Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác Dụng Của Cỏ Đuôi Chó

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

Đường Quả nhìn thấy thùng phân sạch sẽ, không khỏi đỏ mặt, Hổ Nha vậy mà còn rửa cái này!

Nhưng không thể phủ nhận, trái tim của Đường Quả một lần nữa lại bị Hổ Nha làm cho cảm động.

Sau khi dọn dẹp đống củi xong, Đường Quả đi ra ngoài và vứt những tấm da thú dính máu của mình ra ngoài cửa hang, để mưa bên ngoài rửa sạch những tấm da thú dính máu rồi đi lên giường.

Đường Quả nhìn quanh, thấy thùng gỗ đựng tro củi đặt ở cạnh giường, lòng cô không khỏi ấm áp trở lại, nụ cười nơi khóe miệng cũng không khỏi mở rộng hơn.

Sau khi cuộn những tấm da thú đẫm máu trên giường, Đường Quả mang chúng đến cửa hang giũ sạch tro củi bên trong, rồi tiện tay cũng ném ra ngoài cửa hang, để mưa cuốn trôi mùi máu tanh.

Cô không dám chạm vào nước mưa bên ngoài, vì nước mưa thực sự quá lạnh.

Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, nếu chẳng may bị cảm lạnh, cô sẽ không thể đảm bảo rằng mình không sao trước khi tìm ra dược liệu và cô cũng không thể sử dụng được nội lực.

Sau khi trải da thú mới và tro củi lên giường, Đường Quả ngồi đó bắt đầu ăn món canh rau rừng do Hổ Nha nấu. Mùi vị tuy không ngon lắm, nhưng nụ cười trên mặt cô lại không hề biến mất.

Đặt nước luộc rau dại còn lại sang một bên, Đường Quả nhẹ nhàng phủ lá lên người mình. Cô bắt chéo chân, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, và thầm niệm chú để kiểm tra lại nội lực trong cơ thể.

Tuy nhiên, kết quả vẫn không thay đổi. Đường Quả thở dài trong lòng, cố gắng vứt bỏ cảm giác mất mát và dùng tay bắt mạch cho bản thân. Mạch đập hầu như không hề thay đổi, đây coi như là một tin tốt.

Sau đó, Đường Quả bắt đầu may băng vệ sinh.

Sau khi dùng tất cả da thú cắt ngày hôm qua làm thành băng vệ sinh, thậm chí cả băng vệ sinh da thú trước đó cũng được Hổ Nha giặt và phơi khô, Đường Quả không có việc gì làm nên cô ngơ ngác nhìn chằm chằm mưa rơi liên tục ngoài cửa hang.

“Đường Quả.” Hổ Liệp né bộ da thú ngoài cửa động rồi đi vào, thấy Đường Quả đang nhìn mình, hắn lập tức cười lớn nói.

Đường Quả khẽ mỉm cười nói: “ Hổ Liệp, cậu đến rồi.”

Sau khi rũ bỏ nước mưa trên người ở cửa động, Hổ Liệp bước về phía Đường Quả.

Nhìn con hổ nhỏ đến gần, Đường Quả chợt nhớ tới cỏ đuôi chó mà cô đã để sẵn trước đó, nếu tìm được thì hôm nay cũng sẽ không nhàm chán.

“Hổ Liệp, cậu có thấy một cái cây dài có cỏ mềm mại ở trên đó không?” Đường Quả tươi cười hỏi Hổ Liệp.

Vừa đến gần Đường Quả, lông tơ trên người Hổ Liệp bỗng nhiên run lên, hắn không khỏi thắc mắc, tại sao hắn lại cảm nhận được có một luồng khí tức ác ý bao quanh mình?

Thấy Hổ Liệp nhìn trái nhìn phải, Đường Quả nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Xung quanh đây có gì sao? Đường Quả nhìn theo ánh mắt của Hổ Liệp.

"Không, không có gì." Sau khi nghe Đường Quả nói, Hổ Liệp cảm thấy ác ý đã biến mất, hắn nghĩ mình không thể để cô sợ hãi khi biết được, tốt nhất là không nên nói gì.

“Đúng rồi, vừa rồi cô đang nói cái gì?” Hổ Liệp ngồi xổm xuống trước mặt Đường Quả, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nghe Hổ Liệp hỏi như vậy, Đường Quả lập tức không để ý tới hắn đang che giấu điều gì nữa, dù sao cô cũng không nhận ra có nguy hiểm gì: “ À, cỏ đuôi chó mà tôi đã nói trước đó là một loại cỏ dài mềm mại.”

Nhìn thấy cử chỉ của Đường Quả, Hổ Liệp suy nghĩ một chút, hình như trong hang động của bọn họ thật sự có loại cỏ này: "Ta đi lấy cho cô xem, loại cỏ kỳ lạ đó hình như ở có trong hang động."

Nói xong, Hổ Liệp xoay người rời đi.

