Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15. Tòa tháp Giả kim thuật(1)

Tiểu thuyết gốc · 2601 chữ

**

[ Vài ngày sau, Khôi bước vào giảng đường rồi kiếm một chỗ dễ nhìn. Những người đến sau đều không dám ngồi cạnh Khôi vì những lời đồn thổi xung quanh anh. Nào là ‘Phế vật’ ‘Ăn chơi nghiện ngập’ ‘Cặp với bà cô già để kiếm tiền’……

Nhưng có một cô gái xinh đẹp bậc nhất tiến gần lại ngồi xuống bên cạnh Khôi, đã vậy còn mở miệng bắt chuyện trước.

“Ủa ai đây, không phải là người đang nổi nhất trường hay sao. Sao lại ngồi ở lớp luyện đan thế này”

Khôi ngước mặt lên nhìn người con gái đó rồi mỉm cười đáp lại

“Ừm, mình cũng muốn học luyện đan. Nhỡ may bị thương hay gì đó còn có cách chữa trị chứ”

“Sao cậu lại bị thương được cơ chứ, nếu cậu bị thương, cô nương đây sẽ chữa trị cho cậu”

“Vâng ạ. Nếu tui bị thương tui sẽ làm phiền đến cô đấy thưa Uyển Như tiểu thư.”

Khôi gõ nhẹ vào trán Như rồi mỉm cười, Như cũng cười theo, những con mắt khó chịu với Khôi giờ đây càng trở nên bốc hỏa hơn bao giờ hết.

Đúng lúc đó giảng viên đi vào và tiết học bắt đầu

“Các em có thể cho cô biết đan dược được chia thành những công dụng nào không?”

“Dạ thưa cô, đan dược được chia thành 3 loại, đan dược trị thương, đan dược bồi bổ linh lực, đan dược đầu độc.”

“Vậy em có thể trả lời cho cô biết, các loại đan dược đó được cấu tạo từ những dược liệu nào không?”

“À thì…em không rõ ạ”

“Ra là vậy, rất đơn giản vì đó cũng chính là nội học của năm nhất chúng ta. Chúng ta sẽ học về đan dược trị liệu sơ cấp”

Tiết học rất sôi nổi từ lúc nó bắt đầu đến lúc kết thúc. Nhờ sự hoạt bát vui vẻ của giáo viên nên tất cả học sinh đều thích thú và hào hứng cho buổi học tiếp theo. Buổi học kết thúc với tiếng vui nói cười đùa của những học sinh.]

**

Tôi và Như cùng nhau đi đến nhà ăn để ăn trưa. Đang chuẩn bị lấy đồ ăn thì chúng tôi bị một đám con trai chặn đường lại

“Này thằng con nuôi, mày có biết dạo này mày hơi ngứa mắt đấy. Chiều nay có giáo sư của ‘tháp giả kim’ đến để kiểm tra thuộc tính. Tao đoán là thằng phế vật như mày chả có thuộc tính nào đâu”

Tên nhóc cùng đám bạn của nó cười khẩy sau đó nói tiếp

“Tao là Lý Thành Công của Lý gia, Lạng Sơn. Ở Lạng Sơn gia tộc tao là lớn nhất khác xa với Hạ gia nhận nuôi mày, chỉ là một gia tộc hạng ba ở huyện nhỏ.”_ Hắn dừng lại ngay khi ánh mắt hắn trông thấy Như đang đứng phía sau lưng tôi. Hắn mở giọng nịnh nọt

“Nhưng mà gia tộc đó lại có một mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Như tiểu thư, chiều nay cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Như tỏ thái độ khó chịu rồi tóm cổ tay tôi kéo về phía lấy đồ ăn,bỏ lại phía sau một câu.

“Khôi này, lần sau gặp rác cậu phải né chứ. Sao cứ phải quan tâm đến rác làm gì, bẩn thỉu”

Tôi thấy tên Công mặt đỏ bừng lên vì giận, vừa bỏ đi vừa nói lớn

“Ch..Chúng mày nhớ lấy. Tao sẽ cho chúng mày biết tay”

Tôi lắc đầu thở dài rồi ngồi xuống bàn ăn cùng với Như, vừa gắp một miếng rau vừa hỏi

“Nè, ‘tháp giả kim’ là gì thế? Kiểm tra là kiểm tra gì vậy?”

