Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ ở khu tập trung

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Người phụ nữ toàn thân mặc đồ màu đen, tay cầm trượng có biểu tượng mặt trăng trên bức tranh trong phòng.

" Đây là Thần của Bóng Tối? Chủ căn nhà này thờ phụng vị Thần này và hiện tại trở thành tay sai cho thế lực hắc ám nhỉ? "

Hàn Tuyết nhìn một lúc lâu vào bức tranh tựa hồ suy nghĩ, nói:

" Một người có nhiều rượu nho cất giấu như vậy, căn nhà này cũng không nhỏ nhưng sao lại ở bên ngoài bức tường? "

" Ký ức của nguyên chủ cũng không có nói về vấn đề này, còn có nguyên do nào khác? Ài.. bỏ đi bỏ đi, mình nên bảo quản thịt trong hộp thủy tinh trước thì hơn. "

" Căn phòng này vậy mà lại có đèn cầy, nếu không có chắc mình đụng ngã hết kệ rượu rồi.. nghĩ thôi đã thấy đau lòng. "

Hắn quay người đi về hướng cầu thang, nhìn sang bức tường bên trái Hàn Tuyết phát hiện dòng chữ.

" Hửm? Cũng may chữ này mình đọc được, xem nó nói gì nào. " Hàn Tuyết nhìn vào dòng chữ.

" Vị Thần của Bóng Tối sẽ giáng lâm. Bóng tối rồi sẽ nuốt chững toàn bộ thế giới này. Không một ai có thể sống sót trước sức mạnh của người. "

Hàn Tuyết đứng sững lại, đầu hắn bắt đầu đau nhói.

" Aaa.. Đau quá, sao đột nhiên lại đau thế này? "

Mờ ảo xuất hiện cảnh tượng bóng tối dần dần nuốt chững mọi thứ, tiếng hét lầm than của con người, xác chất thành đống.

" Hự hự.. Cái quái gì thế? Màn đen cùng xác người chất chồng lên nhau? Đây là hồi kết của thế giới này ư? "

Hàn Tuyết trán đổ mồ hôi hột nhìn sang bức tường bên phải.

" Bên đây có xuất hiện dòng chữ nào.. thật sự có? "

Hắn nhìn chằm chằm vào dòng chữ.

" Bóng tối tuyệt vọng, gieo rắc nỗi sợ hãi. Ánh sáng chiếu rọi, thanh tẩy mọi tội lỗi. Bóng tối nuốt chững ánh sáng. Ánh sáng thanh tẩy bóng tối. Bóng tối là ánh sáng. Ánh sáng là bóng tối. "

" Câu nói này có ý nghĩa gì? Bóng tối và ánh sáng là một? Ánh sáng có thể thanh tẩy bóng tối nhưng cuối cùng lại là cùng một thể? "

" Không phải nói bóng tối sẽ nuốt chững thế giới này và trong cảnh mơ hồ ban nảy xuất hiện trong não mình cũng tương tự? "

Những câu hỏi liên tục được đặt ra, một bên vị Thần của Bóng Tối sẽ giáng lâm nuốt chững mọi thứ. Một bên ánh sáng có thể triệt tiêu bóng tối, nhưng cuối cùng chúng là một khiến hắn tập trung ngẫm nghĩ.

Hàn Tuyết bổ não suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra được ý nghĩa thật sự của dòng chữ trên tường.

" Đau đầu quá, mình nên lên trên thì hơn, ở đây không biết lại xuất hiện thứ gì nữa. "

Tiện tay lấy vài chai rượu, Hàn Tuyết mang thịt bỏ vào lọ thủy tinh bảo quản thịt. Hắn loay hoay xem có giường ngủ hoặc chăn đệm, chỉ có mỗi ghế sô pha ở giữa căn nhà.

" Không có chăn đệm, nhưng có ghế sô pha cũng đỡ phần nào. Ừm.. trong nhà này vẫn có đồ để thay nhỉ? "

Hàn Tuyết tìm được vài bộ đồ nam trong tủ quần áo, chúng được treo kỹ bên trong nên không có nhiều bụi bám vào. Nằm trên ghế sô pha, nhấp vài hơi rượu nho bên cạnh, Hàn Tuyết chìm vào giấc ngủ.

Hàn Tuyết tỉnh dậy, trời vẫn tối sầm, vẫn còn một ít lửa hắn đem một miếng thịt nướng lên. Cắn vài miếng, hắn dùng vải quấn quanh thịt, mang theo một chai rượu ra khỏi nhà.

