Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Quả Không Biết Mùa Mưa

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Bây giờ trò chơi của bọn họ đã kết thúc, bây giờ hắn muốn cỏ đuôi chó này thì đưa cho hắn đi, nghĩ như vậy nên lúc Hổ Liệp cắn cỏ đuôi chó, Đường Quả liền buông tay.

Hổ Liệp cắn cỏ đuôi chó, quay người liền chạy về phía đống lửa trại, ném cỏ đuôi chó đang cắn trong miệng vào đám lửa, nhìn thấy cỏ đuôi chó bỗng chốc bùng cháy lên, lúc này mới ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm.

Mà lúc này, Bạch Hà đã đứng bên ngoài cửa sơn động.

Đường Quả mỉm cười nói với Bạch Hà: “Chú Bạch Hà, mời chú vào.”

Nghe thấy lời này của Đường Quả, Hổ Liệp quay đầu nhìn về phía cửa sơn động, chỉ thấy a phụ của mình nhìn Đường Quả một cái, rồi lại nhìn hắn, cũng không biết có phát hiện được gì không? Trong chốc lát trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm.

Sau khi quan sát Đường Quả và Hổ Liệp, ánh mắt Bạch Hà đảo qua đám cỏ đuôi chó gãy rụng nằm rải rác trên mặt đất.

Tầm mắt Đường Quả và Hổ Liệp cũng chuyển động theo ánh mắt của Bạch Hà.

Cuối cùng Bạch Hà nhìn một người một thú trong sơn động, sau đó mới vác thùng gỗ đi vào.

Hổ Liệp thấy Bạch Hà không có bất kỳ phản ứng gì, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Hổ Liệp, Đường Quả nhếch môi, cỏ đuôi chó gãy rụng rải rác khắp trên đất, cô không nghĩ rằng Bạch Hà không nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Bạch Hà lần này tới đây, là giao kê thú, trứng, trái cây, rau dại, gừng, hành, tỏi cho Đường Quả.

Bạch Hà khi bước chân vào sơn động, không khí trong hang đột nhiên nồng nặc mùi tanh của ngư thú.

Đường Quả không khỏi liếc nhìn Bạch Hà, tự hỏi có phải con ngư thú hôm qua ăn ngon quá, cho nên hôm nay ông đã đi bắt ngư thú rồi không?

Chỉ là không phải mùi tanh của ngư thú này quá nồng rồi sao? Phải biết là Bạch Hà đội mưa đến đây, cơ thể bị mưa gột rửa qua mà vẫn có thể tỏa ra mùi ngư thú tanh nồng nặc như vậy, điều đó có nghĩa là mùi ngư thú tanh như vậy thì không chỉ tiếp xúc với một hai con là có thể dính lên được đâu.

Khứu giác của Hổ Liệp nhạy bén hơn Đường Quả, lúc ngửi mùi ngư thú tanh trên người Bạch Hà, hắn càng cảm thấy nồng đậm hơn, lập tức không khỏi nghi ngờ hỏi: “A phụ, ngươi đi bắt ngư thú à?”

Đúng rồi, vừa đặt câu hỏi xong, Hổ Liệp chợt nhớ tới đêm qua sau khi ăn thịt ngư thú và canh thơm ngon, a phụ và a huynh của hắn đã mang theo nồi canh và thịt ngư thú thơm ngon đến tìm tộc trưởng, sau khi trở về còn nói ngày mai bộ lạc sẽ sắp xếp thú nhân không thể ra ngoài đi bắt ngư thú.

Bạch Hà liếc nhìn Đường Quả.

Đột nhiên cảm giác được Bạch Hà đang nhìn về phía mình, Đường Quả ngước mắt lên nhìn ông, chỉ thấy ông đã dời tầm mắt đi nơi khác.

Bạch Hà gật đầu với Hổ Liệp: “Ừ, sáng sớm đã bắt đầu đi bắt ngư thú rồi, thịt ngư thú và xương đầu ngư thú đã xử lý sạch đều đưa vào sơn động dự trữ thức ăn.”

Mặc dù nửa ngày qua bắt được rất nhiều ngư thú, nhưng cũng không có nhiều loại ngư thú không có xương trong thịt như loại ngư thú ngày hôm qua, chỉ có nhiều loại ngư thú mà bên trong thịt có chứa xương ngư thú.

Các xương trong thịt ngư thú tuy lớn nhưng ít nên họ có thể cắt ngư thú thành từng miếng nhỏ, đồng thời loại bỏ những mảnh xương trong ngư thú.

Nhưng những mảnh xương ngư thú trong thịt ngư thú nhỏ và dày đặc, khiến bọn họ không biết nên xử lý thế nào, cũng không biết Đường Quả có cách nào có thể loại bỏ xương ngư thú hay không?

Khi nghe Bạch Hà nói bọn họ đang bắt ngư thú để dự trữ, Đường Quả chợt nhớ tới một chuyện rất không tốt, cô quay đầu nhìn mưa lớn không ngớt ở ngoài sơn động, đôi mắt chợt tối sầm.