Như liền trả lời

“ Ủa cậu chưa nghe thông báo à. Chiều nay ‘tháp giả kim’ sẽ có một kiểm tra thuộc tính cho các học sinh năm nhất đấy. Để giúp cho cậu được xếp vào lớp có thuộc tính đặc trưng để học tập tốt hơn ấy mà. ‘Tháp giả kim’ là nơi tụ họp của toàn bộ những giả kim thuật gia từ 3 sao trở lên đến 9 sao. Đấy là nơi nghiên cứu và phát triển công nghệ ấy.”

Tôi gật gù hỏi tiếp

“Vậy thì họ đến đây để kiểm tra thuộc tính cho chúng mình hả? Nếu mà có người không có thuộc tính hoặc nhiều thuộc tính thì sao?”

“Hầu hết toàn bộ những người có thể sử dụng linh lực đều sở hữu thuộc tính cả. Đặc biệt hơn nữa là đa thuộc tính, người nhiều nhất đã được biết đến hình như có 3 thuộc tính thì phải”

“Ra là vậy, thế cậu muốn có loại thuộc tính nào thế?”

“Tớ nghĩ tớ muốn có thuộc tính nước, tại đôi lúc tớ có cảm giác thích đến nơi nào đó toàn nước là nước. Tớ cũng thích mưa nữa, cậu thì sao hả Khôi?”

“Tớ thích gió”

“Sao lại vậy?”

“Ừ thì nếu cậu có thể điều khiển gió để lấy đồ vật từ xa, dọn nhà thì chả cần phải di chuyển, nằm một chỗ là được, hahaha”

“Cái quái…. Haha, đôi khi cậu cũng có suy nghĩ lười đấy nhỉ”

Ca hai người chúng tôi vừa đi về hướng kí túc xá vừa cười nói.

Buổi trưa, kí túc xá nam, phòng 218.

“Này Tài, ông muốn có năng lực thuộc tính gì thế”

Tôi vừa nằm trên giường vừa quay sang hỏi Tài

“Tôi á, tôi thích lửa. Nếu mà trong rừng không có lửa thì lạnh lắm, cũng cần lửa để làm thịt nướng nữa.”

“Ông chỉ nghĩ đến ăn thôi thì ông sẽ biến thành cục thịt lăn tròn cho mà xem”

Tôi cười đùa đáp lại Tài, nhưng Tài lại thản nhiên

“Tôi càng mập thì tôi càng có sức mạnh mà, nếu mà tôi tiêu tốn nhiều linh lực quá thì tôi sẽ gầy khô. Có lần tôi sử dụng năng lực quá nhiều, đến mức tôi còn như bộ xương, phải ăn uống bù trong vòng một tuần tôi mới đỡ được đôi chút đấy.”

“Hóa ra trên đời cũng có loại thể chất như vậy nhỉ…”

Cắt ngang dòng nói chuyện của hai chúng tôi, một tiếng âm thanh vang vọng toàn bộ ngôi trường

“Đã đến giờ kiểm tra thuộc tính, yêu cầu toàn bộ học sinh năm nhất có mặt tại quảng trường. Nhắc lại, đã đến giờ kiểm tra thuộc tính, yêu cầu toàn bộ học sinh năm nhất có mặt tại quảng trường”

Ra là đã đến giờ rồi, hai chúng tôi bật dậy khỏi giường rồi mặc đồng phục.

Quảng trường, trường Quốc Tử Giám.

“Khôi ơi, ở phía này!”_ Vừa trông thấy tôi, Như đã gọi lớn

Sau khi tập trung cùng với Như, cả hai nhìn về phía bục phát biểu.

Một người phụ nữ cực kì xinh đẹp khoảng 30 tuổi, mặc chiếc váy màu vàng có thêu bông hoa trắng trước ngực đang tiến về phía micro.

“Xin chào tất cả mọi người đã ở đây hôm nay, quả là vinh dự cho tôi khi có mặt ở một nơi trang trọng như thế này. Tôi là Nguyễn Kiều Anh, trưởng bộ phận nghiên cứu thuộc tính của ‘Tháp giả kim’”

Tiếng hô hào và vỗ tay vang lên không ngớt.

“Nguyễn Kiều Anh? Cô ấy là ai mà mọi người hô hào ghê vậy?”

“Cô ấy là trưởng bộ trẻ nhất trong lịch sử đấy. Nghe nói rằng cô ấy đã tạo ra chiến thuyền khi mới 21 tuổi”

“Chiến thuyền? Cái thuyền giống thuyền ở biển nhưng dùng năng lượng gió để bay ấy hả?”