" Nhiêu đây chắc đủ để mình dùng rồi, mình nên đi xa hơn về phía bức tường xem như thế nào đã. Tình hình của mình bây giờ vẫn còn quá mơ hồ về mọi thứ, hy vọng có khu dân cư hoặc khu tập trung nào đó xuất hiện. "

Hàn Tuyết đột nhiên đứng lại, hắn vắt óc suy nghĩ.

" Trời tối như vậy nếu mình đi rồi liệu có tìm được đường quay về không? Rượu và thịt trong nhà còn rất nhiều, mình không muốn mất chúng đâu.. "

Thở dài một hơi Haizz, Hàn Tuyết nảy ra một ý tưởng.

" Mình có nên chuyển hết đống rượu sang những căn nhà ở hướng bức tường, rồi từ từ đi đến đó không? Mặc dù có hơi mất thời gian nhưng nước rất quan trọng trong chuyến đi xa, vả lại rượu ngon.. "

Hàn Tuyết dùng vài bộ quần áo cột lại thành cái bao, hắn bỏ một số chai rượu vào, cảm thấy cân nặng vừa đủ hắn vác lên vai mang đến căn nhà cách xa gần 1km.

Trước khi di chuyển hắn không quên để lại ký hiệu.

Cứ như thế thời gian trôi qua, tổng cộng hắn ngủ 12 lần, mỗi lần chuyển đồ càng xa hơn, rượu cũng ít dần. Không biết có phải may mắn, lúc gần hết thịt thì có vài dị thú chết vẫn còn tươi, vài căn nhà còn có củi lửa giúp hắn vượt qua đoạn đường dài này.

Đến lần thức dậy thứ 24, lần đầu tiên Hàn Tuyết thấy con người sau khi xuyên không đến nơi này. Đàn ông gầy gò ốm yếu, gần như có thể thấy xương của họ, quần áo rách rưới chân không mang dép. Phụ nữ khuôn mặt trắng bệch, cơ thể ốm yếu nhem nhuốc bùn đất cùng quần áo rách.

Lúc này trên người Hàn Tuyết chỉ còn vài chai rượu cùng 2 miếng thịt. Hắn bứt rứt nhìn nhưng lại không chia phần thịt còn lại cho họ.

" Ta cũng cần sinh tồn ở nơi này, nếu chia cho họ rồi thì ta sống như thế nào? Haiz, thật khó xử, nếu có một con dị thú thịt còn tươi chết gần đây thì tốt rồi. "

Tiếp tục đi về phía trước, Hàn Tuyết thấy một số căn nhà có người ở. Nghe gần đó có vài người đang trò chuyện.

" Này, ngươi còn nước không Tiểu Ngưu. " ,Thanh niên cao khoảng 1m8, khuôn mặt có những đốm hệt như tàn nhan, thân hình ốm yếu.

" Không còn, ta hiện tại vẫn chưa uống được giọt nước nào.. " Tiểu Ngưu cao khoảng 1m7, môi trắng bệch do thiếu nước.

" Hai ngươi cố nói ít lại, nói nhiều càng khát nước hơn.. " Thanh niên này không khác 2 người kia là bao.

" Haizz. Khu tập trung này hiện tại chẳng có ai còn sức để tìm kiếm nước cũng như thức ăn, nếu còn tiếp tục như vậy thì chết mất. "

" Thay vì than vãn sao ngươi không lết xác đi mà tìm? "

" Thế còn ngươi thì sao? Thay vì chỉ trích ta sao không cùng tìm ? "

" Đi thì đi, thế ngươi có đi không? "

" Ngươi đi thì ta đi? "

" Hai ngươi nín hộ ta.. Bây giờ ba người chúng ta cùng nhau tìm. "

Cả ba gật đầu di chuyển.

" Khu tập trung? " Hàn Tuyết đứng bên ngoài nghe thấy cuộc trò chuyện.

" Trước mắt mình nên tìm nơi nghỉ ngơi, ngủ một giấc rồi nói chuyện với người ở khu trung, tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra tại nơi quỷ quái này. "

Hàn Tuyết đi tìm căn nhà cách khu tập trung, một căn nhà nhỏ được tìm thấy, hắn đi vào bắt đầu nhóm lửa nướng thịt.

" Nơi này mặc dù cũ kĩ nhưng đã từng có người lục soát qua, chắc chẳng còn đồ tốt gì để mình sử dụng được đâu. "

Ăn no, Hàn Tuyết thấy một tấm thảm bên dưới bàn ở giữa căn nhà. Không biết vì lý do gì hắn lấy tấm thảm ra và nhìn thấy một cái cửa thông xuống tầng hầm.

