Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22. Lễ hội và câu lạc bộ(1)

Tiểu thuyết gốc · 1657 chữ

Đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc tôi trở về căn kí túc xá của mình, mọi người vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi chả quan tâm, tôi muốn sống một cuộc đời thật yên bình mà thôi, vậy nên bỏ mặc những thứ đó, tôi vẫn sinh hoạt như thường ngày. Sáng chiều lên lớp, tối đi ăn xong về phòng và hấp thụ linh khí.

Rồi một ngày toàn bộ học sinh năm nhất chúng tôi nhận được thông báo, lễ hội chào mừng tân học sinh sắp diễn ra vào ngày thứ hai tuần mới, toàn bộ sự kiện sẽ được tổ chức bởi các đàn anh đàn chị và chúng tôi là khách mời, kéo dài suốt 3 ngày.

Tôi khá là tò mò rằng không biết tiệc chào mừng và các câu lạc bộ trong trường ở thế giới này có giống thế giới cũ hay không. Biết đâu đấy tôi có hứng thú và tham gia một vài câu lạc bộ thú vị thì sao nhỉ.

*

Buổi sáng ngày cuối tuần, không khí mát mẻ cuối thu, tôi bật dậy khỏi giường và hoàn thành các việc cá nhân. Hôm nay tôi có hẹn đi chơi với Uyển Như vì nay là ngày sinh nhật thứ 11 của cô ấy, ngày 17 tháng 10 năm 2020. Tôi đã lựa chọn bộ quần áo mà tôi cho là đẹp nhất, tuy rằng hai đứa mới chỉ 10 11 tuổi nhưng ở thế giới mà linh khí tràn ngập này cơ thể lẫn trí óc phát triển rất sớm, có thể nói tương đương với 14 15 tuổi ở thế giới cũ. Tôi đứng đợi từ sớm ở lối đi giữa hai kí túc xá nam và nữ với tâm trạng khá là mong chờ.

Nhưng rồi một tiếng, hai tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy Như đến điểm hẹn, tôi có tò mò và đi tìm cô ấy. Mất một lúc thì tôi đã tìm được Như, đang định tiến lại gần để gọi thì bất chợt tôi nhìn thấy người đang đi bên cạnh Như cười nói, đó là Minh Đăng, tên nhóc đẹp mã lại còn gia thế khủng.

Trái tim tôi lệch một nhịp và hơi nhói lên một chút, nhưng tôi vẫn không để ý đến cảm xúc khó tả của mình lúc ấy mà gạt phăng nó đi. Tôi lại thấy hạnh phúc cho Như, có thể kết giao thân thiết với một người tài giỏi mạnh mẽ như Đăng thì cô ấy sẽ được rất nhiều ưu ái trong cuộc sống. Tôi mỉm cười nhưng đâu đó trong tim tôi đang quặn thắt lại, bản thân tôi không hiểu được cảm giác này là gì rồi quay đầu dời đi.

Trở về kí túc xá, tôi thay bộ quần áo khác và ném bộ quần áo vừa mặc vào tủ với khuôn mặt khó chịu. Tài đang nằm trên giường trông thấy vậy liền hỏi

“Sao thế, ăn mặc đẹp rồi trở về cau có là sao”

“Hôm nay sinh nhật Như, tao ăn mặc thế nhưng rồi Như đi chơi với tên Đăng rồi”

“Ừm hứm, đang ghen ớ hở”

“Mày điên à, tao không biết sao nhưng tao đang khá bực, đừng chọc tao”

“Thế giờ mày định đi đâu?”

“Phòng huấn luyện”

Tài vừa nghe tôi nhắc đến phòng huấn luyện thì lại trùm chăn phủ kín đầu rồi lẩm bẩm

“Suốt ngày tập với chả luyện, cuối tuần đi ngủ còn sướng hơn”

Mặc kệ lời hắn nói, tôi rời khỏi phòng, chả hiểu sao tôi cứ có gì đó khó chịu khi nghĩ về Như. Tôi phải có cái gì đó giải tỏa tâm lý đang ức chế mình, chả có cách nào khác ngoài tập luyện.

Mỗi khối đều có một khu riêng để tập luyện hoặc bế quant u luyện, mỗi học sinh sẽ được phát một chiếc chìa khóa riêng. Từ khi được phát chìa khóa, tôi đến đây hầu như mỗi ngày. Cảm thấy khu vực năm nhất rất yên tĩnh, vì còn nhỏ nên chắc học sinh vẫn ham chơi mà lười luyện tập.

Tôi tìm đến căn phòng của mình rồi mở khóa cửa tiến vào bên trong. Đặt mông ngồi xuống giữa căn phòng, tôi tiếp tục hấp thụ linh khí như điên dại, tôi mở hẳn cả 18 huyệt đạo ẩn ra để linh khí tràn vào nhanh hơn. Đầu óc tôi mụ mị đi và quên hết những sự khó chịu ban nãy. Tiến vào trong tâm trí, tôi nhớ lại bộ công pháp ông lão đã truyền lại cho tôi khi ở trong giấc mơ đó. Tôi thầm lẩm bẩm.

“Nhân Hỏa đệ nhất thức ! KHAI!”

