Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rán, Luộc, Nướng

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

Hổ Nha không biết Đường Quả đang nghĩ gì nhưng động tác trên tay của anh lại càng nhanh hơn.

Hổ Nha rất vui vì Đường Quả luôn thích tự mình làm mọi việc, dù sao trong bộ lạc của họ, chỉ có giống cái có một bạn lữ thú nhân là như vậy điều này có nghĩa là Đường Quả cũng chỉ muốn có một bạn lữ thú nhân sao?!

Nhưng mà Hổ Nha cũng không vui, dù sao anh cũng muốn làm những việc mà Đường Quả muốn làm dưới sự sai khiến của cô, nếu Đường Quả đều tự mình làm hết thì anh còn phải làm cái gì nữa?

Mặc dù Đường Quả nhanh chóng đặt miếng thịt ngư thú xuống nhưng sau khi phiến đá phủ đầy miếng thịt ngư thú, thì cô cũng chẳng có việc gì để làm.

Nhưng mà vì vấn đề kích cỡ to nhỏ của phiến đá, vẫn còn hơn nửa số thịt ngư thú không có chỗ để, chỉ có thể đợi những miếng thịt ngư thú trên phiến đá rán chín rồi thì mới có thể tiếp tục đặt miếng thịt ngư thú lên phiến đá được.

Tuy nhiên một miếng thịt ngư thú cần phải được rán chín vàng đều cả hai mặt nên chỗ thịt ngư thú kia vẫn phải đợi.

Đường Quả bây giờ chỉ có thể buông thả tay chờ đợi, nhưng tốc độ tạo hình ngư thú viên của Hổ Nha càng ngày càng nhanh, mặc dù không thể hiện rõ ràng nhưng nhìn số lượng ngư thú viên trong nước nóng, Bạch Hà biết được là tốc độ tay của ông càng ngày càng tăng.

Tuy nhiên tốc độ định hình ngư thú viên bằng nước nóng không thay đổi nên tốc độ định hình không thể theo kịp tốc độ ngư thú viên mới được thả xuống nước nóng được, nên Bạch Hà vẫn rất thong dong từ từ tạo hình các viên ngư thú ấy.

Cho nên sau khi đợi Hổ Nha ép xong nồi thịt ngư thú, trong chiếc nồi nước nóng này vẫn còn đầy một nồi to thịt ngư cá viên phải tạo hình đang chờ Bạch Hà vớt ra.

Lúc này Đường Quả mới rán xong mặt thứ nhất thịt ngư thú trên phiến đá thứ hai, thành quả đã rõ ràng rồi.

Nhưng cô đã ăn thịt ngư thú ở phiến đá thứ nhất đã được rán xong rồi, nên thành quả cũng không hẳn là lỗ.

Nhìn Hổ Nha sau khi rửa tay sạch sẽ đi tới, Đường Quả liền tự động nhường chỗ cho anh.

Hổ Nha mỉm cười với Đường Quả, sau đó liền nhận lấy miếng thịt ngư thú và lật lại.

Bên này cũng không dễ dàng gì mới vớt xong tạo hình viên ngư thú trong nước nóng, Bạch Hà thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông không cần phải nhìn và ngửi mùi ngư thú rán mà không được ăn nữa.

Nhìn thấy Bạch Hà đã vớt xong ngư thú viên, Đường Quả suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chú Bạch Hà, ông lấy một chút ngư cá viên qua rồi rán chín lên ăn xem mùi vị thế nào?”

Chỉ có gừng, hành lá, nước sốt tỏi và lòng trắng trứng, hi vọng mùi vị chỗ viên ngư thú này không quá khó ăn, Đường Quả có chút áy náy nhìn đi chỗ khác bởi vì công thức này là cô mới chỉ nhìn thực đơn nấu ăn khi làm nhiệm vụ chứ cô chưa từng làm qua.

“Những viên ngư thú này có phải dùng để rán ăn đúng không?” Bạch Hà cho một ít viên ngư thú vào bát đá.

Nhìn thấy Bạch Hà mang viên ngư thú tới, Hổ Nha nhanh chóng dọn từng miếng ngư thú, làm lâu như vậy anh cũng muốn biết chỗ viên ngư thú này có ngon không.

“Có thể ăn rán, hoặc…cắt viên ngư thú làm đôi, như vậy sẽ dễ nấu hơn.” Nhìn thấy Bạch Hà lần lượt đặt viên ngư thú lên phiến đá, Đường Quả lập tức dừng lời muốn nói mà nói.

“Được.” Bạch Hà trả lời.

Chỉ cần đợi Hổ Nha rán vàng miếng thịt ngư thú, ông lập tức sẽ dùng chiếc dao cùn này chia viên ngư thú ra làm hai sau đó lại đặt chúng lên phiến đá để rán.

“Chỗ viên ngư thú này có thể rán, nướng, luộc làm canh đều được, chỉ cần chín là được, muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó.” Đường Quả tiếp tục nói những lời mà cô muốn nói trước đó.

