Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Sau Đó Cuả Nước

Phiên bản Dịch · 1671 chữ

Thấy sắc mặt của Hổ Liệp như vậy, Đường Quả thương xót xoa đầu hắn, sau đó liền đi làm việc của mình.

Không bao lâu sau Hổ Nha quay trở về rồi, đương nhiên anh trở về để tặng hoa cho Đường Quả, mấy ngày nay mưa liên tục khiến mỗi lần hoa anh mang về tặng đều có chút bị hư xấu, nhưng mỗi ngày anh vẫn vui vẻ mang hoa về tặng Đường Quả.

Sau khi tặng các loại hoa khác nhau vài lần, cho dù Đường Quả không nói, Hổ Nha cũng biết cô thích hoa thược dược, bởi vì anh từng thấy Đường Quả ngắm hoa thược dược không biết bao nhiêu lần, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì? Mà những loại hoa khác, tuy rằng cô cũng ngắm nhìn, nhưng cũng không quá lâu.

Đặt những bông hoa gói trong lá vào sơn động xong, Hổ Nha chào hỏi Đường Quả rồi ra khỏi sơn động và rời đi.

Nhặt những bông hoa thược dược được gói trong lá lên, Đường Quả nhìn ra bên ngoài nơi sớm không còn thấy bóng dáng của Hổ Nha nữa.

Đợi đến khi Hổ Nha trở về lần nữa, anh trở lại hình người, vác hai miếng thịt ngư thú bên vai trái, vai phải thì vác một chiếc chân thú trở về.

Vẻ mặt Hổ Liệp vẫn luôn mệt mỏi, thấy Hổ Nha lần này trở về sẽ không đi ra ngoài nữa, mặt mày ủ rũ chào hỏi anh, sau đó vẻ mặt uể oải bước ra khỏi sơn động.

Hổ Nha nghi ngờ nhìn về phía Đường Quả: "Hổ Liệp làm sao vậy? Bị a phụ dạy dỗ rồi à?"

Đường Quả lắc đầu: “Hôm nay nhắc đến nước tràn ngập trước cửa sơn động không thể uống được, cậu ấy tưởng tượng đến những thứ dơ bẩn trên lục địa như miếng thịt thối bị ăn mòn có trong nước, cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn ói, có lẽ vì cảm thấy ghê tởm.”

Ánh mắt Hổ Nha thay đổi, lúc đầu khi anh biết trong nước có vài thứ gì đó, cũng cảm thấy ghê tởm đến muốn ói, nhưng vào mùa mưa muốn có nước sạch không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa các trưởng bối đều sinh sống như vậy, vì vậy thời gian lâu dài cũng đã quen nên sắc mặt của anh vẫn không thay đổi mà uống loại nước đó.

Chỉ là bây giờ Đường Quả nói nước đó không uống được, Hổ Nha biết những điều cô nói không thể được là những điều có hại cho cơ thể, vậy thì nhất định phải thay đổi, chỉ là trong mùa mưa muốn nguồn nước sạch, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Hổ Nha, Đường Quả nói: “Chú Bạch Hà đã biết chuyện này, ông ấy nói rằng ông sẽ nói lại với tộc trưởng.”

Nghe Đường Quả nói như vậy, sự lo lắng trong lòng Hổ Nha đột nhiên buông xuống rồi, lúc trước không biết uống nước đó sẽ có hại có sức khỏe, bây giờ đã biết rồi, anh tin rằng tộc trưởng và mấy người a phụ chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết.

“Hơn nữa nguồn nước sông, hồ trong mùa mưa có thể sẽ không bị cạn nước.” Đường Quả liền nói tiếp.

Nghe Đường Quả nói lời này, Hổ Nha lập tức nhớ tới nguồn nước sông nước hồ trên vách núi kia, vào mùa mưa, nước ở đó không những không ít đi mà còn tăng lên rất nhiều, hơn nữa nước ở đó so với bất cứ loại nước nào đang chảy trên lục địa này đều trong sạch hơn.

Lúc này Hổ Nha thật sự yên tâm rồi, anh tin rằng tộc trưởng và những người khác nhất định sẽ nghĩ tới chuyện này, cho dù họ không nghĩ đến thì lúc đó anh nói ra cũng sẽ như vậy thôi, cho nên trong mùa mưa này họ vẫn có thể uống nước sạch được.

Mà ngay tại thời điểm này, Bạch Hà thật sự đang cùng Đại Lâm nói chuyện liên quan đến nước trong sơn động.

Nghe được hậu quả của việc uống nước tràn ngập đến trước cửa sơn động xong, sắc mặt của Đại Lâm bỗng trở nên không tốt lắm, bởi vì nếu như nước đó chính là nguyên nhân thật sự dẫn đến rất nhiều giống cái và thú nhân bộ lạc chết mỗi khi mùa mưa đến, vậy đây là sai lầm của người tộc trưởng như ông.

Tuy rằng việc uống nước đó là do các tộc nhân học lại từ các trưởng bối của mình, nhưng với tư cách là tộc trưởng, ông chưa bao giờ phát hiện ra điều này, và cũng không ngăn cản các tộc nhân uống nước đó, đây là lỗi của ông!