Sau đó luồng linh lực mà đỏ mạnh mẽ từ bên ngoài lẫn trong cơ thể tôi tỏa ra dễ dàng bao bọc lấy tay và chân tôi. Tuy là thức thứ nhất nhưng chiêu thức này có thể giúp tốc độ di chuyển của chân và sức mạnh của tay tôi tăng lên rất nhiều. Nhưng nó có một tác dụng phụ là càng sử dụng lâu thì càng đau đớn, vậy nên công pháp này tôi sẽ dùng khi nguy cấp mà thôi.

Sau một hồi luyện tập đau đớn, tôi ngồi phịch xuống đất thở dài than vãn

“Chiêu thức quái quỷ, cứ như là mình đang dùng ‘Bát môn độn giáp’ hay là ‘Kaioken’ vậy đó. Mạnh thì mạnh thật nhưng sử dụng đến là khổ”

Nghỉ ngơi một lát, lau đi những giọt mồ hôi ướt đẫm người, tôi lại bắt đầu thiền định điều tiết lại linh lực mà quên rằng thời gian đang chuyển về tối….

**

[ 10 giờ sáng, đường giao giữa kí túc xá nam và nữ.

Hạ Uyển Như đã đứng tại nơi này hơn 30 phút để đợi Khôi. Tuy rằng cô đã đến trễ hẹn khoảng 2 tiếng đồng hồ nhưng cô không nghĩ rằng Khôi lại còn đến muộn hơn. Đang đắn đo rằng có nên đến kí túc xá nam để tìm Khôi không thì một tiếng gọi làm Như giật mình

“Này, bà đứng ở đây là gì đấy?”

Người vừa lên tiếng hỏi là Tài, trông cậu ta vẫn còn đang ngái ngủ. Thấy vậy Như liền hỏi ngược lại Tài

“Tài đấy à, ông biết Khôi đang ở đâu không, ông ấy hẹn với tôi mà giờ chưa có đến”

Tài hơi bất ngờ rồi phá lên cười

“Khư, hahahaha, tôi không biết rằng Hạ tiểu thư đây cũng là tay chơi đấy”

“Ý ông là sao”_ Như nghiêng đầu khó hiểu

“Ý tôi là, sáng nay bà có đi hẹn hò với tên Đăng công tử đó, rồi hết chuyện lại tìm đến anh bạn Khôi của tôi. Không phải tay chơi thì là gì”

Nghe Tài nói vậy, Như liền bất ngờ đáp

“Sao ông biết được sáng nay tôi có đi với Đăng, đúng là có đi thật nhưng là vấn đề hội học sinh bàn về việc tổ chức lễ hội, đâu có hẹn hò gì đâu?”

Tài nhún vai rồi quay đi

“Tôi chịu, tôi nghe Khôi nó kể là nó đợi bà hơn hai tiếng rồi thấy bà đi hẹn hò với Đăng. Nó về phòng rồi bỏ đi luôn rồi”

“Khôi bỏ đi đâu cơ”

“Tôi chịu. Đi mà hỏi bản thân bà ấy”

Tài quả là một tên bạn tâm hồn hướng về ăn uống, trước mặt hoa khôi như Như mà hắn không mảy may để ý. Hắn chỉ tiếc cho Khôi rằng đã vướng vào một cô gái được quá nhiều người con trai để ý. Thở dài lắc đầu rồi tiến về phía nhà ăn trong khi bỏ lại Như ở đằng sau.

Phía sau, Như đang đứng như trời trồng, vậy là sáng nay Khôi đã đến điểm hẹn đúng giờ, còn đợi cô hơn hai tiếng đồng hồ rồi bắt gặp cô đi với Đăng. Và rồi cậu ấy tức giận bỏ đi đâu không biết.

Như tự trách bản thân đã sai lầm, đáng lẽ cô nên báo rằng mình sẽ đến muộn. Cô không muốn chuyện Khôi hiểu nhầm rằng cô đang có mối quan hệ thân thiết nào đó với Đăng. Trong lòng của Như, từ cái ngày một cậu bé cố gắng bảo vệ cô khỏi tên bắt cóc trong trời mưa tầm tã, hình ảnh đó cô sẽ không bao giờ quên. Từ cái ngày đó Như đã đặt một thứ tình cảm không gì sánh bằng lên Khôi, cho dù Khôi luôn luôn ngu ngốc không nhận ra những hành động thân thiết đó.

Như lo lắng rồi chạy đi tìm Khôi….]

**

Khi tôi mở mắt ra vươn vai một cái cho cơ thể đỡ mỏi mệt sau khi hấp thụ khá nhiều linh khí, tôi mới chợt để ý đến thời gian, vì trong phòng kín nên khó mà biết được ngày hay đêm. Tôi mở cửa ra và đi ra bên ngoài, ánh sáng chói lóa rọi vào mắt tôi khiến tôi nhíu mày. Vậy ra là tôi mới chỉ trong phòng có một lúc thôi à, trông mặt trời thì có vẻ rơi vào khoảng giữa trưa. Tôi mệt mỏi tính đi về phòng tắm rửa rồi đi ăn uống. Lướt qua phòng bảo vệ, tôi bất ngờ rồi tiến lại gần cuốn lịch treo trên tường, tờ lịch ghi 17 tháng 10 đã bị xé và thay vào đó là 18 tháng 10. Ôi trời ơi, vậy là tôi đã ở trong phòng đó hơn một ngày trời mà không biết.

Vội vã xách đôi dép lên và chạy như bay về phòng kí túc, tôi có hẹn với Tài là đi ăn trưa và đi tham quan các câu lạc bộ vào buổi chiều, chết tiệt muộn mất rồi…

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.