đi, đêm mùa thu cũng bắt đầu lạnh rồi đấy. Cậu ngồi ở đó sẽ bị cảm mất”

Như mỉm cười không đáp rồi ôm lấy tôi. Hai người chúng tôi cứ ôm nhau như vậy mà ngủ đến sáng, cho tới tận lúc y sư đánh thức dậy.

“Minh Khôi, hiệu trưởng cho gọi cậu lên văn phòng đấy. Chỉnh lại trang phục đi.”_Y sư nói

Tôi gật đầu đã hiểu, tuy rằng Như rất muốn đi cùng nhưng tôi từ chối vì lí do Như phải đi học. Tôi rời đi ngay khi chỉnh lại trang phục và tạm biệt Như

Văn Phòng Hiệu Trưởng, tôi gõ cửa

“Vào đi, cửa không khóa”

“Dạ em chào cô, cô cho gọi em có việc gì vậy ạ?”

Một tia buồn bã bỗng hiện lên trong mắt của cô ấy nhưng rồi lại hoàn toàn biến mất như chưa hề xảy ra, tôi không hiểu chuyện gì cả.

“Cô nghe nói rằng em hôm qua đã bất tỉnh do máy của giáo sư trục trặc?”

“Dạ đúng vậy ạ”

“Cuối tuần này, vào ngày nghỉ của em, chúng ta sẽ đến ‘Tháp giả kim’. Tháp chủ muốn gặp em để tự mình kiểm tra lại một lần nữa”

“Tháp…tháp chủ ạ?”

“Đúng rồi, cuối tuần em rảnh mà, đúng không?”

“Dạ được ạ, cuối tuần em rảnh”

“Vậy được rồi, về phòng nghỉ ngơi nốt sáng nay đi, chiều em cần đi học đấy”

Tôi chào tạm biệt hiệu trưởng rồi trở về phòng, trong lòng đầy phiền muộn.

Chiều đến, tôi đến lớp học điều khiển linh lực với một mớ suy nghĩ vẩn vơ. Bước vào lớp, tất cả ánh mắt trong lớp đều hướng về phía tôi rồi những lời thì thầm to nhỏ lại vang lên. Tôi cũng đã quá quen với vấn đề này, liền kiếm một chỗ ngồi thích hợp rồi ngồi xuống.

Chưa kịp ấm chỗ thì đã có một đám con trai tiến lại gần, tên cầm đầu chính là Lý Thành Công, công tử của Lý gia, người đã gây sự với tôi hôm trước.

“Oi, xem ai vẫn dám vác mặt đi học này. Cái loại phế vật đến máy đo cũng không kiểm tra được. Haha, cái loại như mày mà cũng dám ở cạnh Như tiểu thư của Minh Đăng công tử. Cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, suốt ngày bám váy phụ nữ”

Tôi cố nhẫn nhịn cho tới lúc chúng bỏ đi rồi tập trung vào bài học trước mắt. Lớp học này là để chỉ dạy cách dùng linh lực để gia tăng sức mạnh cho cơ thể.

Đối với năm nhất và nửa đầu năm hai, học sinh sẽ chỉ học lý thuyết và thi lý thuyết. Với tôi thì đi học năm nhất khá là nhàm chán và tốn thời gian, tôi cần tìm tài liệu để học cao hơn nữa nhưng thư viện cần một số yêu cầu nào đó để mượn tài liệu, tôi cũng không rõ, sắp tới tôi nên đi ra ngoài nhiều hơn là chỉ ở trong phòng hấp thụ linh khí thụ động. Đã hơn 3 năm rồi tôi chưa mở được trung đan điền nên cũng hơi nản chí.

**

[ Và thế là, một tuần trôi qua như cơn gió thoảng

Ngày chủ nhật đã đến, ngày mà Khôi phải cùng hiệu trưởng đi đến ‘Tháp giả kim’

Dung đưa Khôi đi trên một chiếc xe ngựa chuyên dụng dành cho những gia đình quyền thế, cô cố gắng để ý tới thái độ của Khôi nhưng Khôi vẫn dửng dưng như không. Cô dám cá chắc rằng loại xe ngựa này không dễ để trông thấy, bên ngoài trông nhỏ nhắn nhưng bên trong có trận pháp không gian khiến không gian rộng lớn hơn rất nhiều. Vậy mà Khôi vẫn bình thản ngồi nhìn qua cửa sổ.

Sự thật là Khôi đã khá là bất ngờ khi bên trong rộng rãi như vậy, nhưng mà ở kiếp trước, đã có lần gia đình anh đi du lịch khi anh còn bé. Bố mẹ anh đã thuê nguyên một chiếc phi cơ riêng nên đối với chiếc xe ngựa này Khôi không cảm thấy gì quá đặc biệt. Nghĩ đến đây bất giác anh nhớ tới kiếp trước của mình, những lỗi lầm mình đã gây ra để rồi kiếp này chuyển sinh vào thân xác không cha không mẹ như vậy. Anh vẫn muốn một lần được cảm nhận tình yêu gia đình ở kiếp sống này. Nhưng hiện giờ bố mẹ của anh đang ở đâu, họ còn sống hay đã chết?

Khôi thở dài nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những hàng cây, những ngôi nhà gỗ chạy lướt qua mắt anh trong ánh nắng nhàn nhạt của tiết trời mùa thu. Những làn gió mát lạnh luồn qua khe cửa làm cho mái tóc dài rối bời của Khôi khẽ bay, làm lộ ra đôi mắt Khôi đã cố dùng mái tóc để che đi. Dung bất giác ngây người trước ánh mắt của Khôi, một cậu bé mới chỉ hơn 10 tuổi mà có một ánh mắt u sầu đến như vậy. Dung kìm nén lòng mình không được xúc động, cô còn có mục tiêu cả đời phải hoàn thành nên không thể để những thứ cảm xúc này phá hoại được ]

**

Mặt trời sắp lên đến đỉnh, hai người chúng tôi đã đến được một khu vực rộng lớn được gọi là Tứ Tháp. Nó có tên gọi như vậy bởi vì khu vực này là khu vực tồn tại bốn tòa tháp cao hàng trăm mét, bề rộng của một tháp gần bằng một sân vận động. Bốn tòa tháp đó là nghiên cứu, phát triển và chỉ dạy về mọi lĩnh vực tồn tại trên thế giới này. Tòa tháp võ thuật, Tòa tháp linh dược, Tòa tháp giả kim, và Tòa tháp bí cảnh.

Những tòa tháp ở đây đều có một quy định chung đó là càng lên tầng cao thì người lên tháp càng phải tài giỏi.

Tháp võ thuật là nơi hội tụ của tất cả các loại võ công chính phái đã biết đến.

Tháp linh dược là tháp chuyên nghiên cứu về y dược học, luyện đan hoặc thuần thú.

Tháp giả kim là tháp nghiên cứu về mọi lĩnh vực của giả kim thuật, nghiên cứu linh lực hoặc linh hồn.

Tháp bí cảnh là tháp để thử thách người leo tháp, bước vào mỗi tầng, người tham gia sẽ phải chịu một áp lực nhất định và sẽ gặp những loại yêu quái hoặc ma thú, những thứ này sẽ tăng độ khó theo tầng. Tháp bí cảnh có thể giúp người tham gia tăng sức mạnh rất nhanh( nếu họ còn toàn mạng)

Điểm đến hôm nay của hai người chúng tôi là Tháp giả kim. Một tòa tháp tỏa ra thứ ánh sáng bạc chói lóa.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.