Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hang Chứa Của Bộ Lạc Cự Hổ

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Đường Quả nói: “Cậu về trước đi, nếu cậu ở đây, tôi sẽ không thể ngủ được”.

Hổ Liệp nghe thấy Đường Quả nói vậy, mắt nghiêm túc nói: “Chỉ là sức khỏe của cô không tốt mà thôi. Đường Quả, cô hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ta sẽ về thăm a mẫu và Bạch Mai trước. Khi cô tỉnh dậy, nhất định phải kêu ta đến bầu bạn với cô”.

Hổ Liệp vẫn còn nhớ lúc trước Hổ Nha từng nói qua Đường Quả rất cảnh giác khi ngủ, cho nên hắn sẽ không nói rằng sẽ quay lại sau khi gặp A Lan, mà hắn bảo cô lúc nào dậy thì gọi hắn.

Hắn không hề nghĩ đến việc Đường Quả căn bản không gọi hắn, vì suy cho cùng giữa hắn và Đường Quả vẫn luôn suôn sẻ.

“Được rồi, tôi sẽ gọi cho cậu khi tôi thức dậy”. Đường Quả mỉm cười đồng ý, chỉ cần lúc cô đang ngủ Hổ Liệp không qua đây là được.

Khi đang ngủ mà cô cảm nhận được những luồng sát khí lạnh lẽo xung quanh, Đường Quả không chắc mình có thể kìm nén sát khí hay không. Ký ức về chuyện cô giải phóng hoàn toàn sát khí lần trước vẫn khiến cô hoảng sợ.

Nghe lời Đường Quả, Hổ Liệp vui vẻ rời đi, hôm nay hắn khá vui vẻ khi trở về được trò chuyện với a mẫu và những người khác.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng Hổ Liệp hoàn toàn biến mất khỏi cửa hang, Đường Quả cảm nhận được hơi lạnh trong hang, cô biết rằng, nếu ngủ quên trong cái lạnh này, cô có thể sẽ bị cảm, nhưng việc thêm lửa để sưởi ấm lại có thể làm không khí trong hang trở nên ngột ngạt và đầy nguy cơ ngộ độc khí carbon monoxide.

Sau một hồi suy tư, Đường Quả bước đến nơi Hổ Nha cất giữ những tấm da thú, lựa chọn một miếng da có lông, cô cởi bỏ giày, nằm xuống giường và dùng tấm da ấy để che lên ngực và bụng mình.

May mắn thay, dù cách xử lý da thú của Hổ Nha không mịn màng như những sản phẩm hiện đại, nhưng chúng cũng không tệ, ít nhất chúng không có mùi khó chịu và có độ mềm mại đủ để cảm thấy dễ chịu.

Đường Quả từ từ chìm vào giấc ngủ, tay cô mân mê tấm da thú, lắng nghe tiếng củi cháy lách tách và tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài hang.

“Ngao ~!”

“Ngao~!” Những tiếng hổ gầm nối tiếp nhau vang lên.

Đường Quả vốn đã ngủ đủ giấc nhưng vẫn còn buồn ngủ, cô bị tiếng hổ gầm đột ngột làm giật mình, cơn buồn ngủ vốn quấn lấy trong ý thức của cô lập tức tiêu tan.

Sau đó cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài dần dần trở nên lớn hơn, Đường Quả băn khoăn không biết đó có phải là đám Hổ Nha trở về không?

Tiếng Hổ Liệp từ bên ngoài hang động, ngay sau đó, hắn thò đầu vào trong nhìn Đường Quả và hỏi: “Đường Quả, cô đã tỉnh rồi à?”

Thấy Đường Quả đã tỉnh, Hổ Liệp bước vào cười nói: “Là tộc trưởng và những người khác đi săn về ”.

Hổ Liệp vừa dứt lời, tiếng bước chân của thú nhân vang lên từ cửa hang, Hổ Liệp dừng lại, quay đầu nhìn qua và mỉm cười thốt lên: “A huynh, a huynh đã trở lại ”

Từ góc nhìn của Đường Quả, Sau khi Hổ Liệp nói xong, cô liền nhìn thấy một cái đầu hổ ướt át thò ra khỏi hang.

Anh ta còn ngậm một chiếc lá cuộn trong miệng, nhìn qua hình dáng của nó, có vẻ như bên trong có thứ gì đó bọc lại.

Khi Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả đang nhìn mình, ánh sáng trong mắt anh ta bừng sáng lên với một nụ cười và đưa chiếc lá cuộn vào trong hang.

Khi anh ta mở miệng, những chiếc lá cuộn tròn xòe ra, để lộ ba bông hoa màu đỏ tươi, từng giọt mưa còn đọng lại trên cánh.

Sau khi đặt những bông hoa xuống để chúng không bị ướt mưa, Hổ Nha mỉm cười và nói với Đường Quả: “Ta phải đi săn mồi và sẽ quay lại sau. Bông hoa này là dành cho cô”.

