Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí Thế Của Hổ Nha

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Đường Quả nhìn Hổ Liệp duỗi ra móng vuốt hổ, vừa cười vừa nói: “Cậu có thể cầm được cốt đao sao? Cầm đi.”

Mặc dù biết rằng vuốt hổ của Hổ Liệp không thể nhấc được cốt đao nhưng mà Đường Quả vẫn đưa cho hắn.

Nghe Đường Quả hỏi như vậy, ánh mắt Hổ Liệp nghi hoặc nhìn móng hổ của mình rồi lại nhìn sang tay của Đường Quả, quả nhiên là không giống nhau nhưng mà hắn vẫn muốn thử sức.

Vì thế, Đường Quả ngồi ở đó mỉm cười nhìn Hổ Liệp dùng cốt đao chiến đấu hết mình.

Hổ Nha trở về bên trong sơn động, nhìn thấy vẻ mặt cười vui vẻ của Đường Quả rồi lại nhìn thấy Hổ Liệp đang chơi với cốt đao. Lúc đó, anh cảm thấy để Hổ Liệp chơi với cô ấy là lựa chọn đúng đắn.

Nghe thấy tiếng động, Hổ Liệp quay đầu ra nhìn thấy Hổ Nha về rồi lập tức mỉm cười rồi nói: “A huynh, huynh về rồi sao? Huynh mau lại đây xem, đây là cốt đao mà ta đã giúp Đường Quả mài ra đó.”

Cốt đao? Vẻ mặt Hổ Nha đầy khó hiểu đi, nhìn xuống cốt đao mà hắn vừa nghịch.

Hổ Liệp tự hào chỉ vào những lát thịt mỏng mà Đường Quả vừa cắt, nói: “A huynh, huynh nhìn xem, cái này là Đường Quả dùng cốt đao cắt ra đó. Đường Quả rất lợi hại, luôn cầm cốt đao lên như này này…”

Vừa nói xong, Hổ Liệp bắt chước theo cách cầm cốt đao của Đường Quả cho Hổ Nha xem, nhưng móng vuốt hổ của hắn căn bản không cầm chắc cốt đao được.

Cho nên, Hổ Nha biết rằng những gì nhìn thấy lúc về, anh tưởng rằng Hổ Liệp đang chơi với cốt đao, thật ra không phải như vậy mà là Hổ Liệp đang cố gắng muốn nhấc cốt đao lên nhưng mà hắn mãi không giữ chặt được cốt đao. Hắn cứ đánh rơi rồi lại tiếp tục chạy theo nhặt lên cứ như vậy cầm lấy rồi lại rơi xuống, rơi xuống rồi lại cầm lấy liền biến thành hình dáng ban đầu anh ấy nghĩ rằng Hổ Liệp đang chơi đùa với cốt đao.

Nhìn thấy Hổ Nha toàn thân ướt đẫm, Đường Quả mỉm cười nói với anh ta: “Anh về rồi.”

Nghe thấy câu nói này của Đường Quả, lại nhìn thấy cô mỉm cười với anh. Hổ Nha cảm thấy mọi mệt mỏi sau một ngày đi săn trong nháy mắt đã tan biến, bây giờ săn thêm vài con mồi nữa cũng không có vấn đề gì.

Hổ Nha cười tươi nói với Đường Quả: “Ừm, ta về rồi đây.”

Nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Hổ Nha, Đường Quả không nhịn được cười một tiếng. Trong lòng cô không khỏi mềm lòng bởi vì anh ta luôn cảm thấy vui vẻ vì mỗi một cử chỉ nhỏ của cô.

Hoá ra, cô không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.

Hổ Liệp thấy hai người bỗng nhiên nhìn nhau cười không nói, hắn chớp chớp mắt sao, mà đột nhiên lại cảm thấy giữa họ có điều gì kỳ quái nhỉ?

Nhìn Hổ Nha một lúc, Đường Quả thấy anh vẫn đứng đó không đi sửa soạn tắm rửa lại quần áo trên người. Đường Quả đành phải hỏi: “Anh không đi tắm chút nước nóng rồi thay bộ da thú mới sao?”

Mặc dù đã vẩy bỏ bớt nước mưa bị dính khi vào sơn động nhưng tóc, râu và bộ da thú của anh sẽ không khô nhanh như vậy. Tắm chút nước nóng có thể rửa sạch cái lạnh và mệt mỏi trong cơ thể anh.

Hổ Nha chớp chớp mắt, vô thức nói: “Tắm nước nóng sao? Được rồi, bây giờ ta đi tắm và thay bộ da thú.”

Vì Đường Quả muốn anh đi tắm nước nóng thay bộ da thú, nên anh sẽ đi, dù sao cũng không phải việc gì khó. Sau đó Hổ Nha liền đi chuẩn bị đi đun nước nóng.

Nhưng khi Hổ Nha nhìn thấy đống lửa đun nước nóng cho Đường Quả, bây giờ lại bị một phiến đá đè xuống, ngọn lửa bên dưới vẫn còn chưa tắt.

Ánh mắt Hổ Nha lập tức có chút không vui nhìn Hổ Liệp: "Hổ Liệp, ngọn lửa này là a đệ dập à?"

