Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phòng Bị

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Trong sự im lặng của tất cả tộc thú nhân, một gã thú nhân trạc tuổi Chiến Phong đứng ở phía sau Đại Lâm đột nhiên hỏi: “Không biết ngươi còn nhớ bộ lạc Nhu Thố hay không”

Trái tim của tất cả lũ thú nhân gần như rùng mình cùng một lúc.

Thú nhân kia không đợi lũ thú nhân trả lời, tiếp tục nói: “Trước mùa mưa, bộ lạc Nhu Thố đã bắt được một giống cái. Họ đã tích trữ con mồi cho mùa mưa, nhưng rồi tất cả đều bị bộ lạc Xị Tà phát hiện và cướp mất. Trong mùa mưa ấy, chỉ có một phần nhỏ của bộ lạc Nhu Thố may mắn sống sót”.

Ánh mắt của đám thú nhân đều thay đổi, nhưng khuôn mặt của họ bị râu che kín nên lúc này nhìn không ra vẻ mặt của bọn họ.

Hổ Nha và Hổ Liệp muốn nói gì đó nhưng Bạch Hà đã ngăn họ lại, cả hai đều trở nên im lặng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt lo lắng của họ cũng có thể biết rằng họ đang không yên tâm.

Câu chuyện về bộ lạc Nhu Thố đã xảy ra từ rất lâu, rất lâu trước cả khi Chiến Phong và lũ thú nhân cùng thế hệ với ông ấy được sinh ra. Sau sự việc đã khiến bộ lạc Nhu Thố suýt nữa biến mất, từ đó, nó trở thành một lời cảnh tỉnh mà các trưởng lão thường dùng làm lời cảnh báo. Những con thú nhân nhỏ không được phép tùy tiện nhặt những tiểu giống cái từ bên ngoài và mang về.

Nhưng thời gian trôi qua, bởi vì bộ lạc Cự Hổ thiếu tiểu giống cái vô cùng, lần này Hổ Nha đón Đường Quả về, không có bao nhiêu thú nhân có thể nhớ tới chuyện đó. Bọn họ đều rất vui vẻ, nhưng cho dù có nghĩ tới chuyện đấy, thì lũ thú nhân cũng chẳng cảnh giác nổi sau khi nhìn thấy Đường Quả gầy gò và yếu đuối như vậy.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chiến Phong hỏi: “Thiên Dương, ý của ngươi là Đường Quả được bộ lạc khác cử tới để thám thính nơi chúng ta cất giấu con mồi sao?”

Khi nghe được câu hỏi như vậy của Chiến Phong, Hổ Nha lo lắng vì Đường Quả đang bị nghi ngờ, không thể không tiến lên một bước.

“Đừng quá kích động, Hổ Nha, ta không có ý đó”. Thiên Dương vẫy tay với Hổ Nha sau đó nói tiếp: “Các ngươi chỉ cần đề phòng vì ta thấy Đường Quả này quá kì lạ, hơn nữa thời điểm hiện tại còn là trước mùa mưa”

Khoảng thời gian này không khỏi khiến người ta nhớ tới bộ lạc Nhu Thố. Hơn nữa, hắn còn nghe nói đến tiểu giống cái mà bộ lạc Nhu Thố nhặt được, cô ta cũng biết về y học, biết về các loại dược liệu chữa bệnh,… nên bộ lạc Nhu Thố mới dễ dàng bị cướp tất cả các con mồi như vậy.

Tuy nhiên, nếu thực sự có một bộ lạc phái tiểu giống cái đến để tìm ra nơi cất giữ con mồi của bộ lạc khác, thì bất kể thế nào, bất kỳ tiểu giống cái nào cũng sẽ kín đáo hơn Đường Quả. Nhiều thú nhân trong bộ lạc của họ cũng đã cảm nhận được điều đó, nhưng mà cô ấy lại tiết lộ rằng cô ấy biết về các loại dược liệu chữa bệnh, điều này khiến hắn càng thêm bối rối hơn.

Bạch Hà lớn tiếng nói: “Chú Thiên Dương, bọn ta sẽ chú ý đến chuyện này. Trong khoảng thời gian này, ban ngày, Hổ Liệp sẽ bầu bạn cùng với Đường Quả ở sơn động”

Hổ Liệp hoàn toàn không hiểu lời Bạch Hà nói, nhưng vẫn lập tức gật đầu, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, ban ngày ta đều ở cùng Đường Quả trong hang động của a huynh.”

Hổ Nha mím môi không nói gì, trong lòng rất tức giận, nhưng anh biết rằng suy nghĩ của Thiên Dương không hề sai, cảm giác mâu thuẫn khiến anh khó chịu.