Hổ Nha nhìn Đường Quả thêm một lần nữa rồi ra khỏi động.

Hổ Liệp nhặt những bông hoa rơi trên mặt đất và chạy về phía Đường Quả.

Đường Quả đưa tay ra để nhận bó hoa từ Hổ Liệp, cô không thể phủ nhận rằng trong lòng mình cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng khi nhìn ba bông hoa nở rộ, dù trên khuôn mặt cô không thể hiện rõ.

Thấy vẻ mặt không có ý cười của Đường Quả, Hổ Liệp không khỏi hỏi: "Đường Quả, cô không thích những bông hoa này sao?"

Rõ ràng mỗi lần a phụ mang hoa đến tặng a mẫu, a mẫu đều sẽ mỉm cười với hoa, tại sao Đường Quả lại không cười? Cô không thích loài hoa này sao?

“ Tốt lắm.” Nói xong, Đường Quả mỉm cười với Hổ Liệp.

Lần này Hổ Liệp không còn hỏi Đường Quả có thích hoa hay không nữa, dù sao theo hắn, Đường Quả cười chính là thích.

Sau khi Hổ Nha gửi hoa cho Đường Quả, anh ta cõng hai con mồi lớn và chạy đến chân ngọn núi lớn nhất trong bộ lạc, sau đó anh giẫm lên vách núi nơi anh có thể đặt chân và dùng sức mạnh của mình để nhảy nhanh.

Nếu nhìn kỹ những chỗ Hổ Nha giẫm lên có thể thấy chúng rất đều đặn, có thể hình dung ra những vách núi này đã được đặc biệt mài dũa.

Dù không ngừng uốn lượn và nhảy lên trên, nhưng con mồi trên lưng Hổ Nha vẫn không hề xê dịch, điều đó cho thấy khả năng kiểm soát của anh ta mạnh mẽ đến mức nào. Trong khi thú nhân bên cạnh anh cũng cõng con mồi trên lưng, nhưng mỗi bước nhảy của hắn con mồi lại rơi ra sao?

Trên vách núi, nhiều thú nhân khác cũng đang cõng một hoặc hai con mồi trên lưng, leo lên những bậc đá.

Họ đều là những thú nhân đã đi săn trở về vào ngày hôm nay và những thú nhân cõng con mồi trên lưng đều là những thú nhân đã có kinh nghiệm leo núi với con mồi trên lưng một hoặc hai lần

Khi tiến gần đến đỉnh núi, một hang động lớn hiện ra, tất cả thú nhân mang theo con mồi đều bước vào.

Mặc dù Hổ Nha đã rời đi một chốc để gửi hoa cho Đường Quả nhưng anh ta không phải là thú nhân cuối cùng đến được hang động lớn.

Anh bước đi trên mặt đất bằng phẳng, đi theo đám thú nhân phía trước vào một hang động nhỏ hơn.

Con đường dưới chân Hổ Nha dần trở nên dốc xuống tiến về phía trước, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ giảm xuống.

Sau khi đi qua con đường dài ngoằn ngoèo này, cuối con đường này là một cái hang chỉ bằng nửa hang của Hổ Nha, bên trong không có ánh lửa.

Trong bóng tối của hang động, thú mâu sáng lên, bóng tối không phải là trở ngại đối với thú mâu.

Hang động này chính là nơi bộ lạc Cự Hổ dự trữ thức ăn cho mỗi mùa mưa và mùa đông khắc nghiệt.

Trong khi Hổ Nha và những người khác bận rộn với việc đặt con mồi xuống, Đường Quả đang thể hiện kỹ năng cắt những lát thịt mỏng bằng cốt đao cho Hổ Liệp xem.

Nhìn miếng gỗ bị chẻ đôi dưới cốt đao, lần đầu tiên Đường Quả nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.

Nếu không thì tại sao cô lại nghĩ đến việc nhờ Hổ Liệp lấy một hòn đá để làm thớt? Cái này không phải rất tốt sao, hơn nữa nguyên liệu chính đã chất đống trong đống củi.

Nếu lúc đó Hổ Liệp không đi tìm đá, cô đã không phải xấu hổ khi đối mặt với Bạch Hà như vậy, nghĩ đến lại thấy xấu hổ, Đường Quả thật sự ước gì mình có thể quay ngược thời gian nói cho Hổ Liệp biết là không được ra ngoài tìm đá.

Nhưng nghĩ đến đạo đức liêm sỉ của bộ lạc đã không còn, Đường Quả đột nhiên cảm thấy có lẽ sự xấu hổ và tất cả những điều đó chỉ là mây bay mà thôi.

Bởi vì có lẽ Bạch Hà không nghĩ cô làm như vậy có gì sai. Ôi không, Bạch Hà...không chỉ ông, mà cả những người trong bộ lạc của ông, họ cho rằng cô bảo thủ như vậy là sai trái.

“Đường Quả, để ta thử, để ta thử” Giọng nói của Hổ Liệp đầy mong chờ vang lên kéo tâm trí Đường Quả trở lại.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.