Mặc dù còn nghi ngờ nhưng trong lòng Hổ Nha nhận định chính Hổ Liệp đã dập lửa. Bởi vì anh nghĩ Đường Quả hiện tại không tiện đi lại được, nên người duy nhất có thể làm chỉ có thể là Hổ Liệp.

“Ta…” Hổ Liệp đang định giải thích thì bất ngờ bị khí thế của Hổ Nha cắt ngang.

Con mắt của Đường Quả đột nhiên có rút lại mặc dù Hổ Nha đã kiềm chế cơn giận nhưng trong đó vẫn còn sát khí và cố ý khống chế và áp bức Hổ Liệp. Cô có thể cảm nhận được khí thế của anh rất mạnh. Chẳng trách Hổ Liệp lại nói sát khí của cô và sát khí của a huynh hắn ngang nhau. Nhưng mà trong thâm tâm cô biết nếu mà Hổ Nha bộc lộ toàn bộ sát khí, cô sẽ không làm lại nổi anh ấy.

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Đường Quả giải thích: “Là tôi bảo cậu ấy dập lửa đấy. Vốn dĩ tôi định dùng phiến đá để chiên một ít thịt, nhưng vì quá bận nên chưa kịp sử dụng. Lửa cháy quá lớn khiến tôi cảm thấy khó thở, nên tôi mới nhờ Hổ Liệp giúp dập lửa.”

Đường Quả không ngờ rằng Hổ Nha lại tức giận đến mức đó, hơn nữa còn chọc Hổ Nha giận đến nỗi phải tỏa ra khí tức áp bức. Điều này khiến cô cảm thấy kinh ngạc, anh ấy như này có tính rằng quên luôn là có a đệ không?

Hổ Nha nghe lời giải thích của Đường Quả, liền thu lại khí tức của mình và không còn nhìn chằm chằm vào Hổ Liệp nữa nhưng anh vẫn không vui vì Hổ Liệp lại để Đường Quả muốn làm gì thì làm.

Nên biết rằng, giống cái không cẩn thận một chút là sẽ sinh bệnh, Đường Quả còn gầy hơn so với giống cái bình thường. Anh thật sự lo lắng cô không cẩn thận một chút sẽ bị bệnh, anh thật sự không muốn trơ mắt nhìn cô vì bị sốt mà chết đi!

Hổ Liệp thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển.

Hắn không ngờ đến a huynh của hắn lại tức giận đến như vậy, lúc trước không phải mùa mưa nào cũng đốt một nhóm lửa trong hang động sao. Tại sao giờ hắn dập có nhóm lửa là sai rồi?

Hổ Liệp chưa bao giờ chú ý nhiều đến nhiệt độ của hang động nên không biết rằng ngọn lửa nhỏ hay to sẽ ảnh hưởng đến nhiệt độ cao lên hay thấp xuống.

Phải biết rằng trong hang động của họ vào mùa mưa, thường không kiểm soát độ cháy của lửa. Nhưng lửa trong hang động này của Hổ Nha một cái là để giữ ấm nước nóng, một cái nữa là để hầm xương ở lửa nhỏ. Vậy nên lửa thực sự không lớn đến thế, bây giờ còn bị tắt một ngọn lửa nhiệt độ tỏa ra không đủ vì

vậy Hổ Nha mới tức giận như vậy.

Đường Quả nhìn thấy bộ dạng của Hổ Nha, không khỏi mỉm cười rồi nói: "Anh không cần quá lo lắng cho tôi, Hổ Nha, tôi tự biết chăm sóc tốt mình."

Mặc dù cô biết Hổ Nha luôn quan tâm đến cô nhưng không ngờ rằng anh ta sẽ vì cô mà lại tức giận với Hổ Liệp như thế. Suy cho cùng ấu tể của bộ lạc Cự Hổ cũng sẽ được quan tâm và bảo vệ. Chẳng nhẽ trong tim anh, vị trí của cô còn cao hơn Hổ Liệp?

Dù biết rằng điều đó có lẽ không thể nhưng trong lòng Đường Quả cảm thấy rất vui dù sao anh cũng là sợ cô lạnh đến sinh bệnh nên mới quan tâm đến cô.

Thật ra còn một nguyên nhân khác khiến Hổ Nha tức giận như vậy là vì trước đây Hổ Liệp chăm sóc A Lan Bạch Mai đều rất tốt, sao giờ đến chăm sóc Đường Quả lại mắc phải những sai lầm?

Về việc dùng khí tức để trấn áp Hổ Liệp, thật ra là vì Hổ Liệp đang ở giai đoạn phải học cách chịu đựng và thích nghi với khí tức của những thú nhân trưởng thành, như vậy mới có thể trưởng thành.

Nói đến đây, Hổ Nha nghe Đường Quả nói vậy, rồi nhìn vẻ mặt của cô cũng biết quyết tâm của cô vì vậy anh đành phải thỏa hiệp nhưng vẫn không nhịn được nói: “ Vậy…vậy nếu cô thấy lạnh, nhất định phải nhớ thắp lửa lên.”

Đường Quả cười rồi nói: “ Ừm, được rồi tôi biết rồi”

Nhận được câu trả lời của Đường Quả, Hổ Nha mỉm cười đi lấy một cái bình rỗng lớn đi ra khỏi sơn động

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.