Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Tin Tưởng Của Hổ Nha

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Sau khi tiễn Hổ Nha rời đi, Hổ Liệp quay đầu lại nhìn Đường Quả, sau đó đột nhiên đứng dậy nói: "Đường Quả, a huynh của ta đã về rồi, có chuyện gì thì cứ tìm huynh ấy đi. Ta về trước."

Nói xong, không đợi Đường Quả lên tiếng, hắn đột nhiên nhảy ra khỏi hang.

Đường Quả không khỏi bật cười, Hổ Liệp hắn không thích bị khí thế của Hổ Nha áp chế, nhìn vẻ mặt của hắn, có thể biết hắn kỳ thật không sợ khí thế của Hổ Nha, mà hắn chỉ là không thích mà thôi, dường như hắn cũng đã quen rồi??

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hổ Nha cũng có lý do khi dùng khí thế áp chế Hổ Liệp chứ, cô không ngờ rằng việc tắt một đóm lửa lại có thể khiến Hổ Nha dùng khí thế áp chế Hổ Liệp nhưng cô vẫn rất biết ơn vì Hổ Nha quan tâm đến mình.

Không lâu sau, Hổ Nha trở lại với một chậu nước lớn, cô nhìn Hổ Nha cả người đã ướt sũng nhưng vẫn ngồi xổm dưới đất nhóm lửa, nụ cười trên môi cô chợt tắt, nếu biết trước thì lúc trước không nên bảo Bạch Hà mang nước đang đun trên đóm lửa xuống, vậy thì anh cũng không cần phải ngồi xổm ở đó hâm nóng.

“Hổ Nha, anh đi thay da thú trước, sau đó dùng da thú thấm nước để lau khô tóc và râu một chút.” Đường Quả cảm thấy nếu cô không nói gì, có lẽ Hổ Nha sẽ đợi nước sôi lên.

"Ồ, được rồi, Đường Quả." Hổ Nha quay lại và cười toe toét với Đường Quả.

Sau khi Hổ Nha tắm nước nóng bằng xô gỗ rồi đi ra, anh mới hiểu tại sao Đường Quả lại bảo anh tắm nước nóng, chính là vì quá thoải mái, anh cảm thấy mọi mệt mỏi của ngày hôm nay đều biến mất, cơ thể anh như được tái sinh trong làn nước ấm.

Về phần vì sao Hổ Nha lại dùng xô gỗ để tắm thay vì bồn tắm gỗ của Đường Quả?

Đó là bởi vì trong bộ lạc Cự Hổ, cái gì của giống cái là của giống cái, cái gì của thú nhân thì chính là của giống cái, mà cuối cùng giống cái là bạn lữ của thú nhân.

Tắm rửa xong, Hổ Nha tiến đến cửa động, mang theo miếng thịt xương chân lớn đã được làm sạch từ cuộc đi săn hôm nay ra bếp lửa.

Lý do chỉ có một cái xương chân to là vì hôm nay Hổ Nha chỉ mang về một con mồi, còn lại anh đem cất vào hang chứa của động lớn.

Còn phần chân còn lại thì gửi về hang động của a phụ anh.

Mùa mưa đã đến, và bộ lạc phải nỗ lực hết sức để tích trữ thức ăn từ bây giờ, con mồi cũng sẽ bắt đầu được tộc trưởng phân phát.

Tất nhiên, nếu khi đi săn, thú nhân săn được nhiều hơn thì sẽ kiếm được nhiều con mồi hơn, nhờ đó mà thú nhân vẫn có thể no bụng sau khi không còn khả năng săn được con mồi ở bên ngoài nữa.

Đường Quả thấy Hổ Nha hôm nay chỉ lấy về được một miếng thịt đùi, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hôm nay săn mồi có khó không?”

Trong những ngày mưa, động vật thường tránh ra khỏi hang để kiếm ăn, nhưng mưa không ngừng rơi, kéo dài trong nhiều ngày, nếu có thể săn được nhiều con mồi và tích trữ, có lẽ sẽ không cần phải đi sớm về muộn.

"Không, hôm nay chúng ta gặp phải một đàn hươu. Tuy chúng rất nhanh nhưng ngoại trừ hươu con và hươu cái đang mang thai, còn lại chúng ta đều mang về." Hổ Nha nghe thấy Đường Quả hỏi, lập tức mở miệng giải thích.

Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Chỉ là mùa mưa đã bắt đầu, thức ăn phải dự trữ trong những hang nhỏ trên đỉnh núi lớn. Khi mùa mưa đang ở giai đoạn giữa và cuối mùa, khi bên ngoài không có con mồi, chúng ta còn có thể ăn thịt nướng, sẽ không đói bụng.”

Hổ Nha không muốn Đường Quả nghĩ rằng anh không có khả năng săn bắt con mồi và sẽ để cô đói trong mùa mưa.