Trong sơn động lớn, ngoài Bạch Hà và Đại Lâm, còn có những thú nhân trong bộ lạc Cự Hổ thuộc thế hệ của Bạch Hà có thể có tiếng nói trong bộ lạc, còn có những thú nhân lớn tuổi sức chiến đấu mạnh mẽ có tiếng nói trong bộ lạc.

Bọn họ nghe Bạch Hà nói xong, vẻ mặt cũng thay đổi, bởi vì bọn họ đều nghĩ đến những giống cái và thú nhân của bộ lạc mình chết vào mỗi mùa mưa chỉ nhiều chứ không kém hơn số lượng giống cái và thú nhân chết vào mỗi mùa tuyết.

Lúc trước bọn họ vẫn không hiểu rõ, rõ ràng mùa tuyết còn lạnh lẽo hơn so với mùa mưa, nhưng tại sao số lượng giống cái và thú nhân bị bệnh nóng sốt chết đi vào mùa mưa lại nhiều hơn mùa đông?

Bây giờ nghe Bạch Hà nói như vậy, tuy rằng bọn họ cảm thấy vô cùng khó tin, dù sao cũng còn rất nhiều người trong bộ lạc uống nước đó vẫn còn sống sót, nhưng trong lòng bọn họ đã tán thành với Bạch Hà rồi... Không, nên nói là tán thành với những lời Đường Quả nói.

Dù sao mùa mưa và mùa tuyết, điểm khác biệt lớn nhất chính là nước uống!

Hiểu rõ xong, đám thú nhân không khỏi nhìn nhau một lát, nếu như thật sự là vậy, rốt cuộc có bao nhiêu giống cái và thú nhân trong bộ lạc chết oan uổng như vậy chứ?

Hơn nữa trong số đó có rất nhiều anh em ruột thịt bị bệnh nóng sốt rồi chết trong mùa mưa.

Nhưng Đại Lâm cũng đã nghĩ đến rồi, vẻ mặt ông đông cứng, hai tay nắm chặt đến mức những đường gân tay trên tay ông cũng hiện ra.

Tuy nhiên Địa Lâm vẫn lạnh nhạt nói: “Làm như lời Đường Quả nói, mùa mưa này mọi người không nên uống tràn ngập đến trước cửa sơn động, nghĩ cách dẫn nước ở đầu nguồn sông đến bộ lạc, chỉ có như vậy trước khi nước ngập đến trước cửa sơn động, thú nhân không cần lội ra đi lấy nước sạch nữa rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ Đại Lâm như vậy, trên mặt Bạch Hà hiện lên một nụ cười chân thành, ông không có nhìn lầm tộc trưởng.

Những thú nhân khác thấy Đại Lâm như vậy, trên mặt bọn họ cũng hiện lên vẻ hài lòng.

Mặc dù không có bằng chứng xác thực nào chứng minh lời nói của Đường Quả là đúng, nhưng Đại Lâm có thể vì tính mạng của tộc mình mà đưa ra quyết định như vậy, thì ông đã có đủ tư cách để tiếp tục làm tộc trưởng.

“Không kịp thời phát hiện nước đó không thể uống, đó là lỗi lầm của người tộc trưởng như ta.” Đại Lâm tiếp tục nói.

"Tộc trưởng, chuyện này không liên quan đến ngươi." Dã Lực lên tiếng cắt ngang lời Đại Lâm đinh nói tiếp.

Uống nước tràn ngập đến trước cửa sơn động, nếu nói ra thì các thú nhân có mặt ở đây như bọn họ đều có lỗi, bởi vì bọn họ từng dạy ấu tể uống nước đó.

Nhưng nếu tính rõ ràng chuyện này thì người thật sự có lỗi là trưởng bối của họ, chỉ là lúc này nói cái gì cũng vô ích, chỉ có cách cố gắng sửa chữa lỗi lầm để tiếp tục sống tốt hơn.

"Tộc trưởng, không biết ngươi có còn nhớ thế giới không?" Bạch Hà đổi chủ đề hỏi.

"Thế giới!" Toàn bộ thú nhân đột nhiên kinh ngạc kêu lên, đồng loạt hướng sự chú ý về phía Bạch Hà.

Đại Lâm cũng nghi ngờ nhìn Bạch Hà: “Sao ngươi lại hỏi chuyện này?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt Đại Lâm đột nhiên thay đổi: "Đường Quả nói như vậy sao?"

"Ừ." Bạch Hà gật đầu, sau đó lặp lại lời Đường Quả đã nói với ông.

Sau khi Bạch Hà nói xong, bầu không khí trong sơn động lớn trở nên có chút ngưng trệ.

Tiếp theo đó tất cả thú nhân đều đè nén cảm xúc của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Hà.

Các gân xanh trên mu bàn tay của Địa Lâm nổi lên, nhưng lần này ông kìm nén sự phấn khích trong lòng của mình, ông hỏi Bạch Hà: “Những gì cô ấy nói là sự thật sao?”

Địa Lâm tin tưởng vào sự sáng suốt của Bạch Hà, ông tin rằng không có người nào, kể cả giống cái, có thể nói dối trước ánh mắt của Bạch Hà mà không bị nhìn thấu.

Người bình tĩnh nhất ở đây chính là Bạch Hà, ông nhìn Đại Lâm nói: "Tộc trưởng, ta có thể khẳng định Đường Quả không nói dối, nhưng từ “thế giới” này, sau chuyện đó, có không ít người đã biết.”

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.