“Đúng rồi, cậu học trong sách nhiều quá rồi. Vẫn còn nhiều thứ bên ngoài sách vở cậu cần tìm hiểu đấy đồ mọt sách”_ Như nhắc nhở

“Tớ biết rồi, sau này tớ sẽ rút kinh nghiệm mà.”_ Tôi gãi đầu bối rối

Cả hai chúng tôi tiếp tục hướng về bục phát biểu

“Bây giờ tôi sẽ đại diện cho ‘Tháp giả kim’ kiểm tra thuộc tính linh hồn cho các em. Chúng ta sẽ kiểm tra cho các em theo thứ tự thiên phú tư chất của các em nhé. Từ cao xuống thấp. Người đầu tiên, Hoàn Minh Đăng, tư chất Đỏ, mời em đứng lên chiếc máy này.”

Thứ đang được đặt trên bục trông giống như một chiếc lồng kính trong suốt với phần đáy được bao bọc bằng kim loại khá to, phía trên có phần đỉnh có hai thanh kim loại dựng đứng. Trông giống hai cái ăng ten để bắt sóng.

Đăng bước vào trong chiếc lồng kính, giáo sư đóng cửa lại rồi kích hoạt năng lượng của nó. Chiếc máy tỏa ra ánh sáng chói lóa một lúc rồi tắt, sau đó từ hai chiếc ăng ten trên đỉnh đầu một ngọn lửa bùng lên. Không dừng lại ở đó, ngay sau ngon lửa là hàng loạt các tia điện bắn ra, những tia điện này mạnh đến mức lông tóc của những người đứng cách đó cả vài chục mét bắt đầu dựng đứng lên.

Giáo sư liền vội vàng tắt máy rồi thông báo với giọng hơi run.

“Hoàn Minh Đăng, hai thuộc tính linh lực, Hỏa và Lôi. Hỏa ở mức địa cấp, Lôi ở mức thiên cấp” ( Thang đo thuộc tính được chia làm ba loại: địa cấp, vương cấp, thiên cấp)

‘Cái quái…. Có tới tận hai thuộc tính? Lại còn có một cái ở thiên cấp? Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất của năm nhất chúng ta’

Những tiếng bàn tán và ca ngợi vang lên không ngớt. Sau đó là những người có tư chất tím bắt đầu lên bục và kiểm tra, đầu tiên là Như.

“Hạ Uyển Như, hai thuộc tính, Thủy và Hỏa. Cả hai đều ở mức vương cấp”

‘Lại tiếp tục là hai thuộc tính? Cả hai đều thuộc vương cấp? Quả là người con gái mà Minh Đăng đang để ý. Người đâu mà vừa xinh đẹp vừa tài năng’

Tiếp tục là những tiếng bàn tán hướng về phía Như, mọi người bắt đầu ghép cặp giữa hai người tài giỏi vừa lên kiểm tra đầu tiên với nhau. Hoàn Minh Đăng và Hạ Uyển Như.

Những người kiểm tra cứ tiếp tục, tiếp tục bước lên bục sau khi được gọi tên

“Đào Tiến Tài, Thổ linh lực, vương cấp”

“Lý Thành Công, Hỏa linh lực, vương cấp”

“Phạm Hải Ly, Phong linh lực, địa cấp”…….

Tiếng gọi tên và tiếng đọc thuộc tính cứ thế mà vang lên đến lúc hoàng hôn chuẩn bị buông xuống.

Trong ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu qua tán lá mùa thu, ai ai cũng đã chán nản và mệt mỏi. Nhưng có một cái tên cuối cùng được gọi lên lại làm toàn bộ học sinh năm nhất chú ý đến

“Người cuối cùng, Hạ Minh Khôi, tư chất đen”

Sau cả buổi nhàm chán thì cuối cùng cũng đến tôi rồi. Tôi thở dài mệt mỏi rồi từ từ tiến về phía chiếc máy, bỏ ngoài tai những lời bàn tán và cứ thế bước đi.

Mở cánh cửa máy ra, tôi bước vào trong với trái tim đang đập như đánh trống.

