Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt Ngư Thú Nhiều Xương (1)

Phiên bản Dịch · 1724 chữ

Bạch Hà nói "sau chuyện đó” là chỉ cái gì, điều đó tất cả thú nhân có mặt đều biết rõ.

Tại sao bộ lạc Liệp Báo có thể trở thành một bộ lạc lớn như bộ lạc Thiên Viên? Không phải bởi vì bộ lạc của họ có nhiều thú nhân và giống cái, mà là do một giống cái nhỏ tên Trương Hàm luôn thích nói "thế giới đó của chúng tôi" dạy bọn họ cách dùng lửa nướng thịt ăn.

Tuy rằng thời gian đã cách đây rất lâu rồi, bây giờ bọn họ cũng không rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ lại ghi nhớ chuyện giống cái nhỏ tên là Trương Hàm kia giúp cho bộ lạc Liệp Báo trở thành bộ lạc lớn.

Đại Lâm liếc nhìn Bạch Hà, trong mắt hiện lên chút suy nghĩ sâu xa.

Mà Bạch Hà đối với ánh nhìn này của Đại Lâm thì ông chỉ cười một cách thẳng thắn vô tư.

Trong sơn động lớn có rất nhiều thú nhân cũng có ánh nhìn chứa suy nghĩ sâu xa nhìn Bạch Hà.

Đúng lúc này, đột nhiên có thú nhân lên tiếng: “Bạch Hà nói đúng, nếu Đường Quả từ nhỏ đã được dạy nói những lời này, vậy Bạch Hà không thể chắc chắn cô ấy có nói dối hay không, điều này nói ra cũng có vẻ hợp lý, bởi vì bản thân cô ấy tin chắc rằng những gì cô ấy đều là sự thật, cho nên Đường Quả là giống cái của bộ tộc Liệp Báo sao? Vì vậy chẳng lẽ bộ lạc Liệp Báo muốn con mồi trong mùa mưa này của bộ lạc Cự Hổ chúng ta à?”

Người rõ ràng nhất về "thế giới đó của chúng tôi" có lẽ chính là bộ tộc Liệp Báo, cho nên suy đoán này không có gì là khó cả.

Nhưng mà…

"..." Nụ cười trong mắt Bạch Hà chợt cứng đờ, tuy rằng không thể nói những lời này là sai, nhưng ông dám chắc rằng ông thật sự không có ý đó.

Mà Đại Lâm và những thú nhân khác lúc nãy nhìn Bạch Hà với ánh mắt sâu xa, bây giờ họ không khỏi nhìn về phía thú nhân vừa nói với vẻ mặt không nói nên lời.

Ý nghĩa lời nói của Bạch Hà là có không ít người biết hai từ “thế giới” này, nhưng những thứ mà Đường Quả dạy cho bọn họ, bộ lạc Liệp Báo cũng không biết, điều đó có nghĩ là Đường Quả không phải là giống cái nhỏ của bộ lạc Liệp Báo.

Nếu như không phải trên người Lôi Minh có hơi thở giống ông, thì thật sự sẽ không ai tin Lạc Thiên là a phụ của Lôi Minh, dù sao nếu Lôi Minh ở đây, hắn nhất định có thể nghe hiểu được lời của Bạch Hà nói.

Vốn dũ có một vài thú nhân định tán đồng với lời nói của Lạc Thiên, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của Đại Lâm và những thú nhân khác, đột nhiên bọn họ ngừng lại.

"Đường Quả không thể nào là giống cái của bộ lạc Liệp Báo." Đại Lâm lên tiếng.

Trong mắt Bạch Hà chợt hiện lên ý cười.

"Tại sao chứ?" Lạc Thiên nhịn không được hỏi, khó khăn lắm ông mới nghe ra ý này trong lời nói của Bạch Hà, làm sao có thể sai chứ?

"Có rất nhiều bộ lạc chú ý tới bộ lạc Liệp Báo, nếu như bọn họ biết nấu thịt ăn rau rừng, chúng ta cũng không phát hiện ra, những bộ lạc khác không thể nào không phát hiện được một chút nào cả." Dã Lực lớn tiếng nói.

"Đường Quả không nói bộ lạc của cô ấy tên gì? Ở đâu? Nhưng chúng ta biết rằng cô ấy sẽ không phải là thú nhân của một trong những bộ lạc mà chúng ta biết." Chiến Phong lên tiếng.

Các thú nhân đều gật đầu, dù sao lúc đầu Đường Quả được Hổ Nha cõng về, hơi thở trên người cô không phải mùi thú nhân mà bọn họ đã ngửi qua.

"Chuyện này cứ tới đây thôi, Đường Quả thực sự có phải là người đến từ thế giới đó hay không, sau này chúng ta tự nhìn xem sẽ biết, nhưng bây giờ tốt hơn hết cứ cảnh giác trước đi.” Đại Lâm nói lớn.

Bạch Hà nhìn Đại Lâm rồi gật đầu, cẩn trọng chú ý cũng không có gì sai.

Hổ Nha trong sơn động phía bên kia, Hổ Nha đặt miếng thịt ngư thú được anh vác lên vai trước khi quay về, đề lên phiến đá xử lý thịt ngư thú tối qua và hỏi: “Đường Quả, cô xem thịt ngư thú này nên xử lý như thế nào? Bên trong có rất nhiều xương ngư thú, hay là không ăn miếng này nữa?"

Thật ra loài ngư thú có nhiều xương ngư thú như vậy, thú nhân bọn họ cũng sẽ không ăn, bởi vì xương trong thịt ngư thú rất dễ làm tổn thương miệng của họ.

