Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vui Vẻ Và Nghiêm Túc

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

“Tiếp tục.” Hổ Liệp không nhìn Đường Quả, ánh mắt hắn dán chặt vào cỏ đuôi chó.

“Được.” Nhìn thấy bộ dạng Hổ Liệp như vậy, Đường Quả khẽ mỉm cười, vung tay phải lên, lại vẫy cỏ đuôi chó về phía hắn.

Ngày trước cô đã trêu Hổ Liệp bằng cỏ đuôi chó, hắn không bắt được cỏ đuôi chó, hắn cũng không muốn thừa nhận mình thất bại và trở nên nghiêm túc hơn, nhưng thật ra hắn lại là một người ham chơi.

Không ngờ lần này bản tính vui tươi của Hổ Liệp đã biến mất, thay vào đó là sự quyết tâm và nghiêm túc trong đôi mắt thú dữ, Hổ Liệp cho rằng mình có thể né được đòn tấn công cỏ đuôi chó của cô bằng cách này sao? Đó thực sự là đánh giá thấp cô, Đường Quả mỉm cười nhìn Hổ Liệp, người bị cô ép phải nhảy lên lăn lộn không ngừng.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận động tác của Hổ Liệp lúc này linh hoạt hơn so với lúc hắn chủ động bắt cỏ đuôi chó.

Hổ Liệp ý thức né cỏ đuôi chó đang tấn công mình, nhưng cỏ đuôi chó cứ rung lên trong mắt luôn khiến hắn muốn duỗi móng ra để bắt nó!

Bởi vì đây là một trò chơi mới, cũng bởi vì cỏ đuôi chó tấn công bất ngờ và nhanh chóng nên cơ thể hắn vừa ý thức vừa vô thức né tránh.

Nhưng né mấy lần, bây giờ hắn muốn bắt cỏ đuôi chó để nó không lọt vào mắt nữa, nhưng hắn lại thỏa thuận với Đường Quả là không chạm vào cỏ đuôi chó, hắn thật sự tức giận!

Hổ Liệp có vẻ hoảng sợ, Đường Quả lập tức nhận ra tâm tình của hắn có gì đó không đúng, nghĩ đi nghĩ lại rất nhanh hắn liền biết chuyện gì đang xảy ra, hổ nhỏ có tầm nhìn linh hoạt, khi nhìn thấy những vật nhỏ chuyển động đều muốn bắt lấy còn sống là còn làm việc.

Nhìn thấy cỏ đuôi chó lại đến từ phía trước, Hổ Liệp vô thức giơ chân phải lên, cố gắng ấn cỏ đuôi chó xuống.

Nhưng giây tiếp theo, hắn phát hiện mình không thể chạm vào cỏ đuôi chó, hắn lập tức di chuyển tứ chi, nằm trên mặt đất lăn sang một bên, né tránh đòn tấn công của cỏ đuôi chó.

Đường Quả dừng lại, nhìn Hổ Liệp đang đứng dậy từ dưới đất: “Hay chúng ta làm như này đi, tay chân và miệng của ngươi có thể chạm vào cỏ đuôi chó, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể không thể chạm vào cỏ đuôi chó, hãy xem ai trong chúng ta là người kết thúc trò chơi này?”

"Được." Hổ Liệp thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục né tránh như vậy, hắn thật sự không biết mình sẽ bị cỏ đuôi chó tấn công bao nhiêu lần?

Trò chơi lại bắt đầu, lần này Hổ Liệp chủ động tấn công cỏ đuôi chó trước, nhưng Đường Quả làm sao có thể để hắn thành công dễ dàng như vậy? Chỉ cần hắn nhấc tay lên một chút, cỏ đuôi chó đã ở ngay trên đầu Hổ Liệp.

Hổ Liệp nhìn thoáng qua liền biết cỏ đuôi chó sắp chạm vào đầu mình, một bên đầu hắn né tránh để kéo dài thời gian để cỏ đuôi chó không chạm vào đầu mình, một bên chân hắn vừa chạm đất, lập tức giẫm mạnh xuống đất để lấy sức tránh sang một bên.

Hắn nhanh chóng né tránh, Đường Quả phản ứng cũng không chậm, cỏ đuôi chó quét tới đuổi theo hắn.

Sau khi giải quyết xong nguy hiểm, nhìn thấy cỏ đuôi chó bám sát phía sau, Hổ Liệp liền quay lại cắn.

Đường Quả mỉm cười lay nhẹ tay, cỏ đuôi chó mà Hổ Liệp nhắm tới đột nhiên trượt xuống, khi đến gần cằm Hổ Liệp thì đột nhiên nhấc lên.

Chưa kịp ngậm được vật gì vào miệng, Hổ Liệp lập tức dùng chi trước lùi lại, đáng tiếc vẫn hơi chậm, hàm dưới đã bị cỏ đuôi chó đâm trúng.