" Hửm? Không phải chứ.. mình chỉ thấy bụi bám quá nhiều nên muốn vứt đi.. nào ngờ lại có tầng hầm ở đây. "

Hàn Tuyết bước xuống tầng hầm, căn phòng hiện ra, rượu nho lại xuất hiện nhưng lần này nhiều gấp đôi tầng hầm lúc trước hắn vào.

" Nhân sinh không thể thiếu rượu a.. " Hàn Tuyết nhún vai lắc đầu ngao ngán, nhưng cơ thể lại tự chuyển động chụp lấy một chai rượu nốc vào mồm hắn.

Ực ực

" Xuyên không sang thế giới khác, ta trở thành kẻ nghiện rượu.. "

Tỉnh dậy sau khi uống 2 chai rượu, hắn đặt một kí hiệu bằng cách vẽ một biểu tượng. Ban đầu hắn định vẽ mặt quỷ có sừng, nhưng không biết bằng cách nào hình vẽ sau khi hoàn thành lại là con cừu.

" Ta muốn vẽ mặt quỷ.. sao lại và con cừu? Chậc, kệ đi, đến khu tập trung trước. Mang theo vài chai rượu cho đám người đó uống đỡ khát vậy. "

Hàn Tuyết di chuyển đến khu tập trung, hắn gặp một người đàn ông trung niên thân hình không quá ốm, tay chân săn chắc, khuôn mặt cũng không xanh xao như những người khác.

" Chào ông, ta có thể hỏi ông vài câu được không? " Hàn Tuyết chủ động hỏi người đàn ông trung niên.

Ông ta nhìn Hàn Tuyết từ trên xuống dưới, nói: " Ngươi không phải người của khu tập trung? Ngươi không cần phải nói dối, người ở đây ta đều ghi nhớ hết rồi. "

Không có vẻ dao động của người đàn ông trung niên, như thể Hàn Tuyết chẳng làm được gì ông ta.

" Đúng vậy, ta không phải người của khu tập trung, ta từ nơi xa tiến về đây. " Hàn Tuyết cố giữ bình tĩnh trả lời.

Có vẻ như nếu mình nói dối thì con dao trên thắt lưng của ông ta sẽ đâm thẳng vào cổ mình.

" Ngươi thành thật đấy, nhìn ngươi gương mặt hồng hào, cơ thể khỏe mạnh như vậy ngươi làm sao sống xót được để đi đến đây? ".

" Ta may mắn một đường không có dị thú xuất hiện, chỉ có xác của chúng và con người nằm rải rác trên đường. " Hàn Tuyết nhìn chằm vào tay người đàn ông đang để trên cán dao.

" Ngươi muốn hỏi tại sao người ở đây không thể tiến vào trong bức tường đúng không? "

Hàn Tuyết giật nảy, nói: " Huh? Làm sao ông biết ta muốn hỏi câu đó? "

Người đàn ông trung niên cười ha há, nói: " Đám nít 3 tuổi cũng hỏi câu giống ngươi rất nhiều lần nên ta đoán là ngươi sẽ hỏi như vậy. "

Hàn Tuyết nhìn chằm vào ông ta, trong đầu nghĩ lời của ông ta chả khác gì ta đây là con nít 3 tuổi?

" Thế ông biết câu trả lời không?

" Nếu muốn biết ngươi có thể lại gần bức tường, câu hỏi của ngươi sẽ được giải đáp ngay sau đó. "

Hàn Tuyết thở dài, cảm thấy người đàn ông rất nhiệt tình với mình, nói: " Haizz, ta muốn hỏi thêm một câu nữa. "

Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: " Nói đi. "

" Tại sao bên ngoài không có ánh sáng mà bên trong lại có? Người có dị năng thật sự tồn tại? "

" Ngươi hỏi hai câu rồi đó, chọn một trong hai thôi. "

" Ừm.. vậy vế thứ nhất. "

" Haizz.. Ngươi không biết lý do? Không ai kể cho ngươi nghe chuyện đó?

Hàn Tuyết lắc đầu.

Người đàn ông trung niên không hiểu tại sao bản thân lại muốn kể cho Hàn Tuyết nghe về chuyện rất lâu về trước.

" Chuyện này phải nói về rất rất lâu trước đây. "

Bạn đang đọc Xuyên Không: Thời Đại Hắc Ám sáng tác bởi Antikva
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Antikva
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.