“Đừng căng thẳng, hít thở đều đi”

Giáo sư Kiều Anh nở một nụ cười xinh đẹp an ủi tôi, nụ cười ấy làm tôi bất giác bay hết những áp lực. Tôi gật đầu nhẹ và bắt đầu điều tiết hơi thở, trái tim tôi đã ổn định hơn rồi

“Ổn định chưa, cô đóng cửa lại nhé?”_ Cô ấy vẫn nở nụ cười đó rồi hỏi với một cách ân cần.

Tôi mỉm cười đáp lại cô

“Em ổn rồi, cô đóng cửa lại đi ạ”

Cánh cửa từ từ đóng lại, cô bắt đầu kích hoạt chiếc máy. Ánh đèn trong lồng kính bắt đầu phát sáng, ánh sáng trắng này làm tôi chói mắt. Tôi không biết thuộc tính của mình sẽ là gì, tôi đang rất hồi hộp.

Nhưng rồi điều tôi không ngờ xảy ra, một làn khói cháy khét ập vào khí quản tôi. Tôi mở mắt ra rồi ho sặc sụa, chiếc đèn trên đỉnh lồng đang phát sáng đến mức bốc cháy.

Tôi cố gắng hết sức mở cảnh cửa ra nhưng chiếc cửa đó đã bị kẹt. Tôi đấm, tôi đá chiếc lồng kính để thoát ra nhưng hoàn toàn vô vọng. Những làn khói dày đặc trong lồng làm tôi cay mắt, tôi khó thở và dần dần ý thức, cơ thể tôi mất dần sức lực. Rồi tôi chìm vào khoảng đen vô tận.

**

[ Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, chiếc lồng kính bây giờ đang tràn ngập khói và giáo sư đang cố hết sức để mở cửa lồng, nhưng không được.

Cô đành truyền linh lực vào tay và giật bay cánh cửa ra, Khôi ngã ra khỏi chiếc lồng, anh đang bất tỉnh, hô hấp khó khăn. Kiều Anh lập tức truyền linh lực bao bọc lấy Khôi để cậu bình ổn lại.

Ngay lập tức, có hai học sinh chạy đến bên cạnh cô là Như và Tài, có vẻ như cô cậu nhóc này đã chạy lên ngay khi thấy Khôi ngã ra khỏi chiếc lồng

“Cô ơi, Khôi bị sao vậy ạ, cậu ấy có ổn không?”_Như hỏi với giọng gấp gáp

“Cậu nhóc không sao, chỉ bị ngất đi vì ngạt khói thôi.”

Tài lên tiếng thắc mắc, hỏi thẳng vào vấn đề mà Kiều Anh cũng đang phân vân không thể nào lý giải được.

“Tại sao chiếc máy này lại bốc khói vậy thưa cô? Toàn bộ học sinh lên trước không bị sao mà?”

Kiều Anh đáp nửa vời

“Tôi cũng không rõ, chắc là quá tải do phải vận hành liên tục trong một thời gian dài”

Tất nhiên đó là nói dối, chiếc máy này được kiểm tra thường xuyên bởi cô. Nó là chiếc máy mà sư phụ của cô dùng cả đời để nghiên cứu nên sau sư phụ cô thì cô là người hiểu nó nhất. Không có lý nào nó bị hỏng chỉ vì quá tải năng lượng. Nếu thế công tắc an toàn sẽ tự ngắt nguồn điện.

Ngay sau khi đưa Khôi về bệnh xá và bế mạc buổi sự kiện, Kiều Anh đến ngay văn phòng hiệu trưởng. Cô mở cửa bước vào gọi lớn.

“Dung, cậu đâu rồi, tớ có chuyện muốn nói”

Ngay lúc này, hiệu trưởng Dung đang đứng bên cạnh cửa sổ nhâm nhi tách trà

“Cậu đến văn phòng của bạn cũ mà cậu lại không gõ cửa, còn làm ầm ĩ như thế. Cậu tệ đi nhiều đấy Kiều Anh ạ”

“Tớ không có thời gian để đùa, cậu biết cậu nhóc tên Minh Khôi không?”_ Kiều Anh nói như quát

“À cậu nhóc tư chất đen ấy hả, có chuyện gì thế?”_ Dung nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi hỏi

“Cậu biết chiếc máy xác định thuộc tính của sư phụ tạo ra chứ?”

Dung gật gù không đáp

“Tên nhóc Khôi đó đi vào máy và chiếc máy gần như phát nổ!!!”

Dung vẫn đang thư thái gật gù thì liền giật mình, chống tay lên bàn đứng bật dậy hét lớn

“Cậu nói cái gì cơ?!!” ]

**

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.