Đường Quả liếc nhìn miếng thịt ngư thú kia, ngẫm nghĩ một lát liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà chuyện này có liên quan đến sự sống còn của cả bộ lạc, nên cô không tức giận, dù sao nếu có thể tích trữ ngư thú trong nước kia, có lẽ cô sẽ không cần lo sợ bị đói nữa, hơn nữa Hổ Nha có lẽ không cần mỗi ngày phải đi sớm về muộn để ra ngoài săn bắt như vậy.

Nhưng, đối với một đám thú nhân ăn thịt không nhả xương, Đường Quả cảm thấy thịt ngư thú có nhiều xương ngư thú như vậy thật sự không thích hợp để bọn họ ăn, bởi vì xương ngư thú khi cho vào miệng bọn họ, việc cổ họng của bọn họ bị xương đâm vào là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhưng nếu chỉ để một mình cô ăn ngư thú nhiều xương, vậy chẳng phải mùa mưa này cô sẽ chỉ được ăn ngư thú nhiều xương thôi sao? Vừa nghĩ thôi mà đã thấy đáng sợ!

Cho nên sau khi suy nghĩ, Đường Quả liền bảo Hổ Nha mài cốt đao càng sắc bén hơn một chút, chỉ cần không để xương ngư thú đâm vào cổ họng hoặc nghẹn ở cổ họng, chắc rằng đến lúc đó sẽ có rất nhiều thú nhân ăn ngư thú, vậy cô không cần phải một ngày ba bữa đều ăn thịt ngư thú rồi.

Hổ Nha cũng không hỏi Đường Quả muốn chế biến món miếng thịt ngư thú nhiều xương này như thế nào mà quay người đi lấy cốt đao để mài.

Đường Quả ngồi xổm bên cạnh Hổ Nha, chỉ anh cách làm sao để mài cốt đao khiến nó càng sắc bén hơn.

Sau khi mài được một lúc, Đường Quả cảm thấy nó đủ sắc bén rồi thì kêu dừng lại, cô vươn tay định lấy cốt đao, nhưng Hổ Nha lại giơ tay hơi nhích lên, giơ cốt đao lên cao hơn bàn tay cô.

Hổ Nha nhìn Đường Quả: "Cô muốn làm cái gì thì nói với ta, để ta làm là được rồi, cô không cần động tay."

Đường Quả nhìn Hổ Nha, thấy anh thực sự không muốn cô động tay, liền thu tay lại: “Được rồi, vậy anh làm đi.”

Nói xong, Đường Quả đứng dậy trước, đi tới trước hai miếng thịt ngư thú, nhìn hai miếng thịt ngư thú này, cảm thấy nếu làm giống nhau thì không cần ăn, cô chỉ nhìn thôi là đã thấy ngán, hơn nữa nếu đổi thành cách làm khác, có lẽ sẽ có rất nhiều người ăn miếng thịt ngư thú này.

Hổ Nha rửa tay và cốt đao xong, đứng trước phiến đá nhìn Đường Quả: "Muốn làm như thế nào?"

“Lấy một miếng thịt ngư thú, lật lại để lộ một mặt của thịt ngư thú, sau đó cắt xéo từng miếng từng miếng như thế này.” Ngón tay của Đường Quả lần theo đường chéo trên thịt ngư thú.

“Cắt phía trước và phía sau, cố gắng hết sức cắt gần nhau một chút, hay là để tôi cắt làm mẫu cho anh xem trước nhé.” Đường Quả cười nhìn Hổ Nha.

Hổ Nha nhìn Đường Quả, sau đó lại nhìn cốt đao, lắc đầu nói: "Để ta thử trước."

Nếu như sử dụng móng vuốt hổ của mình, Hổ Nha tự tin có thể làm đến khi khiến Đường Quả hài lòng, chì là Đường Quả bảo anh dùng cốt đao để cắt thịt ngư thú, anh cảm thấy vẫn nên thử trước xem sao.

Thấy Hổ Nhai chuẩn bị cắt nhát đầu tiên, Đường Quả nhắc nhở: “ Không được cắt đứt da ngư thú, nếu không thịt ngư thú này sẽ bị nát mất.”

"Được, ta biết rồi.” Hổ Nha gật đầu.

Với nhát cắt đầu tiên, Hổ Nha rất cẩn thận và từ từ cắt xuống, cho đến khi nhìn thấy lưỡi dao cắt thịt ngư thú và những chiếc cương ngư thú nằm dưới da ngư thú thì lập tức nhấc đao lên.

Sau đó nhắm đúng khoảng cách mà cắt nhát thứ hai, nhát này Hổ Nha cũng rất cẩn thận mà cắt xuống, trong khoảng thời gian này anh khẽ liếc nhìn Đường Quả, thấy cô không có ý kiến gì với vị trí mà anh vừa cắt xuống, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm, xem ra khoảng cách như vậy là được.

Nhìn động tác cẩn thận chậm rãi của Hổ Nha, Đường Quả không nhịn được nghi ngờ không biết tối nay có ăn được thịt ngư thú kia nữa hay không?

Nhưng rất rõ ràng, sự nghi ngờ của Đường Quả là không cần thiết, bởi vì khi cắt đến nhát thứ sáu, động tác của Hổ Nha rõ ràng đã nhanh hơn trước rất nhiều.

Một nhát vừa cắt xuống, khi lưỡi đao đúng lúc vừa chạm vào da ngư thú thì dừng lại, sau đó lại rút đao ra.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.