Bạch Hà gật đầu, vươn tay gắp miếng thịt ngư thú Đường Quả vừa rán xong lên ăn, ồ, hương vị cũng giống như tối qua nhưng có vẻ có thứ đâm vào miệng hơn hôm qua một chút.

Cẩn thận cảm nhận, Bạch Hà rất nhanh liền hiểu ra thứ đâm vào miệng là cái gì, chính là xương của ngư thú đã được băm nhỏ, nhưng những chiếc xương của ngư thú này không thể làm hại người được nữa nhưng mà mùi vị cũng không tồi.

Đường Quả đã sớm ăn thịt ngư thú rán này rồi, nhìn Bạch Hà ăn không ngừng nghỉ, cô biết ông có thể tiếp nhận cách làm này.

Khóe miệng hiện lên ý cười, Đường Quả cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, có thể được công nhận là tốt rồi, ít nhất điều này đủ để khiến cô trở nên quan trọng hơn trong lòng họ, như vậy sự dè chừng và nghi ngờ của bọn họ đối với cô có thể giảm đi một ít.

Đợi Bạch Hà và Hổ Nha ăn đến viên ngư thú, cả hai đều choáng váng trước viên ngư thú trong miệng họ, sau đó cảm nhận được rằng viên ngư thú này khá ngon, dễ dàng cắn mà không bị dính xương của ngư thú, cái này rất phù hợp để các giống cái và ấu tể ăn!

Thấy Hổ Nha và Bạch Hà ăn ngon lành, Đường Quả cũng giơ đũa gắp một viên ngư thú ăn, không ngờ hương vị và mùi hương lại ngon đến không ngờ.

Đường Quả thực sự rất ngạc nhiên vì những viên ngư thú nguyên chất này lại có thể tươi ngon và ngọt đến vậy ngay cả khi không có muối và các loại gia vị khác nhau.

Tuy nhiên, sau khi ăn hai viên ngư thú, Đường Quả không còn muốn đưa đũa ra nữa, căn bản là cô đã no rồi, chỉ là thấy Hổ Nha và Bạch Hà ăn ngon như vậy nên cô mới không nhìn được mà nếm thử.

Ăn thêm mấy viên ngư thú nữa, Hổ Nha và Bạch Hà cũng dừng lại, hai người nhìn nhau, cho phần viên ngư thú còn lại vào bát đá, sau đó mỗi người đi lấy một bát đá viên ngư thú đi nướng và luộc.

Lúc này, Đường Quả đi dập lửa ở nồi đá nhỏ, nhấc những viên đá nhỏ che đậy nồi đá nhỏ lên, mùi thuốc khó chịu trong nồi đá lập tức lan tỏa ra không khí mà không bị vật gì cản lại.

Hổ Nha và Bạch Hà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nồi đá nhỏ, lúc này hai người họ thật sự muốn bịt mũi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành ngay lập tức! Mùi hương này thật sự rất khó chịu!?

Nghĩ là như vậy nhưng mà không ai dám có động thái gì, Hổ Nha bị phân tâm lật lại miếng ngư thú vừa mới lật, tiếp tục nướng.

Nhìn thấy Đường Quả đang múc nước đen có mùi khó chịu từ trong nồi đá nhỏ ra, Hổ Nha và Bạch Hà không khỏi cau mày.

Nước này có màu sẫm hơn so với nước tro dùng để tế lễ, nhưng mà mùi khó chịu quá, Đường Quả thật sự muốn uống nước này sao?

Múc hỗn hợp nước ra cho vào bát gỗ, trong khi chờ hỗn hợp nguội, Đường Quả nhìn thấy Hổ Nha đang nhìn cô với vẻ do dự, Đường Quả nói: “Viên ngư thú của anh nướng sắp cháy rồi kìa.”

Bị Đường Quả nhắc nhở, Hổ Nha vội vàng cúi đầu lật viên ngư thú, lật qua lật lại. Anh không chịu được bèn hỏi: “Đường Quả, cô thực sự muốn uống thứ nước kia sao?”

“Buổi chiều tôi đã uống một lần rồi, anh thấy tôi có giống như có chuyện gì không? Với cả trong này cũng không có độc mà?” Đường Quả cười nói.

Nghe Đường Quả nói như vậy, Hổ Nha mới yên tâm nói: “Vậy cô cần uống bao nhiêu lâu?”

“Có lẽ là mười ngày.” Dù sao thì trong giao tiếp cũng không có gì khó khăn, Đường Quả trước tiên muốn thanh lọc cơ thể, sau đó dưỡng thể cuối cùng là chữa trị cổ họng, nên sẽ tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Sau khi thuốc gần nguội, Đường Quả uống thuốc không chớp mặt dưới ánh mắt của Hổ Nha và Bạch Hà.

Mặc dù biết Đường Quả phải uống loại thuốc này, nhưng nhìn cô uống thứ nước màu đen với mùi khó chịu ấy vào bụng, Bạch Hà không khỏi có chút ngạc nhiên, cô ấy thực sự đã uống nó rồi!

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.