Đường Quả không khỏi nghẹn lời sau khi nghe Hồ Nha giải thích rõ ràng về nơi cất giữ thức ăn như vậy, đối với cô, anh thực sự yên tâm, không sợ cô là bộ lạc khác phái đến do thám tin tức sao?

Nhưng sau đó, Đường Quả cau mày, mùa mưa này Hổ Nha không dễ dàng chút nào...

Hổ Nha vốn đang chú ý đến vẻ mặt của Đường Quả, lập tức nhận ra cô cau mày, anh nhanh chóng nói: "Ta sẽ chăm chỉ săn bắt và tích trữ con mồi, đến lúc đó ta sẽ không để cô đói, Đường Quả, cô không cần phải lo lắng.”

Sau một hồi suy nghĩ, Hổ Nha thấp giọng nói: “Cho dù con mồi ta săn được không đủ cô ăn, nhưng bộ lạc cũng sẽ không để giống cái chết đói.”

Hổ Nha Thực sự không muốn nói điều này, bởi vì anh ta rất tự tin vào sức mạnh của mình, và anh ta tự tin rằng mình có thể săn đủ con mồi để nuôi Đường Quả trong suốt mùa mưa.

Nhưng nếu thật sự xảy ra tình huống Đường Quả không thể ăn no, tức là mùa mưa đã kéo dài quá lâu.

Hậu quả của mùa mưa kéo dài là thiếu thức ăn, khi đó những con thú già yếu ớt sẽ chọn cách tuyệt thực và chết, thậm chí toàn bộ lũ thú trong bộ lạc cũng sẽ ăn kiêng, chỉ cho giống cái và đàn ấu tể ăn.

Nếu tình huống như vậy thật sự xảy ra, bộ lạc nhất định sẽ mất đi rất nhiều thú nhân.

Không chỉ Hổ Nha mà các thú nhân trong bộ lạc cũng không muốn trải qua tình cảnh như vậy nữa. Vì vậy, sau khi bắt đầu mỗi mùa mưa, họ sẽ liều lĩnh tìm kiếm và săn lùng con mồi.

“Tại sao khi mùa mưa bắt đầu, các anh mới tích trữ thức ăn?” Đường Quả hỏi.

Mặc dù nhiệt độ đã giảm khi mùa mưa đến nhưng độ ẩm trong không khí khiến con mồi dễ bị thối rữa hơn, vì sao đã có nơi cất giữ con mồi trong mùa mưa mà lại không bắt đầu tích trữ thức ăn trước mùa mưa??

Hổ Nha trả lời mà không chút do dự: “Bởi vì chỉ khi mùa mưa bắt đầu, hang động chứa con mồi mới không còn nhỏ nước và bắt đầu lạnh dần. Hang động lạnh hơn có thể giữ cho con mồi không bị bốc mùi trong suốt mùa mưa.”

Đường Quả rất ngạc nhiên sao lại có hang động thần kỳ như vậy?

Nhận thấy sự hứng thú của Đường Quả, Hổ Nha tiếp tục giải thích: “Và chỉ khi mùa mưa bắt đầu, con mồi mới di cư theo đàn, điều này giúp chúng ta tránh được nhiều rắc rối không đáng có.”

Đường Quả gật đầu nói: “Ồ, tôi hiểu rồi.”

Dù đã nghe Hổ Nha nói và cảm nhận được những lo lắng của anh ấy về mùa mưa nhưng Đường Quả, người chưa từng trải qua mùa mưa thực sự, cô không hề sợ hãi vì cô tự tin rằng mình có thể chữa khỏi bệnh sốt mà Hổ Nha lo sợ nhất.

Về phần đồ ăn để lấp đầy bụng, Hổ Nha đã nói anh sẽ không để cô đói nên cô đành phải tin anh, dù sao bây giờ cô muốn làm gì cũng không thể làm được.

Biết Đường Quả không còn lo lắng về mùa mưa, Hổ Nha thở phào nhẹ nhõm, mùa mưa đến và nỗi sợ cô bị ốm, sốt đã không còn quá nặng nề nữa, chỉ cần cô không suốt ngày sợ hãi thì tốt.

“Nhân tiện, Hổ Nha, anh lấy một cành cây nhỏ và đốt thành than đen cho tôi.” Đường Quả đột nhiên nhớ tới ý tưởng ban ngày vẽ thuốc. “Ngoài ra, luộc qua tất cả những tấm da thú này cho tôi.”

Hổ Nha nhìn Đường Quả chỉ vào đống da thú bên cạnh đã được cắt thành từng miếng nhỏ và đang treo trên những dải vỏ cây xoắn dài. Anh không biết cô muốn làm gì, nhưng anh vẫn làm theo những gì cô yêu cầu.

Luộc da thú cần rất nhiều thời gian, nhưng đốt một cành cây nhỏ lại rất nhanh, Hổ Nha đưa cành cây cho Đường Quả, không khỏi hỏi: “Đường Quả, cô cần cái này để làm gì?”

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.