“Lại nữa.” Hổ Liệp đưa tay gãi gãi cằm cho hết ngứa, nhìn cỏ đuôi chó một cách kiên định và nghiêm túc.

Đường Quả vẫy cỏ đuôi chó, ra hiệu cho Hổ Liệp tấn công.

Hổ Liệp không hề rụt rè, lập tức lao tới.

Lúc đầu, Đường Quả có thể né đòn tấn công của Hổ Liệp khá dễ dàng, bởi vì Hổ Liệp chỉ né và tấn công cỏ đuôi chó, ngoại trừ lúc cô cần di chuyển khi tấn công Hổ Liệp, cô gần như chỉ đứng yên vẫy tay, chỉ cần bám vào cỏ đuôi chó.

Tuy nhiên, khi Hổ Liệp trở nên nghiêm túc và kiên trì, hắn dần quên mất Đường Quả là một cô gái cần được chăm sóc và bảo vệ, suy nghĩ duy nhất của hắn là ngăn chặn cỏ đuôi chó chạm vào mình, đồng thời hắn cũng muốn bắt cỏ đuôi chó.

Bằng cách này, Hổ Liệp không còn tránh Đường Quả để bắt cỏ đuôi chó nữa, Đường Quả đành phải di chuyển cơ thể để né tránh Hổ Liệp đang lao về phía cô.

Bởi vì thân thể Hồ Liệp to lớn cùng với nỗ lực không ngừng muốn bắt cỏ đuôi chó, nếu cô bị hắn đánh, chưa kể đau đớn về thể xác mà còn đau đớn về tình thần.

[Hu~hu~] Không biết đã qua bao lâu Đường Quả thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, tay phải cầm một thân cây gãy và một cọng cỏ đuôi chó gần như trụi lủi.

"Hô ~ hô ~" Hổ Liệp nằm trên mặt đất, dang rộng tứ chi, thở hồng hộc.

Sở dĩ lần này Hổ Liệp mệt mỏi như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn không nhịn được mà cắn cỏ đuôi chó nhưng Đường Quả lần nào cũng tranh thủ để đánh trả hắn lại phải né tránh.

"Đường Quả, ôi... cô là giống cái mạnh mẽ nhất mà ta từng thấy." Hổ Liệp thở dốc nói.

Sở dĩ Hổ Liệp nói như vậy là bởi vì trước khi a phụ hắn trở về động, hắn đã nhờ a mẫu hắn cùng Bạch Mai vẫy cỏ đuôi chó cho hắn.

Kết quả hắn một chiêu liền bắt được cỏ đuôi chó, hoàn toàn không thể so sánh với Đường Quả, về phần những giống cái khác trong bộ tộc, bọn họ còn chưa thể so sánh với a mẫu hắn, huống chi là với cô.

Sở dĩ chuyện này phải làm xong trước khi a phụ hắn về, theo hắn đây chỉ là trò chơi giữa hắn và Đường Quả.

Nếu a phụ hắn mà biết hắn suốt ngày chơi đùa với Đường Quả, chắc chắn hắn sẽ bị a phụ phạt nặng, nên sẽ không cho a phụ biết.

Tuy nhiên, nhìn từ góc độ này, trò chơi này căn bản chỉ là một trò chơi nhưng không hẳn là một trò chơi thực thụ.

Bằng chứng là cách a phụ hắn gật đầu hài lòng mỗi ngày khi chứng kiến ​​hắn bắt được những con mồi nhỏ như gà, thú, thỏ và các động vật khác.

Khi bắt được những con mồi nhỏ đó, hắn đã áp dụng các động tác bắt mồi đã học được khi chơi với Đường Quả.

Đường Quả cười không nói, hắn là ấu tể thuộc hổ thú, những con hổ cái mà hắn nhìn thấy đều phải là ấu tể của bộ tộc hắn.

Về phần những người phụ nữ trong bộ tộc của họ, mặc dù không nhìn thấy tất cả nhưng theo những gì cô thấy thì hầu hết những giống cái ở đây đều được “nuông chiều” và “nuôi dưỡng”.

Tuy rằng nội lực của cô còn chưa có, nhưng về phương diện phục hồi thể chất, cô sao có thể không so sánh được với những giống giống cái kia?

Lúc hắn sắp nghỉ ngơi, Bạch Hà từ trong động gọi ra: “Đường Quả, ta vào được không?”

Hổ Liệp đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, vội vàng nhìn chung quanh, nhận thấy không có biểu hiện gì là vừa chơi đùa xong, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn rơi xuống đám cỏ đuôi chó còn sót lại trong tay Đường Quả, tim hắn như đang rơi xuống, rồi đột nhiên lao về phía Đường Quả.

Đường Quả có chút bối rối trước hành động giấu giếm của Hổ Liệp, lúc này nhìn thấy hắn lao về phía mình, cô vô thức muốn né tránh, nhưng khi nhìn thấy mục tiêu của hắn là cỏ đuôi chó trong tay cô, cô lại không nhúc nhích.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.