Trở lại hang động, Hổ Nha đứng cách cửa hang một khoảng, chăm chú nhìn Đường Quả đang ngủ say. Khi thấy lông mày cô khẽ động, anh quay mặt đi, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng Đường Quả không có ác ý với bộ lạc của họ.

Trước khi đi ngủ, Hổ Nha nhẹ nhàng bưng bồn tắm gỗ Đường Quả tắm ra khỏi động, đổ nước ra, lau sạch bồn tắm gỗ rồi đặt lại, sau đó anh cầm chiếc xô gỗ tiện lợi của Đường Quả lên. Cái xô phủ đầy tro củi nhưng với chiếc mũi nhạy cảm của Hổ Nha, anh ta dễ dàng đánh hơi được phân của Đường Quả.

Hổ Nha mang chiếc xô đến hố phân của bộ lạc đổ hết đồ bên trong rồi bẻ một cành cây nhỏ để lau chùi chiếc xô, cuối cùng anh tắm rửa sạch sẽ trước khi quay trở lại hang.

Ngày hôm sau, Đường Quả vẫn bị tiếng hổ gầm bên ngoài đánh thức.

Cô ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ra cửa hang, bầu trời u ám làm cho Đường Quả biết tiếng hổ gầm vừa rồi là tiếng gọi tập hợp của đám người Hổ Nha trước khi bọn họ đi săn.

Hổ Nha ngồi xổm bên đống lửa, mỉm cười nhìn Đường Quả nói: “Đường Quả, cô tỉnh rồi”.

Bởi vì không cảm giác được xung quanh có người nên chợt nghe thấy có người đang nói chuyện, Đường Quả phản ứng rất nhanh, cô cảnh giác nhìn sang. Khi nhìn thấy đó là Hổ Nha, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Hổ Nha cười có chút xấu hổ nói: "Có làm cô sợ không?", anh thật sự không ngờ lại dọa được cô, xem ra lần sau anh nên đợi cô nhìn thấy anh rồi mới lên tiếng.

Đường Quả lắc đầu đáp: “Không sao đâu, sao anh không đi đi?”.

Hổ Nha mỉm cười nói: “ Ta đi đây, ta sẽ quay lại. Nếu cô đói thì cứ ăn mấy thứ này đi. Nếu chưa đủ, ta sẽ nhờ a phụ của ta lấy thêm cho cô nhé ”.

Anh đặt nước luộc rau rừng đã nấu chín trước mặt Đường Quả và nói thêm: “Nhân tiện, ta đã nhận ra một số bức tranh về dược liệu mà cô vẽ tối qua. Khi ta đi lấy về, ta sẽ gửi cho cô”

“ Được.” Đường Quả gật đầu bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại lẩm bẩm, thế mà bọn họ lại nhìn ra sao, chẳng lẽ mắt nhìn của cô giống như mắt nhìn của thú nhân sao?

Hổ Nha nói: "Vậy ta đi săn đây, có cần ta gọi Hổ Liệp tới đây bầu bạn với cô không?" Hổ Nha cho rằng hôm qua Đường Quả và Hổ Liệp rất hợp nhau, Đường Quả cũng sẽ rất vui khi hôm nay có Hổ Liệp đến.

Đường Quả không hề ngượng ngùng nói những lời cuối cùng: “Hôm qua tôi có việc nên để cậu ấy đến vào giờ đó, anh đi nhanh và nhớ cẩn thận nhé”. Dù sao cô cũng đã nói nhiều lần như vậy, có nói lại cũng không sao.

Khi nghe Đường Quả dặn dò lần nữa, nụ cười trên mặt Hổ Nha bỗng tươi sáng hơn đáp: “Được, ta sẽ cẩn thận”

Sau khi nghe tin Hổ Nha và những người khác đang lên đường đi săn, Đường Quả đang ngồi trên giường lập tức dùng một tay lấy hộp kim từ trong quần áo ra. Cô nhấc tấm da thú che bụng lên, tay còn lại nhẹ nhàng véo lấy da, bắt đầu tự châm cứu để giảm cơn đau. Khi ngủ cô không thấy đau bụng nhưng khi tỉnh dậy thì đau gần như không chịu nổi.

Sau khi nhanh chóng châm cứu cho mình, cảm giác đau dưới bụng dần dịu đi, Đường Quả thả lỏng người và phát hiện ra lớp da thú bên dưới đã thấm đẫm máu.

Vẻ mặt Đường Quả chán ghét đứng dậy, cởi da thú trên thắt lưng của mình ra, dùng mặt trước sạch sẽ lau máu ở chân. Sau đó, cô buộc chiếc băng vệ sinh sạch sẽ làm từ da thú vào chân mình, rồi quấn một tấm da thú sạch quanh eo và đi về phía đống củi.

Đường Quả bước đến đống củi, nhìn thấy bồn tắm gỗ chứa đầy nước đang bốc hơi, trong lòng không khỏi ấm áp, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.