"Vậy tối nay chúng ta ăn thịt ngư thú nhé? Thịt ngư thú chiên hay nướng?" Hổ Liệp chạy đến bên chân Bạch Hà, ngẩng đầu hỏi.

Nơi mà Hổ Nha để thức ăn, ông lấy đồ trong thùng gỗ ra đặt vào đúng vị trí, Bạch Hà lúc này mới vươn tay xoa đầu Hổ Liệp: “Được rồi, con ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Đường Quả đi, đừng để Đường Quả bị mệt."

Ánh mắt Hổ Liệp lóe lên vẻ áy náy, sau đó né tránh ánh mắt của Bạch Hà: “À da, con biết rồi, a phụ.”

Bạch Hà hơi nheo mắt lại, dáng vẻ áy náy này, chắc chắn đã làm việc trái với lời hắn nói rồi.

Tuy nhiên thấy tinh thần của Đường Quả đã tốt hơn trước rất nhiều, động tác săn thú nhỏ của Hổ Liệp mấy ngày nay cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nếu hai người bọn họ không muốn ông biết chuyện, vậy ông cứ giả vờ không biết gì cả là được rồi .

Trong lòng Bạch Hà đã quyết định, cầm thùng gỗ lên đi về: "Vậy Đường Quả à, nếu không có việc gì nữa thì ta về đây."

Thu hồi tâm trí, Đường Quả nhìn Bạch Hà: “Chú Bạch Hà, trận mưa lớn này khi nào mới tạnh?”

Bạch Hà liếc nhìn Đường Quả, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ vậy mà cô lại hỏi vấn đề này.

Suy cho cùng sau khi mùa mưa bắt đầu, nước mưa sẽ trở nên ít hơn, nhưng sẽ không ngừng trong khoảng thời gian này, đây là chuyện mà tất cả sinh vật sinh sống trên lục địa này đều biết.

Trên mặt Hổ Liệp hiện lên vẻ kinh ngạc, Đường Quả không biết mùa mưa sao? Làm sao có thể chứ? Lẽ nào còn có một nơi không có mùa mưa mà bọn họ không biết sao? Còn mùa tuyết thì sao?

"Bộ lạc của Đường Quả ở đâu?" Bạch Hà cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề này, ông biết lúc trước Hổ Nha đã hỏi Đường Quả chuyện này, nhưng cô không đưa ra câu trả lời, mà đây cũng là lý do tại sao tộc trưởng và thú nhân trong bộ lạc nghi ngờ cô.

Trước kia cũng không có ngửi thấy mùi của thú nhân bộ lạc nào trên người Đường Quả, ông cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao nếu sống cùng một bộ lạc lâu ngày, giống cái sẽ bị nhiễm mùi thú nhân của bộ lạc đó, nếu giống cái đã từng giao phối với thú nhân, vậy mùi trên người thuộc về thú nhân đó sẽ càng nồng đậm hơn.

Ví dụ như A Lan, trên người bà tỏa ra ngoài mùi của bản thân bà, còn có mùi của thú nhân hổ, mà trong hơi thở của thú nhân hổ này, hơi thở của Bạch Hà càng nồng nặc hơn.

Đương nhiên những thứ này chỉ có thú nhân mới có thể ngửi ra được.

Lẽ nào bộ lạc của Đường Quả chỉ có giống cái? Cho nên trên người cô mới không dính hơi thở của thú nhân? Nhưng mà chuyện này làm sao có thể chứ?

Một bộ lạc chỉ có giống cái làm sao có thể sinh tồn trên đại lục này được, vậy lẽ nào Đường Quả không phải là giống cái của lục địa này sao? Cho nên cô không biết mùa mưa, thật sự có một đại lục khác sao? Một đại lục không có mùa mưa.

Bạch Hà có rất nhiều suy đoán, nhưng thời gian chỉ mới trôi qua ba giây.

Đường Quả nghe câu hỏi của Bạch Hà, chớp mắt, sau đó ngạc nhiên nói: “Bộ lạc của tôi?”

Đường Quả đột nhiên nhớ ra Hổ Nha cũng đã từng hỏi cô chuyện này, nhưng cô không có trả lời: “À, nói như thế nào nhỉ, bộ lạc của tôi, tôi cũng không biết nó ở đâu.”

Đôi mắt Bạch Hà hơi nheo lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Đường Quả.

Tuy rằng trong lòng ông đã đoán được Đường Quả không biết làm cách nào để trở về bộ lạc của mình, nhưng Bạch Hà không thích câu trả lời này.

Đường Quả né tránh ánh mắt Bạch Hà, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh sơn động.

Thật ra thứ mà cô càng muốn nhìn là bầu trời bên ngoài sơn động, cô xuyên không từ trên cao rơi xuống, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nhảy từ trên cao xuống lần nữa để thử xem có thể xuyên không quay về hiện thế.

Chưa nói đến việc cô có thể đến độ cao đó ở thế giới này hay không, cho dù có thể, cô cũng không muốn dùng mạng sống khó khăn lắm mới sống lại được của mình ra đánh cược, hơn nữa hiện thế thật sự cũng chẳng có thứ gì khiến cô lưu luyến cả.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.