Đường Quả ngồi ở trên giường nhìn xung quanh, cô cảm thấy phía trước giường thích hợp để chơi với Hổ Liệp hơn.

Vì vậy, cô đứng dậy, kéo tấm da thú trải trên giường về phía đầu giường và ngồi xuống, cứ như vậy, không gian trước mặt cô trở nên rộng rãi hơn.

Lúc này, Hổ Liệp đã trở lại, trong miệng còn ngậm một cây cỏ đuôi chó.

Đường Quả cầm lấy cỏ đuôi chó nói: “ Hổ Liệp, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

Hổ Liệp vẫn đang thắc mắc tại sao Đường Quả lại ngồi ở đây, nghe cô nói vậy liền hỏi: "Chơi trò chơi? Trò chơi gì vậy?"

Nhìn thấy sự tò mò của Hổ Liệp, Đường Quả không khỏi mỉm cười.

Lông tơ trên người Hổ Liệp lại run lên, hắn ngước mắt nhìn Đường Quả, từ đôi mắt tươi cười của cô, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ý đồ xấu của cô đối với hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy có một chút nguy hiểm nào cả. Nhưng tốt hơn hết là hắn nên tránh xa cô ấy ra.

Khi thấy Hổ Liệp lùi lại một bước, Đường Quả cười nói: "Trò chơi vui vẻ, lại đây nhìn cái này nè, đừng rời mắt nhé.”

Nói xong, Đường Quả lắc nhẹ cây cỏ đuôi chó trong tay, phần ngọn mềm mại trên cây cỏ đuôi chó cũng lắc lư theo.

Ban đầu, Hổ Liệp cảm thấy Đường Quả không có ý tốt, cho nên hắn không quan tâm lời cô nói. Nhưng rồi khi hắn định dời tầm mắt đi thì đột nhiên lại bị sự đong đưa của cỏ đuôi chó thu hút.

Thấy điều này, khóe miệng Đường Quả không khỏi cong lên. Quả nhiên, dù là hổ hay mèo, tất cả đều thích đuổi theo những thứ nhỏ bé đang chuyển động.

Đường Quả biết điều này không phải vì cô đã nuôi mèo, mà là từ một thời gian cô đã nhìn thấy người khác chơi với mèo như vậy. Những ký ức về việc thư giãn cùng những chú mèo vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của cô.

Chiếc lá cỏ đuôi chó tiếp tục lắc lư trong không trung, dù ban đầu Hổ Liệp vẫn còn cảnh giác, nhưng giờ đây râu trên miệng hắn không thể không phản ứng theo.

Đường Quả càng lúc càng cười tươi hơn khi thấy Hổ Liệp không chỉ nhìn mà còn có những phản ứng khác trên khuôn mặt. Cô càng lắc mạnh tay mình khiến cho cỏ đuôi chó đung đưa càng nhanh.

Cuối cùng, không thể kiềm chế bản thân, Hổ Liệp lao thân mình về phía cỏ đuôi chó.

Nhưng Đường Quả làm sao có thể để hắn dễ dàng bắt được? Nếu để Hổ Liệp bắt được dễ dàng như vậy thì cô làm gì còn cái chơi để giết thời gian?

Ngay khi Hổ Liệp sắp sửa nhào lên để bắt lên cây cỏ đuôi chó, Đường Quả đột nhiên dùng ngón trỏ đổi hướng của cây cỏ khiến hắn bắt hụt.

Ánh mắt hắn dán chặt vào cỏ đuôi chó, thấy mình bắt hụt, Hổ Liệt lập tức điều chỉnh phương hướng tiếp tục lao qua.

So về tốc độ, Đường Quả không thể so sánh với Hổ Liệp, nhưng về phản ứng và sự nhạy bén, cô không hề thua kém.

Chiếc lá cỏ đuôi chó tiếp tục đong đưa và Hổ Liệp cố gắng bắt lấy nó bằng mọi cách.

Hổ Liệp quyết tâm muốn bắt lấy cỏ đuôi chó đang đung đưa, hắn nhảy về phía trước, lăn sang phải và bò sang trái, đứng dậy và xoay tròn bằng cả hai chân, lộn ngược, v.v. Tất cả các động tác khó, hắn dường như đều đã thử qua.

Đường Quả chơi vui, thấy tay đã bắt đầu mỏi, cô ném cây cỏ đuôi chó đi.

Hổ Liệp đang vặn eo bắt lấy đà để lao tới, đột nhiên không thấy cỏ đuôi chó nữa, hắn sửng sốt một lát, một lúc sau dường như tỉnh dậy, hắn đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đường Quả. Hắn vừa làm cái gì vậy?

“Nếu mỏi tay, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ chơi tiếp.” Đường Quả nhìn Hổ Liệp đang bối rối, cười nói.

Nghĩ đến việc đuổi theo cỏ đuôi chó rồi nhảy lên nhảy xuống trên cỏ, đôi mắt Hổ Liệp từ từ mở to.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.